Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 111: Tình thân không được trân trọng



Bởi vì quá chuyên tâm nên Mộ Bắc Ngật không phát hiện ra Cố Tiểu Mạch từ bên ngoài đi vào.

Đêm muộn, thời tiết se se lạnh, Cố Tiểu Mạch khoác một chiếc áo sơ mi đi vào, lúc đi đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, anh vẫn không hề nhận ra sự xuất hiện của cô, Cố Tiểu Mạch liếc nhìn một cái, cô nhìn thấy tên hiện thị trên màn hình là Lan Tâm, nhất thời không biết là buồn hay không có cảm xúc gì.

Nhưng, cô khống chế cảm xúc của mình rất tốt, Cố Tiểu Mạch kéo chặt áo sơ mi, hững hờ lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Mộ Bắc Ngật, “Nhìn thấy cô ta đau lòng như vậy anh cũng buồn lắm phải không, Mộ Bắc Ngật, nhưng lời lúc ban ngày tôi không để trong lòng đâu, thậm chí tôi còn cảm thấy anh và Cố Lan Tâm rất hợp nhau, mấy lần anh giúp đỡ tôi, tôi rất vui nhưng chúng ta đều rất rõ chỉ là hoa nở thoáng qua, chẳng phải thế sao? Chỉ là giấc mộng thì nên tỉnh táo lại thôi.”

Hiếm có khi cô không giả vờ ngốc nghếch hay là mồm miệng lanh lợi, Cố Tiểu Mạch rất điềm tĩnh, ánh mắt sáng long lanh không có bất kì cảm xúc nào.

Mộ Bắc Ngật khựng lại, ánh mắt đen xì nhìn cô, “Cố Tiểu Mạch, cô không lừa được chính mình đâu.”

“Anh cũng không phải là tôi, làm sao anh biết được tôi đang nghĩ gì, Mộ Bắc Ngật, anh cho rằng như vậy nhưng chưa chắc đã là điều tôi đang nghĩ.” Cố Tiểu Mạch đáp lại, lập trường của cô rất rõ ràng, cũng vì cô tổn thương và sợ hãi nên thu mình lại trong chiếc vỏ bọc, cô chỉ là không muốn người khác làm tổn thương đến mình mà thôi.

Mộ Bắc Ngật đưa tay cất điện thoại, “Chuyện của nhà Mộ ngày hôm nay, tôi thật sự xin lỗi cô, đừng giận nữa, nhé?”

Giọng nói hiếm có khi lại dịu dàng khiến tim Cố Tiểu Mạch đập loạn nhịp, cô ngỡ ngàng nhìn Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch cạn lời, cô ấp a ấp úng, đến một câu nói cũng không nói ra được, “Anh…”

“Đang dỗ cô.”

Giọng nói của Mộ Bắc Ngật trước giờ đều thu hút người khác, lúc này đến một câu phản bác thôi Cố Tiểu Mạch cũng không nói ra được, ngược lại còn hoang mang bỏ chạy khỏi chỗ của Mộ Bắc Ngật, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch tập tễnh chạy ra ngoài, Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười.

Anh cầm điện thoại lên, anh trả lời tin nhắn một cách đơn giản hời hợt, “Lan Tâm, bù đắp cho em sẽ không ít đâu.”

Nhưng, sẽ không tổ chức lễ cưới.

Đêm muộn, trong căn phòng yên tĩnh, Cố Lan Tâm nắm chặt điện thoại, cốc nước bên cạnh bị Cố Lan Tâm đập vào gương, chỉ trong nháy mắt, gương vỡ vụn, cốc nước vỡ tan rơi xuống đất.

Khuôn mặt của Cố Lan Tâm ngày càng trở nên khó coi, cô ta ở trong phòng một mình, nỗi căm hận càng ngày càng sâu sắc.

Ngày hôm sau, Cố Tiểu Mạch cảm thấy cơ thể mình đã tốt hơn rất nhiều, cô tự mình đưa Nám Nám đến trường mẫu giáo.

“Nám Nám, hôn tạm biệt Mami nào.”

Cô công chúa nhỏ thơm một cái lên mặt của Cố Tiểu Mạch, sau đó mới hài lòng đi vào bên trong, Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Nám Nám rời đi, đến lúc cô quay người lại thì nhìn thấy phía trước có một người đang đứng ở đó, nụ cười chợt biến mất tăm.

Cảnh tượng Cố Tiểu Mạch đưa con đến trường rồi chào tạm biệt lọt vào mắt Cố Chấn Hải, trong lòng ông ta có chút khúc mắc.

Nhưng hôm nay ông ta có việc muốn cầu xin nên mới đến, thế nên giọng nói cũng dịu đi rất nhiều, “Tiểu Mạch, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

“Chúng ta không có gì để nói.”

Sau khi lấy lại được những thứ thuộc về mẹ mình, Cố Tiểu Mạch không hề có ý định sẽ tiếp tục qua lại với Cố Chấn Hải.

Cố Chấn Hải vẫn rất kiên trì bền bỉ, ông ta bước lên phía trước, muốn nắm lấy tay của Cố Tiểu Mạch, nhưng Cố Tiểu Mạch đã rất nhanh nhạy né ra, lùi lại một bước đầy cảnh giác, “Cố Chấn Hải, mong ông hãy giữ chừng mực, tôi có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào.”

“Bố là bố của con! Tiểu Mạch, chúng ta nói chuyện đi, nếu không hôm nay bố sẽ ở đây, không đi đâu hết.”

Không ngờ ông ta lại cố chấp như vậy, mọi người xung quanh đi đi lại lại, bất giác đều nhìn về phía cô với ánh mắt kỳ lạ, Cố Tiểu Mạch nhìn trái nhìn phải, mặt trời chói chang khiến mặt cô tái mét.

Cố Tiểu Mạch chỉ có thể lựa chọn một quán cà phề, ngồi đối mặt với Cố Chấn Hải.

“Có chuyện gì?” Cố Tiểu Mạch rất lạnh lùng, Cố Chấn Hải vốn định hỏi thăm vài câu nhưng đã bị cô ngắt lời.

“Tiểu Mạch, con với Tổng giám đốc Mộ có quan hệ gì vậy? Con có biết Tổng giám đốc Mộ là chồng sắp cưới của Lan Tâm không? Tại sao con lại làm người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác? Bây giờ bố có thể đối xử tốt với con như ngày xưa, nhưng con có thể tỉnh táo một chút không?”

Cố Chấn Hải đắn đo một hồi rồi mới lên tiếng, nhưng vừa lên tiếng đã nói ra những lời làm tổn thương người khác.

“Những lời này tôi nghe chán rồi, Cố Chấn Hải, ông còn có gì để nói nữa không?”

Cố Tiểu Mạch lười không muốn giải thích hay phản bác lại Cố Chấn Hải, nhìn ông ta chẳng có chút cảm xúc gì cả.

Cố Chấn Hải phẫn nộ, “Con!”

Sau đó ông ta thất vọng lên tiếng, “Đều là do bố đã không dạy dỗ con tốt, mẹ con chiều con quá…”

Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên đập tay xuống bàn, ngắt lời của Cố Chấn Hải: “Cố Chấn Hải, đủ rồi! Ông có tư cách gì để phê bình mẹ của tôi, nếu không phải vì ông, mẹ tôi sẽ không có kết cục như vậy, ông đừng có tự cho mình là người đức cao vọng trọng, đừng nói những lời khiến mình cảm thấy yên dạ yên lòng, ông như vậy thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”

“Tiểu Mạch, sao con lại nói với bố như vậy?”

Sắc mặt Cố Chấn Hải bỗng trở nên vô cùng khó coi, ông ta nhìn Cố Tiểu Mạch với vẻ mặt không dám tin, bàn tay đặt trên bàn có chút muốn rục rịch.

Cố Tiểu Mạch liếc nhìn ngón tay đang nắm chặt của ông ta, hừ lạnh một tiếng, “Làm sao, lẽ nào tôi nói sai chỗ nào sao?”

“Thôi bỏ đi, hôm nay bố đến không phải để nói chuyện này, bố biết con đang thiết kế váy cưới cho Lan Tâm, hi vọng con không vì Lan Tâm là chị của con mà có tâm tư riêng… Ngoài ra, gần đây Cố Thị xảy ra chút chuyện, chuyện của Tổng giám đốc Lâm không phải bố cố tình đâu, nhưng Tiểu Mạch, con cũng đừng quá đáng như vậy, để Tổng giám đốc Mộ ra mặt giúp con xả giận, chuyện này mà nói ra ngoài thì thật là khó nghe.”

“Ông hình như xem trọng tôi quá đấy, tại sao anh ta lại giúp tôi xả giận chứ? Chèn ép Cố Thị có thể cho thấy rằng anh ta là người có tầm mắt rất tốt, hơn nữa, Cố Thị là của ông à? Đó là công ty mà mẹ tôi đã dùng tính mạng của mình để đổi lấy.”

“Chát!”

Cố Chấn Hải tức giận đến mức cơ thể run rẩy, nhất thời không kiềm chế được tát một cái vào mặt Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch bị tát, một bên mặt nóng rát, dần dần đỏ lên.

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu, ánh mắt càng tối đi.

“Tiểu Mạch, con chẳng hiểu gì cả, con không biết nỗi khổ tâm của bố.”

Cố Tiểu Mạch chợt quay người, không kìm được tức giận nhìn Cố Chấn Hải, lạnh lùng nói: “Nếu tôi và ông không có quan hệ huyết thống, ông cho rằng tôi sẽ không tát lại ông sao?”

Cô lên cao giọng, giọng nói lạnh lùng đến mức Cố Chấn Hải run sợ.

Cố Tiểu Mạch nhìn Cố Chấn Hải, không hề có chút tủi thân, ủy khuất hay là yếu ớt.

“Nhân lúc tôi chưa báo cảnh sát thì mau cút, cút khỏi tầm mắt của tôi!”

Cô cảm thấy ghê tởm, nghiêng đầu qua chỗ khác, đến một cái nhìn cũng không muốn dành cho Cố Chấn Hải.

Mắt thấy Cố Tiểu Mạch định lấy điện thoại ra gọi điện, sắc mặt Cố Chấn Hải chợt ngỡ ngàng, khó coi vô cùng, ông ta vứt lại một câu, “Hôm khác bố lại đến tìm con.”

Nói xong liền vội vàng rời khỏi quán cà phê, lúc đi ra ngoài, Cố Chấn Hải vẫn có chút thất vọng, Cố Thị nhất định không thể để Mộ Thị chèn ép như thế!

Cố Tiểu Mạch ngồi trong quán cà phê, mặt đau tê tái, nhưng cô không rơi một giọt nước mắt.

Buổi chiều, lúc đến giờ nghỉ của lớp mẫu giáo, có một người phụ nữ đến tìm Nám Nám.

Cô giáo gọi Nám Nám đi ra ngoài, ngồi xuống hỏi con bé: “Nám Nám, cô ấy là dì của con à?”

Cố Lan Tâm dịu dàng vẫy tay chào Nám Nám, “Nám Nám, là dì này, cô giáo à, mẹ của con bé là em gái của tôi.”

Đôi mắt to tròn của Nám Nám đảo một vòng, bà cô xấu xa này đến tìm mình làm gì?

Có điều, cô bé không ngại dạy dỗ bà cô xấu xa này một chút.

Thế nên Nám Nám liền gật đầu, đáp lời, “Cô ơi, Nám Nám quen dì này ạ.”

Lúc này cô giáo mới yên tâm, “Vậy được, Nám Nám, dì sẽ đưa con về, chúng ta ngày mai gặp lại nhé.”

Nám Nám miệng thì đồng ý nhưng trong lòng thì đang oán thầm, hôm nay cô bé phải chia rẽ đôi uyên ương giúp Nấm!

Nám Nám đi cùng Cố Lan Tâm ra ngoài, Cố Lan Tâm giả vờ nịnh nọt đi đến phía trước bế Nám Nám lên nhưng lại bị Nám Nám né ra, “Dì à, ngoài Nấm và ông chú lợi hại ra, cháu không thích người khác bế đâu.”

“Tại sao dì lại là người lạ chứ? Dì là vợ sắp cưới của Bắc Ngật.” Cố Lan Tâm cắn răng cắn lợi lên tiếng, nhìn Nám Nám mà ánh mắt hiện rõ sự lạnh lùng.

Nám Nám trả lời một cách vô tội: “Nhưng mà dì và ông chú lợi hại chẳng hợp nhau chút nào!”

Một câu nói khiến Cố Lan Tâm không thốt lên lời, thậm chí còn mang cả cục tức trong lòng.

Hai tay buông thõng bỗng nắm chặt lại, cô ta lên tiếng với chút lý trí còn sót lại, “Nám Nám, hôm nay dì đưa con đi chơi ở khu vui chơi, được không nào?”

Nám Nám chưa bao giờ đi chơi ở khu vui chơi, bởi vì Nấm không bao giờ cho con bé đi, Nám Nám nghĩ trong lòng, đây chắc là một thứ rất thú vị và mới mẻ.

Con bé không từ chối, “Được ạ.”

Hai người đến khu vui chơi, hôm nay là ngày trong tuần nên có rất ít người, ánh mắt Cố Lan Tâm hiện lên sự ranh ma và mưu kế, cô ta chỉ vào những trò chơi, “Có một trò chơi kích thích sự dũng cảm, Nám Nám, chơi vui lắm đó, cháu có muốn chơi không?”

Nám Nám ngước đầu nhìn, có chút hưng phấn vỗ tay bốp bốp, đi đến chỗ trò chơi.

Cố Lan Tâm có chút e sợ lên tiếng, “Trước kia dì có đi chơi cùng Bắc Ngật một lần, đến lúc đó nếu cháu sợ thì nắm lấy tay của dì nhé.”

Đi cùng một đứa nhóc nên cô ta cũng muốn ra dáng người lớn một chút!

Nhưng không ngờ, Nám Nám lại trả lời một cách nghiêm túc, “Dì à, cháu cảm thấy Mami của cháu và ông chú lợi hại rất hợp với nhau, dì không thấy vậy sao? Hơn nữa ông chú lợi hại rất thích Mami, tại sao dì lại cứ bám lấy chú ấy không buông chứ? Trong ti vi những bà cô xấu xa làm như vậy, đến cuối cùng đều không có kết cục tốt đâu ạ.”

Sống ngần ấy năm trên đời, lần đầu tiên Cố Lan Tâm bị một đứa trẻ con chọc tức đến mức muốn hộc máu, đứa trẻ con đó lại còn là con của Cố Tiểu Mạch!

Cố Lan Tâm kìm nén cơn giận, cười tươi rói: “Nám Nám, cháu không hiểu, đi thôi, dì đưa cháu đi chơi nhé.”

Nói xong, Cố Lan Tâm dẫn Nám Nám đi, thật không ngờ, điều này trở thành ngòi nổ khiến Nám Nám phát bệnh…