Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 125: Bị đánh



Mộ Bắc Ngật cất điện thoại, sắc mặt u ám quay về phòng làm việc, nhưng anh không ngờ, lúc anh bước vào, phòng làm việc trống không, không còn thấy bóng dáng của Cố Tiểu Mạch đâu nữa.

Mộ Bắc Ngật lẩm bẩm: “Cố Tiểu Mạch…”

Lông mày chau lại, cô biết rồi sao? Cô lại chạy đi đâu rồi?

Dịch Bách vội vàng đi vào, vừa bước vào đã nhận ra hơi lạnh đang lan tỏa bên trong phòng.

Dịch Bách vội vàng gọi: “Sếp.”

“Tìm xem người gửi tin tức này là ai, còn nữa, Cố Tiểu Mạch đi đâu rồi?”

Dịch Bách nhìn xung quang phòng, ơ ơ, vừa nãy Cố Tiểu Mạch vẫn còn ở đây mà…

“Em sẽ tìm ngay đây ạ.”

“Không cần nữa, tôi nghĩ tôi đã biết rồi, cậu đi điều tra đi, tôi muốn biết kết quả sớm nhất có thể!”

Mộ Bắc Ngật trầm giọng ngắt lời, khuôn mặt lạnh như băng, anh nhận lấy chìa khóa xe từ tay của Dịch Bách, sau đó bước ra bên ngoài.

Lúc Cố Tiểu Mạch quay về bệnh viện, trong lòng thấp thỏm không yên, tim đập thình thịch, cô có dự cảm không lành.

Quả nhiên, đúng như dự đoán!

Lúc Cố Tiểu Mạch chạy đến phòng bệnh của Nám Nám thì nhìn thấy một nhóm người đang đứng trước cửa phòng bệnh, những người này nói hươu nói vượn những cũng chỉ là muốn đến xem con hồ ly tinh như thế nào mà thôi!

Thậm chí còn có người giơ máy ánh lên muốn chụp ảnh bên trong phòng bệnh, aiyo, háa ra hồ ly tinh còn có một đứa con gái bị bệnh, nói ra thật khiến người khác muốn đập vào mồm!

Hai tay của Cố Tiểu Mạch bỗng nắm chặt, cô bước về phía trước, “Chụp đủ chưa?”

Bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ vang lên đã thu hút được sự chú ý của bọn họ, không biết nhóm fan não tàn này ở đâu ra, bọn họ nhôn nhao lên tiếng hỏi Cố Tiểu Mạch: “Cô là Cố Tiểu Mạch sao? Tôi nói sao cô lại quyến rũ người đã có vợ cơ chứ?”

“Anh quen tôi sao? Anh có tư cách gì để phê bình tôi?” Cố Tiểu Mạch cô đơn một mình bị bọn họ chặn lại không cô không hề có chút sợ hãi.

Vừa nãy người đàn ông kia cầm máy ảnh chụp bên trong phòng bệnh khiến Cố Tiểu Mạch vô cùng khó chịu, Nám Nám của cô, không được chịu đựng những thứ này!

“Aiyo, tin tức đã lên mạng hết rồi còn không cho người khác nói sao? Chột dạ gì chứ? Đúng là không biết xấu hổ!” “Tụ tập gây chuyện, còn ở trong bệnh viện, nếu tôi báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đứng về phía ai đây?”

“Cô! Hồ ly tinh, không biết xấu hổ!”

Trong nháy mắt, Cố Tiểu Mạch khiến mọi người đều tức giận, bọn họ xôn xao mắng chửi cô, tất cả đều là những từ ngữ không hay ho chút nào.

Người xung quanh bắt đầu vây đến nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, chỉ chỉ trỏ trỏ.

Cố Tiểu Mạch bị chửi mắng những không có biểu cảm gì, sắc mặt vẫn rất lạnh lùng như thể những lời của bọn họ không hề lọt vào tai của cô.

Những người đó càng mắng chửi càng sướng miệng, trong đám đông không biết ai đó đẩy Cố Tiểu Mạch một cái, cô lảo đảo lùi về phía sau, sống lưng đập vào bức tường lạnh giá.

Cố Tiểu Mạch không hề kêu đau nhưng những lời của người đàn ông đó đã khiến cô nổi điên, “Cô ta không có phản ứng gì cả, không biết đang giả vờ giả vệt gì nữa, trong phòng bệnh này là con gái của cô ta, sau này ngày nào chúng ta cũng đến đây tìm con gái cô ta xem cô ta còn bình tĩnh như này không!”

Chỉ một câu nói Cố Tiểu Mạch giống như bị sét đánh trúng đầu, hơi lạnh lan tỏa xung quanh, cơ thể bé nhỏ tràn đầy năng lượng, Cố Tiểu Mạch chợt ngẩng đầu, điên cuồng lao vào đám đông, hai tay túm lấy cổ áo của người đàn ông, thốt ra từng câu từng chữ rất lạnh lùng, “Anh, nói thêm một câu nữa xem!”

“Làm sao? Bây giờ có phản ứng rồi à, hơ hơ, tôi vừa nhắc đến con gái cô ta, cô ta liền có phản ứng mạnh như vậy.” Người đàn ông vẫn còn nói với thái độ rất tự hào kiêu ngạo.

Hai mắt Cố Tiểu Mạch đỏ ngàu, hai tay nắm chặt, bàn tay trắng bệch nhưng cô vẫn túm chặt cổ áo người đàn ông, người đàn ông cười mỉa mai: “Làm sao, còn muốn đánh người à, một người phụ nữ như cô có thể đánh được… aaaa!”

Lúc này Cố Tiểu Mạch nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, cô không nghĩ đến việc sau này cô sẽ phải làm như thế nào, cô cũng biết rõ cô vì Nám Nám mà kích động, cục cưng của cô, từ lúc sinh ra đến bây giờ, Cố Tiểu Mạch đều nâng như nâng trứng, hứng như hứng haa, chăm sóc con bé vô cùng chu đáo.

Nám Nám là em bé ngoan nhất trên đời này, Cố Tiểu Mạch không cho phép ai động đến con bé, ai cũng không được!

Cố Tiểu Mạch vo chặt bàn tay thành nắm đấm, cô không quan tâm bất cứ điều gì nữa, trực tiếp đấm lên mặt người đàn ông, cú đấm rơi vào giữa mũi, mọi người xung quanh hét lên một tiếng rồi vội vàng chụp ảnh lại làm chứng cứ.

Cố Tiểu Mạch giống như con sư tử nổi giận, cơ thể run rẩy nhưng cô không hề hối hận, cô tiếp tục thốt lên một câu lạnh lùng, “Anh có còn dám nói nữa không?”

“Mẹ nó, con đàn bà chết tiết, còn dám đánh tao!” Người đàn ông thẹn quá hóa giận, lập tức hất tay Cố Tiểu Mạch ra, định bước đến đánh lại cô.

Lúc Mộ Bắc Ngật đến thì nhìn thấy cảnh tượng này, anh không kịp kinh ngạc, Mộ Bắc Ngật lập tức sải bước đi đến, vội vàng đi đến phía Cố Tiểu Mạch.

Anh đi qua đám đông đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch, anh đưa tay ra giữ Cố Tiểu Mạch, lúc này Cố Tiểu Mạch mới đứng vững.

Anh có thể cảm nhận được cơ thể của Cố Tiểu Mạch đang rất căng thẳng, sự lạnh lùng trên mặt cô khiến người khác không thể xem nhẹ, sự xuất hiện của Mộ Bắc Ngật khiến bầu không khí càng trở nên kỳ lạ.

Ông Mộ mở miệng ra là bắt anh cắt đứt quan hệ, giải quyết sạch sẽ chuyện này nhưng Mộ Bắc Ngật lại xuất hiện ở đây.

Mộ Bắc Ngật không những không buông Cố Tiểu Mạch ra mà còn ôm chặt cô vào lòng, anh nhìn người đàn ông kia với ánh mắt lạnh lùng: “Ai nói với anh cô ấy là người thứ ba, mọi người ở đây nói cho tôi nghe xem.”

Lời của Tổng giám đốc Mộ vẫn rất uy nghiêm, đám đông xung quanh bỗng nhiên im lặng như những người bị câm.

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự tức giận, “Nghe thấy lời của tôi không? Hử? Ai nói với các người, ai cho phép các người đến đây để lên án chỉ trích người khác?”

Hai ba câu đã khiến bầu không khí sôi nổi hùng hổ chợt lạnh như băng, Cố Tiểu Mạch bình tĩnh lại mới nhận ra Mộ Bắc Ngật đang bất chấp tất cả để bảo vệ cô, cô bỗng nhiên không dám thoát khỏi vòng tay của anh, nếu không mọi chuyện sẽ càng khó coi.

Người đàn ông đứng yên tại chỗ, cực kỳ sợ hãi.

Mộ Bắc Ngật gật đầu, lạnh lùng nói một câu, “Mộ Bắc Ngật tôi hiện tại vẫn chưa kết hôn, đính hôn cũng chưa thế nên chẳng hề có vợ sắp cưới, còn nếu các người muốn lên án chỉ trích người khác, tôi không ngăn cản được, chúng ta có thể cùng nhau đến đồn cảnh sát ngồi một lát, nhâm nhi cốc trà, được không?”

Câu nói này khiến đám đông sợ đến mức mặt trắng bệch, bọn họ làm gì dám làm loạn nữa, nhưng Mộ Bắc Ngật đâu có dễ dàng bỏ qua cho bọn họ, lúc bọn họ quay người đi thì Mộ Bắc Ngật gọi lại.

“Đợi một chút.”

“Tất cả những bức ảnh và video ngày hôm nay tốt nhất hãy xóa hết, tôi không hi vọng trên mạng sẽ xuất hiện những tin tức liên quan đến chuyện hôm nay, chọc tức Mộ Thị sẽ không có lợi gì cho các người.”

Bá đạo! Đám đông sợ hãi, vội vàng rời đi.

Cố Lan Tâm đứng ở góc xa xa nhìn cảnh tượng trước mặt mà hai mắt đỏ ửng, sự căm hận sắp nuốt chửng lý trí của cô ta, Cố Tiểu Mạch, mày đúng là không biết tự lượng sức mình!

Đợi bọn họ giải tán xong, Mộ Bắc Ngật mới buông Cố Tiểu Mạch ra, anh chăm chú quan sát phản ứng của Cố Tiểu Mạch, đồng thời hỏi cô một cách thận trọng, “Giận rồi à? Tin tức trên mạng…”

Mộ Bắc Ngật vốn định giải thích, không ngờ thứ anh nhận được lại là lời cảm ơn của Cố Tiểu Mạch.

“Cảm ơn anh vừa nãy đã bảo vệ tôi, chuyện trên mạng tôi sẽ tự mình giải quyết.”

Lời cảm ơn này của Cố Tiểu Mạch là lời thốt ra tự tận đáy lòng, mặc dù cô đã cố gắng khống chế cảm xúc, không cho mình lại gần Mộ Bắc Ngật, nhưng vừa nãy cô thật sự cảm động, cô không thể nào làm trái được với cảm xúc của mình.

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, nhưng anh không buồn vì câu nói này của Cố Tiểu Mạch, ánh mắt anh cũng từ từ dịu đi, Cố Tiểu Mạch nói cô sẽ tự giải quyết, anh sẽ không ép buộc cô.

Dù sao nếu cô không chống đỡ được thì đã có anh ở phía sau, sợ gì chứ?

Cố Tiểu Mạch đi đến nhìn Nám Nám đang nằm trong phòng bệnh, con bé vẫn nằm yên, mắt nhắm chặt, giữ sức khỏe để chuẩn bị phẫu thuật.

Cố Tiểu Mạch thở phào nhẹ nhõm, Mộ Bắc Ngật cũng mặc bộ đồ bảo hộ đứng đằng sau Cố Tiểu Mạch, từ từ lên tiếng, “Tôi sẽ cho thêm người đến đây trông coi Nám Nám, trước khi làm phẫu thuật sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.”

“Cảm ơn anh.” Giọng nói mềm mại, nhẹ tựa lông hồng.

Mộ Bắc Ngật ho nhẹ một tiếng, anh nói: “Người làm lộ tin tức, cô biết là ai không?”

Anh rất muốn biết phản ứng và thái độ của Cố Tiểu Mạch, Vương Duệ tiết lộ tin tức này, không biết Cố Tiểu Mạch sẽ nghĩ như thế nào.

Cố Tiểu Mạch chau mày, cô cắn bờ môi hồng hào của mình, bộ dạng cực kỳ không vui, tối nay cô cần dạy dỗ Vương Duệ một chút.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Mộ Bắc Ngật muốn đưa Cố Tiểu Mạch đi nhưng Cố Lan Tâm gọi điện đến, Cố Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh, chỉ cần nghe thấy giọng nói yếu ớt thảo mai đó đã biết là ai.

Cô đẩy anh ra, “Mau đi gặp vợ sắp cưới của anh đi, tôi có thể tự mình bắt xe.”

“Không phải vợ sắp cưới.” Mộ Bắc Ngật phủ nhận với vẻ mặt u ám.

Cố Tiểu Mạch “ờ” một tiếng cho qua chuyện, trong lòng cô nghĩ, cũng chẳng thay đổi được gì cả.

Mộ Bắc Ngật không đi được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Tiểu Mạch rời đi, anh không yên tâm chút nào, nhưng… lời nói của Cố Lan Tâm rõ ràng có ý gì đó.

Mộ Bắc Ngật nhất định phải nói chuyện với cô ta, nên chỉ có thể đi đến bữa tiệc.

Cố Lan Tâm trốn trong góc nhìn bóng lưng rời đi của hai người, cơn giận trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa một chút, Bắc Ngật, anh thay đổi nhanh quá, nói không cần em nữa là không cần, làm sao có thể chứ?

Cố Lan Tâm cũng lập tức đi đến điểm hẹn, hôm nay cô ta cố tình mặc một chiếc váy đơn giản, buộc tóc cao, trông trẻ hơn rất nhiều nhưng Cố Lan Tâm chăm sóc da rất tốt nên không hề có cảm giác không phù hợp.

Mộ Bắc Ngật lái xe đi đến nhà hàng, anh đi theo nhân viên đến phòng riêng, Cố Lan Tâm đã ngồi sẵn ở đó với bộ dạng dịu dạng, dè dặt.

Mộ Bắc Ngật nhìn cách ăn mặc của cô ta, hình như giống với phong cách của Cố Tiểu Mạch hồi cấp ba …

Lại càng có cảm giác giống như cô gái đó, chiếc váy ren lúc đó đến tận bây giờ Mộ Bắc Ngật vẫn còn nhớ như in.

Mộ Bắc Ngật ngồi xuống đối diện với Cố Lan Tâm, lạnh lùng gọi một câu, “Lan Tâm.”