Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 105: Cướp người



Mộ Thiếu Lãnh bị đánh mặt mũi sưng vù, may mà ông Mộ xuất hiện kịp thời mới ngăn chặn lại được.

Ông Mộ chống gậy xuống đất, phẫn nộ hét lên, “Tất cả dừng tay lại!”

Thật ra chỉ có Mộ Bắc Ngật động tay, lý trí của Mộ Bắc Ngật vẫn còn sót lại một chút, anh từ từ thu tay lại, Mộ Thiếu Lãnh đưa tay lau đi miệng mình, Mộ Bắc Ngật lùi một bước, nghiêng đầu nhìn Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm ngồi trên giường, cơ thể run rẩy.

Sắc mặt ông Mộ cực kỳ khó coi, “Có chuyện gì?”

“Ông nội, Mộ Bắc Ngật đang dạy dỗ cháu, cảm thấy cháu đã bắt nạt vợ sắp cưới của anh ta, anh ta rất cưng chiều vợ sắp cưới đó.” Mộ Thiếu Lãnh lên tiếng.

Ánh mắt ông Mộ rơi lên người Cố Lan Tâm, “Bắc Ngật, Thiếu Lãnh nó chỉ là nhất thời hứng thú, không phải cố tình đâu, cháu phẫn nộ như vậy làm gì?”

“Ông nội, nó có thể dùng tất cả đồ của cháu, ý của ông là phụ nữ cũng có thể dùng chung sao?” Khóe miệng Mộ Bắc Ngật nhếch lên, mỉa mai nói.

Một câu nói khiến ông Mộ không nói lên lời, mặt ông ta vô cùng khó coi, “Cháu đến phòng sách với ông!”

Trong phòng sách, ông Mộ phẫn nộ ngồi ở đó, “Tại sao cháu lại chèn ép Cố Thị, chuyện này tại sao lại không bàn bạc với ông, bây giờ cháu thật sự cho rằng ông đã giao toàn bộ Mộ Thị cho cháu sao?”

“Ông nội, đối với Cố Thị công ty luôn đầu cơ trục lợi không nghiêm chỉnh này, Mộ Thị có quyền không hợp tác với ông ta.”

“Cháu đã nói với Lan Tâm chưa, Mộ Thị không sao cả nhưng cháu đã làm ảnh hưởng đến hòa khí của hai gia đình, cháu sẽ giải thích như thế nào với Lan Tâm?”

“Hủy hôn ước đi ạ, hiện tại cháu không có ý định kết hôn.”

Mộ Bắc Ngật suy nghĩ xong, không có chút do dự lên tiếng.

Nhận được cái gậy batoong của ông Mộ, ông Mộ tức giận, hung dữ đập vào cánh tay Mộ Bắc Ngật, chiếc gậy bằng gỗ đập vào cánh tay, nhìn thôi cũng thấy đau rồi.

Nhưng mặt Mộ Bắc Ngật không hề thay đổi, “Cháu làm sao vậy, Bắc Ngật, ông nói cho cháu biết, làm chuyện gì cũng không được tùy ý, nếu cháu để xảy ra chuyện gì, ông sẽ lấy lại vị trí Tổng giám đốc Mộ Thị của cháu bất cứ lúc nào, nếu không đưa ra được lý do khiến ông hài lòng, cháu có thể gánh vác được hậu quả không?”

“Hủy hôn ước vẫn luôn nằm trong kế hoạch của cháu, ông nội, ông hãy chuẩn bị sẵn tinh thần, cháu đi trước đây ạ.”

“Cháu!”

Ông Mộ tức giận thốt lên một tiếng nhưng Mộ Bắc Ngật không nghe, quay người rời đi, để ông Mộ ở lại một mình trong phòng với sắc mặt tái mét.

Ra khỏi nhà họ Mộ, Mộ Bắc Ngật tự mình lái xe, cảm giác đau nhức ở cánh tay ngày càng rõ ràng, cánh tay sưng lên, anh nắm chặt vô lăng, không nằm ngoài dự đoán, anh đến bệnh viện.

Ở bệnh viện, Cố Tiểu Mạch đã tỉnh lại, lúc Nam Thần An quay về bệnh viện, Cố Tiểu Mạch khó khăn di chuyển cơ thể của mình, cô muốn đi vệ sinh, cô đã nhịn rất lâu rồi, Nám Nám nhỏ bé không đỡ được cô dậy, cô chỉ có thể từ từ di chuyển cơ thể của mình, sao lại đau thế chứ? Nam Thần An thấy vậy, vội vàng bước đến, “Tiểu Mạch, em muốn đi đâu?”

Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu, có chút kinh ngạc, “Anh Nam, anh về rồi, em… em ngủ nhiều quá, muốn đi vệ sinh.”

Vừa lên tiếng đã phát hiện ra chuyện này có hơi khó mở lời, Nam Thần An bật cười, cưng chiều bế cô lên, Cố Tiểu Mạch vô cùng kinh ngạc.

Anh ta bế cô đến nhà vệ sinh sau đó từ từ lui ra ngoài.

Nam Thần An chăm sóc cô một cách thân mật như vậy, Cố Tiểu Mạch có chút không quen, cô đi vệ sinh xong, cố gắng vịn vào tường, bước từng bước ra ngoài.

Aiyo, cô lăn bao nhiêu vòng trên đường, cơ thể va đập lung tung, cảm thấy xương vỡ vụn rồi.

Nhưng lúc Nam Thần An nói cho cô biết bệnh tình của mình, Cố Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không bị gãy xương, may quá…

“Tiểu Mạch, anh đã dọn dẹp nhà cửa, hành lý cũng chuyển đến nhà rồi, hôm nay em đến ở đi nhé.” Nam Thần An dịu dàng lên tiếng, không để Cố Tiểu Mạch cảm thấy không quen thuộc.

Anh ta biết Cố Tiểu Mạch không thích mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, Cố Tiểu Mạch vừa nghe thấy được xuất viện sớm, hiển nhiên không từ chối!

Cô vội vàng gật đầu, Nám Nám đã được đưa về nhà trước, lúc này chỉ còn lại cô và anh Nam.

“Tiểu Mạch, cơ thể em không thể đi lại được, anh ôm em đi ra ngoài.”

“Anh Nam, có khi nào…”

“Tiểu Mạch, em nghi ngờ anh không có sức khỏe sao?” Nam Thần An cố tình trêu đùa cô, Cố Tiểu Mạch cười tươi rói, Nam Thần An bước đến ôm bế cô lên.

Hai người đã rất lâu không gặp nhau, Nam Thần An luôn lựa chọn những chủ đề thích hợp để nói chuyện, Cố Tiểu Mạch cười cười nói nói với anh ta.

Hai người ra khỏi phòng bệnh chưa được vài bước thì bắt gặp Mộ Bắc Ngật, anh lạnh lùng đứng đó, cánh tay buông thõng, lúc nhìn thấy Nam Thần An bế Cố Tiểu Mạch ra ngoài, khuôn mặt đẹp trai không có chút ấm áp.

Mộ Bắc Ngật không lên tiếng, lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện cười đùa với nhau.

Mặt Cố Tiểu Mạch cứng đờ, cô nhất thời không biết nói gì, ánh mắt đó của Mộ Bắc Ngật khiến cô có chút hoang mang, cô có cảm giác mình bị bắt ngoại tình vậy!

Aaa, phỉ phui cái mồm!

Cô với Mộ Bắc Ngật cũng đâu phải là người yêu còn chẳng có tình cảm gì với nhau, tại sao cô lại chột dạ chứ???

Thế nên, Cố Tiểu Mạch từ từ bĩnh tĩnh lại.

Nam Thần An ôm chặt Cố Tiểu Mạch hơn, hình như đang nói cho Mộ Bắc Ngật biết ham muốn chiếm hữu và khống chế, hai người đàn ông gặp nhau thường sẽ dùng ánh mắt để chiên đấu, dao súng luôn sẵn sàng.

Giống như lúc này, Mộ Bắc Ngật mấp máy môi, không nhìn Nam Thần An mà nhìn thẳng vào Cố Tiểu Mạch, “Bị thương rồi, có đau không?”

Vừa lên tiếng đã dùng giọng điệu quan tâm, mặt Nam Thần An tối sầm, Cố Tiểu Mạch sững sờ.

Giọng yếu ớt đến nỗi Cố Tiểu Mạch cũng không nhận ra, cô lắp ba lắp bắp, “Không, không đau nữa.”

“Tôi ở đây thay mặt Tiểu Mạch cảm ơn Tổng giám đốc Mộ, có điều bây giờ đã muộn rồi, nếu Tổng giám đốc Mộ có việc gì thì để ngày mai nói được không?” Nam Thần An đè nén cơn giận trong lòng lên tiếng.

“Cô ấy là trợ lý đời sống của tôi, nếu bây giờ tôi cần cô ấy, cô ấy phải ở bên cạnh tôi, đúng không, Cố Tiểu Mạch?” Mộ Bắc Ngật mặt không biểu cảm, lên tiếng với giọng nói lạnh lùng.

Cố Tiểu Mạch lúc này không hề bài xích Mộ Bắc Ngật, lúc ở nhà họ Mộ đã không kìm lòng được mà quan tâm anh, bây giờ anh đang đứng trước mặt, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên cảm thấy Nam Thần An ôm cô như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm, ví dụ… Mộ Bắc Ngật.

Cô hơi cựa chân liền cảm nhận cơn đau ập đến, mặt Cố Tiểu Mạch tái mét, Nam Thần An lập tức quan tâm hỏi han, “Tiểu Mạch, em sao thế?”

“Anh Nam, chi bằng anh đặt em xuống đi ạ, em không sao?”

“Để anh ôm.”

Mộ Bắc Ngật quên đi cánh tay đau nhức của mình, anh bước đến, lúc Nam Thần An vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh đã ôm lấy Cố Tiểu Mạch.

Giống như trao đổi vật phẩm…

Aa, Cố Tiểu Mạch không biết lúc này có nên hét lên không, dù sao cô cũng ở trong vòng tay anh một cách dễ dàng như vậy, cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người anh đang lan tỏa ra xung quanh.

Mọi người đều nói người bị bệnh rất dễ nảy sinh cảm giác dựa dẫm, lúc này cảm giác đó đến từ Mộ Bắc Ngật sao?

Cố Tiểu Mạch mím môi, Mộ Bắc Ngật ôm chặt Cố Tiểu Mạch, còn không quên nói một câu với Nam Thần An, “Tổng giám đốc Nam, viện phí của cô ấy vẫn chưa thanh toan đúng không, bây giờ tôi không tiện, Tổng giám đốc Nam thay tôi trả viện phí trước đi, tôi sẽ trả lại anh sau.”

Cố Tiểu Mạch dám đánh cược, Mộ Bắc Ngật nói như thế này chắc chắn là cố tình!

Cô thấy mặt Nam Thần An thay đổi liên tục, cô lập tức né tránh ánh mắt của Nam Thần An, Mộ Bắc Ngật không nói thêm gì nữa, ôm Cố Tiểu Mạch quay người rời đi.

Nam Thần An nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của hai người, ánh mắt hiện lên sự nguy hiểm.

Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch đi vào thang máy, cô từ từ ngẩng đầu nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, lạnh đến mức không có chút thần thái nào cả.

Tại sao lại lạnh lùng như vậy?

Lúc này trong thang máy không có người nào khác, chỉ có hai người họ, hơi lạnh trên người Mộ Bắc Ngật từ từ lan tỏa ra xung quanh.

Lúc Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang sững sờ, Mộ Bắc Ngật lên tiếng, “Tại sao không nói một câu đã rời đi?”

Cố Tiểu Mạch nghe xong hơi sững sờ, mắt nhìn trái nhìn phải, làm sao có thể nói với anh rằng bởi vì sau khi nhìn thấy Cố Lan Tâm cô có chút không vui, có nằm mơ thì cũng nên tỉnh táo, thế nên mới rời đi.

Cố Tiểu Mạch hiểu cô cần bảo vệ chính mình, một tương lai không có kết quả cô sẽ không giành giật.

“Hết giờ tăng ca rồi, tự nhiên sẽ không có lý do ở đấy nữa.”

“Cố Tiểu Mạch, có phải cô cho rằng giữa hai chúng ta cần giữ khoảng cách là điều hiển nhiên?”

Mộ Bắc Ngật nhìn về phía trước, bỗng nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng, ẩn chứa sự phẫn nộ.

Mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, lúc này anh đang ôm cô, hai người gần sát nhau nhưng cô luôn nhắc nhở mình anh đã có vợ sắp cưới.

Sống mũi Cố Tiểu Mạch cay cay, cô đè nén cảm xúc của mình trả lời, “Tôi đương nhiên phải giữ khoảng cách, chúng ta cũng không có quan hệ gì.”

“Thế sao?”

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng hỏi lại, hiếm có khi Mộ Bắc Ngật không còn hỏi Cố Tiểu Mạch rất nhiều, nói xong câu này liền thôi.

Đây được coi là lần đầu tiên Mộ Bắc Ngật không “bám dính” lấy Cố Tiểu Mạch.

Nghe xong Cố Tiểu Mạch có chút sợ hãi, hai người ra khỏi thang máy, xe của Mộ Bắc Ngật đang đỗ trước cửa bệnh viện, Mộ Bắc Ngật bước đến.

Nhưng lại bị Cố Tiểu Mạch ngăn lại, “Anh Nam lái xe đến đây, anh ấy sẽ đưa tôi về nhà.”

Cố Tiểu Mạch mắt sáng long lanh nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nheo mắt, cô đúng thật là biết cách hành dạ dày vò anh!

“Anh ta đang đi nộp viện phí, cô chắc chắn chúng ta đứng ở đây đợi sao, Cố Tiểu Mạch, tôi đang bế cô đấy.”

“Vậy anh… cho tôi xuống đi.” Cái thói quen chọc trời chọc đất lại tiếp tục, giọng nói lảnh lót, có chút ngại ngùng nũng nịu của một cô gái.