Viết Lại Những Vì Sao

Chương 6



Đến gần hơn, cô nhìn thấy trong phòng tối om chỉ có ánh đèn bên ngoài hơi hắt vào hiện lên hai bóng người, một cao một thấp không nhìn rõ mặt.

Triệu Lạc Hy nghĩ chắc là cặp đôi nào lén lút hẹn hò sau giờ học mà thôi, hôm nay thật là mệt mỏi, về đến nhà phải ngâm bồn tắm thư giãn thôi, chuyện kia … Ngày mai tính tiếp vậy, haish…

Bên trong phòng, là Nhã Tịnh và Phong Bác Thần, lúc này gương mặt của Phong Bác Thần cực kỳ lạnh lùng và xa cách, đôi mắt u ám như thể bắn ra hàng trăm tia hàn băng.

Vốn Phong Bác Thần đã lên kế hoạch thật tốt cho dạ tiệc prom ngày mai nhưng giữa đường nhảy ra một Nhã Tịnh phá hoại chuyện tốt. Anh đã đánh giá thấp Nhã Tịnh, càng quá ỷ y việc cô ta sẽ không gây tổn thương cho Triệu Lạc Hy.

“Bác Thần à, anh gọi em đến đây muộn như vậy … Có chuyện gì quan trọng phải nói liền sao?” Nhã Tịnh vẫn còn chưa biết gì, cô ta đỏ mặt nhìn Bác Thần, phá vỡ sự yên lặng trong phòng.

Phong Bác Thần im lặng nhìn cô ta diễn kịch, sao trước giờ anh lại bị cô ta lừa nhỉ? Diễn dở tệ thế kia mà?

Phong Bác Thần không muốn tốn nhiều công sức, bèn quẳng một tệp hồ sơ lên bàn cái ‘bộp’ rồi nói: “Chuyện tốt của em làm, em tự biết hậu quả ra sao rồi nhỉ?”

Nhã Tịnh vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ ảo tưởng sau đêm nay mối quan hệ của hai người sẽ khác đi, nhưng sao nghe lời nói của anh có vẻ kỳ lạ? Anh biết được chuyện gì rồi sao?

Cô ta nhanh chóng đảo mắt, gương mặt cố tỏ ra bình tĩnh, nhìn thấy gương mặt anh càng có vẻ chán ghét lại thiếu kiên nhẫn rồi nhìn qua tệp hồ sơ trên bàn.

Nhã Tịnh khó hiểu cầm tệp hồ sơ rồi mở ra, bên trong là một vài tấm ảnh cô ta đang trao đổi với Thế Văn, còn có vài tin nhắn qua lại giữa bọn họ, kèm cả bài đạo văn so với nét chữ của Triệu Lạc Hy. Bên trong vẫn còn kha khá tài liệu nhưng cô ta không có tâm trạng xem tiếp nữa.

Ha … Tên Thế Văn này dám chơi sau lưng Nhã Tịnh cô sao? Biết thế đã không nhờ tên ngu như heo đó, đang đánh trống trong lòng chưa biết trả lời sao thì Phong Bác Thần lạnh lùng hỏi: “Sao hả? Không nhận ra mình làm hay là không nghĩ có người biết được?”

Nhã Tịnh biết bây giờ cô ta có truy ra ai đi nữa cũng không quan trọng, quan trọng là cô ta sắp mất đi người trước mặt. Không được, cô ta đã dành một năm để xây dựng hình tượng hoàn mỹ để đổi lại kết thúc được danh chính ngôn thuận ở bên cạnh Phong Bác Thần, cô ta không thể thua được!

Cá chết lưới rách, Nhã Tịnh vội níu lấy cánh tay của Phong Bác Thần đầy yếu ớt như mọi khi: “Bác Thần à, em, em biết sai rồi, là do em ngốc nghếch, em không nghĩ mọi chuyện như vậy. Em … Em chỉ là thích anh quá nên … Mù quáng, anh, anh đừng giận mà. Em hứa sau này sẽ không làm vậy nữa … Bác Thần!”

Cô ta khóc lóc đẫm nước mắt, gương mặt đỏ ửng lên vì xúc động, một vài sợi tóc dán vào mặt trông cực kỳ chật vật, có lẽ do vừa khóc vừa nói, giọng cô ta còn khàn đi rõ.

Phong Bác Thần kéo cánh tay đang ôm lấy tay mình ra, anh gằn giọng: “Nếu biết có ngày hôm nay thì ban đầu đừng làm, em nên xem kỹ một chút, tệp hồ sơ đó không đơn giản chỉ liên quan đến Triệu Lạc Hy mà còn cả việc e lấy trộm tiền câu lạc bộ tiêu xài, hạ thấp danh dự của người khác, hối lộ để nhận đáp án bài kiểm tra … Tôi nghĩ không cần phải kể thêm đâu nhỉ?”

Nhã Tịnh bị kéo tay ra, càng nghe lời anh nói mà càng hoảng sợ nên mất đà mà ngã ngồi phịch xuống mặt đất.

Nhã Tịnh cứ giữ nguyên tư thế ngồi như vậy, cô ta không thể tin vào tai mình, những tưởng chỉ mỗi chuyện của Triệu Lạc Hy, hóa ra là anh đã điều tra tất cả.

Bây giờ, cô ta phải làm sao đây? Công sức xây dựng của cô ta đã đổ sông đổ biển, không, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô ta và Bác Thần, mà nguy cơ cao là cô ta sẽ bị đuổi học mất!

Chỉ là tại sao đến tận hôm nay Phong Bác Thần mới lôi ra hết, có lẽ nào …?

Lúc này, Phong Bác Thần nhìn dáng vẻ Nhã Tịnh vật vã dưới đất, bỗng nhiên trên gương mặt hiện lên nụ cười hiếm hoi: “Tôi không phải là thần tiên cũng không biết rõ những chuyện em làm đâu, chỉ là một khi em dám động đến Triệu Lạc Hy thì tôi không ngại bỏ công để điều tra.”

Nghe đến đó Nhã Tịnh đã hiểu ra tất cả, từ đầu đến cuối chỉ có mình cô ta ảo tưởng, cũng chỉ có cô ta là người ngoài, Bác Thần chưa bao giờ đặt cô ta trong lòng.

Mà sự tín nhiệm của anh với Nhã Tịnh chẳng qua trong sạch đúng như anh nói, chỉ là ‘tiền bối – hậu bối’, việc cô ta ở bên cạnh anh được 1 năm cũng vì ban đầu anh cho rằng Nhã Tịnh sẽ không vượt quá giới hạn.

Đáng tiếc … Phong Bác Thần tự thừa nhận mình đã nhìn sai người, suýt chút nữa đã hại cô gái nhỏ của anh thảm rồi. Lúc câu chuyện nổ ra, Phong Bác Thần biết mình không thể ngồi chờ cũng không thể giải thích, chỉ có nhanh chóng giải quyết mới có thể bảo vệ cho Triệu Lạc Hy.