Viết Lại Những Vì Sao

Chương 7



Triệu Lạc Hy nhấn phím ‘pause’ trên màn hình, hình ảnh dừng đúng lúc ở cảnh nam nữ chính đang say đắm nhìn nhau, như thể thế giới này trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi. Tình đẹp nhất là tình dang dở, nào mà có kết thúc hoàn mỹ như trên phim chứ?

Từ sau hôm nhận được tin Phong Bác Thần về nước thì cô càng trở nên thất thần hơn, đôi khi sẽ vu vơ nhớ lại hình ảnh quá khứ của hai người. Cũng giống như hôm nay, cô nghe Hứa Giai Kỳ bảo bộ phim này rất đáng xem dù có tình tiết ngược sủng đan xen. Lúc xem đến cảnh bọn họ thổ lộ tình cảm với nhau giữa buổi tiệc thì Triệu Lạc Hy lại thừ người nhớ đến dạ tiệc prom năm nào.

Đó là kỷ niệm đẹp mà mãi mãi cô không bao giờ quên nhưng cũng thoáng qua một nỗi buồn. Vì sau đêm hôm đó, cô và Phong Bác Thần chính thức trở thành một cặp, cũng là bắt đầu chuỗi ngày đầy cảm xúc hỗn tạp.

Nhưng mà bây giờ, chuyện đó không quá quan trọng bởi vì cô đang băn khoăn cho cuộc họp lớp bất đắc dĩ hai tuần nữa. Thật ra, đó là đám cưới của Họa Y và Đại Vỹ, hồi còn đi học cả hai cũng tan hợp vài lần nhưng cuối cùng lại càng bền chặt và đi đến hôn nhân. Kể cũng thật lạ, có những chuyện hay những người mà bản thân ta không cho là hòa hợp thì lại như hai mảnh ghép không thể thiếu nhau vậy.

Vốn dĩ cũng gần 5 năm rồi cô không có tham gia họp lớp, đa phần là sợ bị nhắc đến mối quan hệ giữa mình và Phong Bác Thần. Bây giờ lại không cách nào tránh được, Triệu Lạc Hy và Họa Y lại ngẫu nhiên học cùng trường đại học còn hay làm nghiên cứu chung nhóm.

Có thể không gọi là thân thiết như cô và Hứa Giai Kỳ nhưng dù gì cũng có giao tình, người ta đã đích thân gọi điện thoại mời và đưa thiệp tận tay, nếu không đi thì cô quá vô tình rồi.

Chỉ là, câu nói của 3 năm trước có làm Phong Bác Thần tránh mặt cô mãi mãi không? Tự dưng, Triệu Lạc Hy có một nửa hy vọng và một nửa sợ hãi, cô không biết làm sao có thể đối mặt với anh đây?

Cuối tuần, Hứa Giai Kỳ rủ Triệu Lạc Hy cùng đi trung tâm thương mại để mua sắm đồ tham dự đám cưới. Cô dâu đã nhắn nhẹ cho mọi người chủ đề trang phục hôm đó phải mặc màu đen để làm nổi bật bọn họ là nhân vật chính.

Thật ra, Triệu Lạc Hy vẫn còn một vài chiếc đầm bảo thủ có thể mặc đi dự tiệc, nhưng Giai Kỳ nhất quyết phản đối. Cô ấy còn nói dù có sự tham gia của Phong Bác Thần hay không thì Lạc Hy cô vẫn phải trông thật đẹp, biết đâu lọt vào mắt xanh của anh chồng tương lai nào chẳng hạn.

Không chịu nổi sự léo nhéo của bạn mình nên Triệu Lạc Hy đành phải tháp tùng cô bạn, bọn họ đi dạo cũng gần bảy, tám cửa hàng mới miễn cưỡng dừng lại một nơi có tên là Your Dream. Hứa Giai Kỳ vừa vào trong đã vội buông cánh tay của cô ra mà gom lấy gom để năm, sáu chiếc đầm còn luôn miệng tấm tắc phải thử hết.

Quả thật, cửa hàng có đa dạng kiểu đầm tham gia lễ tiệc với đủ màu sắc trang nhã, nhất là pastel và các màu cơ bản như đen, trắng, kem phối với nhau.

Thấy cô còn tần ngần thì một cô nhân viên trong cửa hàng lịch sự đến chào hỏi và giới thiệu. Cô ấy lấy một chiếc đầm trong bộ sưu tập mới nhất giới thiệu cho cô. Ban đầu, thấy kiểu dáng có vẻ hơi sexy nên cô thoáng từ chối nhưng nhờ kỹ năng thuyết phục điêu luyện và đầy hợp lý mà Triệu Lạc Hy cũng phải đồng ý đi thử.

Trong phòng thay đồ, Triệu Lạc Hy mới thầm tự trách mình dễ bị lung lay, không biết chút nữa lựa lời từ chối sao thì sau khi mặc vào, cô vô cùng ngạc nhiên.

Trong gương phản chiếu hình ảnh cô gái mặc chiếc đầm màu đen hai dây mảnh có độ dài trên đầu gối, chất liệu của chiếc váy là thun co giãn khá thoải mái còn đính thêm những chiếc lông chim đen làm người mặc có cảm giác mình hóa thân thành thiên nga đen vậy. Phía sau lưng còn khoét một đường thẳng lộ ra chút da thịt mềm mại, tuy nhiên phải sờ vào hay nhìn kỹ mới thấy.

Cộng thêm ánh đèn trong phòng thử đồ đánh vào càng tạo thêm cảm giác quyến rũ nhưng cũng không kém phần ma mị.

Hơn nữa, nhờ sự ôm dáng làm cho vóc người của Triệu Lạc Hy bình thường giấu trong các bộ quần áo rộng rãi nay lộ ra rõ ràng. Đi từ chiếc cổ thon dài là đường nét xương quai xanh xinh đẹp lại đến bộ ngực vừa vặn, đi thẳng xuống vòng eo thon nhỏ, bên dưới là đôi chân thon dài.

Quả thật, chiếc đầm còn làm nổi bật làn da trắng mịn của Triệu Lạc Hy khiến người ta nhìn khó mà rời mắt. Lúc cô bước ra khỏi phòng thử đồ thì cả Hứa Giai Kỳ và nhân viên đều mắt chữ A, mồm chữ O.

Nói không sai, đúng là người đẹp vì lụa mà, Triệu Lạc Hy chưa kịp nói gì tiếp thì Hứa Giai Kỳ đã bung ngón cái lên như muốn thể hiện tuyệt lắm rồi nhanh chóng bảo nhân viên hãy tính luôn cả chiếc đầm mà cô đang mặc.

Thật sự, có những bộ trang phục khi mặc vào khiến cho người ta có cảm giác quyền lực và nâng cấp phong thái tự tin, vốn dĩ Triệu Lạc Hy cũng có chút rung động nhưng cô e ngại vì trước giờ ít khi mặc kiểu đồ như vậy.

Thấy vậy, Hứa Giai Kỳ ở bên cạnh liên tục khen còn kéo cô đến một cửa hàng bán giày cao gót thử tới lui mua thêm hai đôi mới chịu buông tha cho cô.

Sau khi hai người mua sắm mệt mỏi thì bụng cũng đói meo rồi, thế là cả hai cùng lê lết vào một quán lẩu bên trong khu thương mại. Vì là giờ cao điểm nên quán cũng khá đông người ra vào, tuy nhiên đồ ăn lên cũng khá nhanh. Cả hai chỉ nói được vài câu với nhau lại cắm mặt vào ăn tiếp.

Lúc Triệu Lạc Hy đang ăn bỗng nhiên cảm giác Hứa Giai Kỳ khẽ đạp vào chân cô rồi ra vẻ thần bí cúi mặt xuống nói nhỏ: “Hy Hy à, cậu chạy trời không khỏi nắng rồi, ex (người yêu cũ) của cậu trùng hợp cũng đến ăn kìa!”

Triệu Lạc Hy đang chuẩn bị nuốt miếng thịt bò tự nhiên thấy hơi mắc nghẹn, cô có hơi cứng đờ người từ từ tiêu hóa cả hai việc cùng lúc. Sau đó, cô bình tĩnh cầm ly nước lên uống một ngụm, rồi khẽ xoay đầu lại nhìn.

Quả nhiên, ở chỗ cửa vào quán lẩu có một đôi nam nữ cực kỳ nổi bật, nam thì cao ráo anh tuấn, nữ thì trẻ trung, xinh xắn. Tuy nhiên, khoảng cách của hai người cũng tương đối không quá xa hay gần nên không rõ quan hệ của bọn họ là gì.

Chỉ là, Phong Bác Thần của ba năm sau có sự trưởng thành hơn trước, anh cũng không còn đeo kính cận nữa, đôi mắt hòa ái năm nào giờ cũng trở nên có chút vô tình và rét lạnh.

Hôm nay, anh mặc một bộ đồ nghiêm chỉnh, áo sơ mi màu xám và quần tây đen, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt đang lơ đãng nhìn đâu đó. Đột nhiên cảm nhận được có ai nhìn mình nên Phong Bác Thần bỗng ngẩng đầu lên truy tìm ánh mắt kia.

Triệu Lạc Hy chột dạ mà quay ngoắt lại rồi giả vờ gắp rau trong lẩu. Cũng may quán lẩu khá đông người và nhân viên nên cũng khó xác định là ai, Phong Bác Thần nghĩ chắc là mình nhầm, chỉ là không hiểu sao anh vẫn luôn có cảm giác quen thuộc.