Viết Lại Những Vì Sao

Chương 23



“Tốt nghiệp xong, bọn mình sẽ bay sang Mỹ một chuyến nhé?” Phong Bác Thần thủ thỉ bên tai cô, giọng nói có chút lười biếng, khí nóng vẫn phun bên tai làm ngưa ngứa.

Cô bật cười vì nhột rồi thỏ thẻ đáp lại: "Dạ."

Những ngày gần đây quá mức yên bình, cô cũng thấy mình càng ỷ lại vào anh hơn, dù sao cũng phải gặp bọn họ, thì thế nào đi nữa cô cũng phải đón nhận.

Cô đang ngồi trong lòng anh, lưng tựa vào lồng ngực rắn chắc lại ấm áp, cảm giác này thoải mái đến mức cô chẳng muốn đi đâu hay làm gì cả.

Ngoài trời đang đổ mưa rất to, trắng xóa cả một màu, trong phòng bật máy sưởi nên không thấy lạnh, chỉ có hai người quấn quýt trong ổ chăn cùng nhau xem phim.

Bộ phim đã hiện dòng chữ ‘end’, Phong Bác Thần nhàn nhã vuốt ve mái tóc của cô rồi nói: ”Ngủ trưa một chút đi em. Mấy ngày nữa em phải báo cáo tốt nghiệp rồi, có thể sẽ bận rộn không ngủ đủ giấc đấy!”

“Ưm, em muốn xem thêm một phim nữa cơ!” Cô mè nheo với anh, hiếm có ngày nghỉ giữa lúc bận rộn thế này, cô muốn tranh thủ xem thêm một bộ phim.

Anh khẽ cười rồi xấu xa nói bên tai cô, “Em có nghe câu “nhất cử trưa, nhì cử mưa” không? Trùng hợp lại ngay lúc này …”

Bên tai cô đỏ ửng, anh thật là …

Sau đó, không có sau đó …

Kháng nghị thất bại, anh nhanh chóng tắt màn hình rồi bấm điều khiển cho rèm kéo lại, trong phòng càng ấm áp, không có ánh sáng nên dễ làm cảm giác buồn ngủ.

Tuy nhiên, hai người lại không ngủ ngay, Phong Bác Thần đè cô xuống dưới người, dùng môi lưỡi kích thích toàn thân của cô.

Triệu Lạc Hy vô cùng mẫn cảm, không qua bao lâu thì đã mềm nhũn bên dưới anh.

Chẳng mấy chốc, tiếng cơ thể va vào nhau, tiếng rên rỉ yêu kiều có cả tiếng mưa ngoài phòng hòa quyện thành một bản nhạc.

Cả người cô giang rộng đón nhận lấy anh, hết lần này đến lần khác cả hai cùng nhau trầm luân rồi cùng chìm vào giấc ngủ tựa như vĩnh hằng.

Tinh thần sảng khoái nên Triệu Lạc Hy cũng thuận lợi bước nhẹ qua màn báo cáo tốt nghiệp và giành lấy điểm xuất sắc.

Vì lễ tốt nghiệp dời sang cuối tháng sau nên chuyến đi Mỹ lại được dời lịch đến trước.

Tháng năm rơi vào mùa xuân ở Mỹ, thời tiết vẫn còn gió và hơi lạnh nhưng cũng không hề khó chịu, khi bọn họ đến New York thì trời đã sập tối.

Phong Bác Thần không vội vàng đưa cô đi gặp cha mẹ, trái lại để cô quen với việc bị đổi múi giờ trước.

Ngày qua ngày, anh đưa cô đi chơi đi thưởng thức đặc sản, thăm quan những phong cảnh nổi tiếng, còn đến các thành phố, các bang khác để gặp bạn bè của anh.

Triệu Lạc Hy không ngờ trong thời gian 3 năm hơn hai người chia tay thì cô cũng chứng kiến một Phong Bác Thần rất khác.