Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 112: Phát bệnh



Nám Nám và Cố Lan Tâm đi đến chỗ quầy bán vé của Kích thích sự dũng cảm, Cố Lan Tâm lấy tiền từ trong túi xách ra, nhân viên bán vé nhìn thấy hai “mẹ con” xinh đẹp, không nhịn được mà khen ngợi: “Hai người là mẹ con à, xinh đẹp quá.”

Cố Lan Tâm vẫn duy trì nụ cười khà ái, dịu dàng, còn Nám Nám thì vội vàng lên tiếng, có hơi tức giận nhưng rất nghiêm túc, “Chị ơi, đây không phải là mẹ của em, mẹ của em xinh hơn nhiều.”

“Thật là biết bảo vệ mẹ đó.”

Nhân viên và Nám Nám nói chuyện với nhau, quên đi Cố Lan Tâm mặt đen như đít nồi, Cố Lan Tâm chỉ có thể đè nén sự tức giận, nắm chặt tay.

Bước vào Kích thích sự dũng cảm, Nám Nám bắm chặt vào lan can, bắt đầu vòng đầu tiên.

Bánh xe từ từ di chuyển, Cố Lan Tâm lạnh lùng liếc nhìn Nám Nám, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười độc ác.

“Oaa…aaa, aaa, kích thích quá đi.”

Cả khu vui chơi đều vang lên tiếng hét thích thú của Nám Nám, hết một vòng, Nám Nám đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, hiển nhiên vẫn đang trong tình trạng hưng phấn.

Nhưng Nám Nám không hề biết, trò chơi có tính kích thích mạnh sẽ có ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của Nám Nám, hết một vòng, sắc mặt Nám Nám trắng bệch nhưng cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn sáng long lanh.

Khuôn mặt vui vẻ của cô bé lọt vào mắt của Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm không hề vui chút nào, ngược lại còn cảm thấy nụ cười của Nám Nám thật sự rât chướng tai gai mắt, hận không thể cấu xé khuôn mặt xinh đẹp đó, ngay cả khi cô bé chỉ là một đứa trẻ con!

Ai bảo cô bé lại tồn tại ở trên đời này chứ??

Đè nén cảm xúc trong lòng, Cố Lan Tâm nhẹ nhàng bước về phía trước, dịu dàng nói: “Nám Nám, cháu có muốn chơi Vòng quay mặt trời không? Dì đưa cháu đi chơi nhé, được không nào?”

Nám Nám đang hào hứng khi được vui chơi thỏa thích, hiển nhiên sẽ không có chút do dự mà đồng ý.

Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật tay cầm tài liệu, đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự thông minh lanh lợi và sự chăm chú, anh đã làm việc liên tục hai tiếng đồng hồ, Mộ Bắc Ngật xoa ấn đường, đứng lên đi đến phòng nghỉ.

Mộ Bắc Ngật mở cửa phòng nghỉ ra, mấy ngày nay anh không vào đó, lần này vừa bước vào đã nhìn thấy “dấu vết” Cố Tiểu Mạch đã để lại.

Mộ Bắc Ngật đứng dựa vào cửa, anh bỗng cảm thấy anh bị tẩu hỏa nhập ma rồi, không thể tin được anh lại đứng ở đây, cười ngẩn ngơ với một cái giường trống không.

Nhìn vật nhớ người?

Mộ Bắc Ngật lắc đầu, anh bước đến gập lại chăn, anh thật sự rất muốn Cố Tiểu Mạch mau cháu khỏe lại!

Mộ Bắc Ngật đi ra bên ngoài, nhấc điện thoại lên gọi cho Cố Tiểu Mạch, lúc này Cố Tiểu Mạch vẫn đang ngẩn ngơ trong quán cà phê, ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào bên trong, đôi mắt luôn long lanh đầy sức sống lúc này bỗng u ám, không chút hào quang.

Điện thoại để trong túi sách, đã có thông báo hết pin từ lâu rồi. Mộ Bắc Ngật bước ra khỏi phòng nghỉ, điện thoại vẫn chưa gọi được, anh nhíu mày, người phụ nữ này sau khi từ nhà cũ nhà họ Mộ trở về liền bắt đầu tránh mặt anh.

Anh tiến một bước, cô lùi một bước, lúc nào cũng duy trì khoảng cách an toàn giữa hai người.

Mộ Bắc Ngật cũng phải dấy lên nghi ngờ, cô hình như không ngốc nghếch như vậy, thậm chí cô có khi còn biết được tâm tư của anh nhưng không nói ra, cũng không lại gần.

Mộ Bắc Ngật nuốt nước bọt, ánh mắt sâu thẳm, Dịch Bách từ bên ngoài bước vào, Mộ Bắc Ngật lên tiếng hỏi: “Cố Tiểu Mạch về nhà chưa?”

Dịch Bách hơi sững sờ, lập tức gọi điện thoại cho thuộc hạ, sau đó báo cáo với Mộ Bắc Ngật: “Sếp, cô… Cố vẫn chưa về nhà.”

“Cái gì?”

Bây giờ cơ thể cô vẫn còn rất yếu, hôm qua vừa ở nhà cũ nhà họ Mộ đối mặt với ông Mộ, Mộ Bắc Ngật bất chợt hoài nghi và lo lắng, hai tay nắm chặt, ánh mắt hiện lên sự lạnh lùng.

“Có lẽ cô Cố… có việc ở bên ngoài thôi.”

“Lập tức đi điều tra cho tôi!”

Không giống như lúc này, Nám Nám và Cố Lan Tâm đã lên Vòng quay mặt trời, Nám Nám ngồi ở đối diện, đung đưa đôi chân ngắn ngủi của mình, nhìn Vòng quay mặt trời từ từ lên cao.

Nám Nám gần như áp cả cái mặt của mình vào kính, phong cảnh dần dần lên cao.

Sảng khoái cũng chỉ là nhất thời, nhưng sau đó sẽ phải trả giá rất lớn!

Không được bao lâu, Nám Nám cảm thấy đầu hơi đau nhức, cơ thể giống như bị thứ gì đó bóp chặt, không thể nào thở nổi, sắc mặt Nám Nám bỗng trở nên rất kỳ lạ.

Cố Tiểu Mạch nhìn thấy đứa nghiệt chủng bắt đầu có sự thay đổi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô ta vội vàng lên tiếng hỏi han: “Nám Nám, cháu sao thế?”

“Khó… khó chịu… cháu muốn xuống dưới.”

Cố Lan Tâm ngước nhìn Vòng quay mặt trời đang lên cao giữa không trung, cô ta lên tiếng: “Nám Nám, bây giờ không xuống được đâu, chúng ta phải đi hết một vòng mới xuống được, cháu sao thế?”

Sắc mặt Nám Nám chợt tái mét, cô bé ôm ngực, bộ dạng vô cùng khó chịu, cô bé còn không có sực lực để đứng lên, lảo đảo lùi về sau hai bước rồi ngã xuống.

Cố Lan Tâm từ đầu đến cuối vẫn cứ ngồi trên ghế, sắc mặt điềm tĩnh nhìn Nám Nám ngã xuống đất, cười một cách sung sướng, sau đó còn đạp vào Nám Nám, thấy cô bé không động đậy mới yên tâm.

Cố Lan Tâm thốt lên một câu, “Cái thứ không biết điều giống y hệt mẹ mày, còn muốn cướp đồ của tao?”

Nói xong, Cố Lan Tâm không hề nhìn Nám Nám đang phát bệnh mà nhìn Vòng quay mặt trời đang lên điểm cao nhất, Nám Nám hô hấp vô cùng khó khăn, ôm chặt ngực, cực kỳ khó chịu.

Đợi Vòng quay mặt trời dừng lại, Cố Lan Tâm mới ung dung gọi xe cấp cứu đưa Nám Nám đến bệnh viện.

Đến giờ tan học của lớp mẫu giáo, Cố Tiểu Mạch hoàn hồn, cô chống tay xuống bàn đứng lên, bước đi có chút loạng choạng nhưng vẫn cố gắng bước đi thật vững vàng ra bên ngoài.

Đợi lúc cô tìm thấy cô giáo thì đã nghe thấy tin Nám Nám được một bà dì đưa đi.

Cố Tiểu Mạch lập tức chất vấn: “Cô ơi, là dì nào?”

“Trang điểm rất xinh đẹp, nói là chị gái của cô.”

Chị gái!

Nghe xong có một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu cô, Cố Tiểu Mạch cảm thấy ngạt thở, cô vội vàng lôi điện thoại trong túi sách ra mới phát hiện điện thoại đã sập nguồn từ lúc nào không biết.

Cố Tiểu Mạch lo lắng, vội vàng đưa tay đến trước mặt cô giáo: “Cô ơi, tôi có thể mượn điện thoại của cô được không, làm ơn.”

Cô giáo lập tức đưa điện thoại cho Cố Tiểu Mạch, không chút chậm trễ, Cố Tiểu Mạch bất lực, nhắm mắt lại, aiya, trong đầu bắt đầu nhớ lại, Cố Tiểu Mạch phát hiện, hình như cô chỉ nhớ được số điện thoại của Mộ Bắc Ngật mà không nhớ được số điện thoại của Cố Lan Tâm, hơn nữa Cố Tiểu Mạch cũng chẳng có chút quan hệ gì với cô ta cả.

Tình trạng cấp bách, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể gọi điện thoại cho Mộ Bắc Ngật.

Lúc này Mộ Bắc Ngật đang ngồi trên xe với vẻ mặt nghiêm túc, lúc nhận được điện thoại, giọng nói có chút lạnh lùng.

Sau đó nghe thấy giọng nói lo lắng của Cố Tiểu Mạch, “Mộ Bắc Ngật, là tôi, anh có thể gọi xem Cố Lan Tâm đang ở đâu không, cô ta đón Nám Nám đi, tôi sợ cô ta sẽ làm gì đó với Nám Nám.”

Lúc này Cố Tiểu Mạch đã không còn quan tâm bất cứ điều gì nữa, cô chỉ muốn biết con gái của cô như thế nào, dây thần kinh căng như dây cung chỉ cần có chút sai sót sẽ lao về phía trước.

Mộ Bắc Ngật có thể nghe ra giọng nói vội vàng lo lắng của Cố Tiểu Mạch, ánh mắt tối sầm, anh ngồi thẳng người, cố gắng duy trì sự điềm tĩnh nhưng giọng nói vẫn có chút lo lắng, “Cô đang ở đâu?”

“Tôi xin anh, mau gọi điện cho Cố Lan Tâm, được không, xin anh đó!”

Cố Tiểu Mạch khóc lóc cầu xin, cô vứt hết tất cả cảm xúc của mình.

Tắt điện thoại xong, Mộ Bắc Ngật không chút do dự gọi điện thoại cho Cố Lan Tâm, điện thoại hiển thị không gọi được, trái tim Mộ Bắc Ngật gần như tụt xuống đáy vực, khuôn mặt u ám, “Dịch Bách, mau gọi xem Cố Lan Tâm đang ở đâu!”

Giọng điệu cứng rắn, lạnh lùng đến cực độ, Dịch Bách không dám có chút chậm trễ, nhanh chóng đáp lời.

Cố Tiểu Mạch vội vàng tìm một chỗ để sạc điện thoại, điện thoại vừa lên nguồn đã nhận được điện thoại của bệnh viện.

Cố Tiểu Mạch thậm chí không hề biết cô đã đến bệnh viện với tâm trạng như thế nào, lúc biết tin Nám Nám phát bệnh, được đưa đến bệnh viện, Cố Tiểu Mạch chạy như điên ra đường lớn, cô không quan tâm đôi chân đau muốn chết của mình, điên cuồng lao về phía trước.

Chân cao chân thấp, bộ dạng vô cùng khó coi.

Trán lấm tấm mồ hôi, Cố Tiểu Mạch ngồi lên xe taxi, hai tay nắm chặt lại, trên mặt hiển lên sự lo lắng.

Nám Nám đang rất khỏe mạnh mà, tại sao lại bất ngờ phát bệnh vậy??

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Nám Nám đang nằm trong đó, Cố Lan Tâm đứng ở bên ngoài, bộ dạng cực kỳ đáng thương ủy khuất.

Cô ta nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang điên cuồng chạy đến, lúc đến cửa phòng cấp cứu, đôi chân Cố Tiểu Mạch run rẩy mềm nhũn.

Điện trong phòng cấp cứu vẫn sáng, tim Cố Tiểu Mạch nhảy lên tận cổ họng, nhìn thấy Cố Tiểu Mạch chạy đến, Cố Lan Tâm đứng dựa vào tường, ánh mắt hiện lên ánh hào quang, thu lại tất cả cảm xúc trên mặt, bắt đầu bộ dạng đơn thuần, không làm hại người khác.

Cố Tiểu Mạch từ từ quay người lại, nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt lạnh lùng, lên tiếng trách mắng: “Cố Lan Tâm, tại sao cô lại đưa con gái tôi đi? Ai cho phép cô đưa đi?”

Cố Tiểu Mạch không che giấu đi đôi mắt sắc nhọn của mình, cho dù giọng điệu có chút kích động, nụ cười ủy khuất lướt qua, cô ta giải thích: “Tiểu Mạch, chị chỉ là muốn đưa Nám Nám đến khu vui chơi một chút, chị cũng đã nhận được sự đồng ý của Nám Nám mới làm như vậy, thật không ngờ, lúc ở trên Vòng quay mặt trời con bé lại phát bệnh.”

Khu vui chơi?

Cố Tiểu Mạch chợt lên cơn phẫn nộ, cô có chút mất kiểm soát lao về phía Cố Lan Tâm, hai tay nắm chặt cổ tay của cô ta, “Khu vui chơi? Tại sao cô lại đưa Nám Nám đến đó, Cố Lan Tâm, tôi chọc tức cô rồi à, tại sao cô lại xuống tay với con gái của tôi?”

Cố Tiểu Mạch gào thét khản cả giọng, ánh mắt chất chứa sự tức giận.

Phía xa xa bỗng có một bóng người đi đến, Cố Lan Tâm hiếm có khi lại không phản kháng lại, để mặc Cố Tiểu Mạch trách móc cô ta.

Thậm chỉ Cố Lan Tâm còn đẩy nhẹ tay Cố Tiểu Mạch ra “Chị không cố tình, Tiểu Mạch, chị không biết con bé lại như vậy.”

“Đó là con gái của tôi, cô cho rằng mình là ai mà có thể đưa con gái tôi đi?”

“Cố Tiểu Mạch!”

Cố Tiểu Mạch vừa hét lên một câu.