Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 124: Làn sóng lớn khắp thành phố



Nhưng lúc muốn trả thù Cố Lan Tâm chợt cắn răng cắn lợi, tại sao, tại sao lại là ảnh ôm hôn thắm thiết chứ?

Lại khiến cô ta rơi vào tình thế vô cùng khó xử!

Hôm nay Cố Lan Tâm đã hiểu được hết cái khổ này đến cái khổ khác là như thế nào, cô ta vừa nhìn thấy tin tức xong thì thuộc hạ gọi đến nói, “Tổng giám đốc Mộ đưa cô Cố đến công ty, hình như hai người vẫn chưa biết gì về tin tức trên mạng.”

Cố Lan Tâm bấu chặt vào tay, lòng bàn tay ứa máu, cô ta vô cùng tức giận.

“Tìm vài người đi…” Cố Lan Tâm nói.

Vào lúc này, Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật cùng nhau xuống xe ở hầm để xe, tối qua sau khi nhắc đến chuyện trợ lý đời sống, Cố Tiểu Mạch nhận ra nếu cô tiếp tục nghỉ làm thì cô sẽ nợ Mộ Bắc Ngật càng nhiều!

Lúc ở bệnh viện, Cố Tiểu Mạch dặn dò y tá phải chăm sóc Nám Nám thật tốt, sau đó cô mới yên tâm đi cùng Mộ Bắc Ngật đến Mộ Thị.

Chân của Cố Tiểu Mạch đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng so với bước đi của Mộ Bắc Ngật thì cô vẫn còn khá chậm, cô chán nán cúi đầu đi với tốc độ của con rùa.

“Aa, đau!”

Trán bất ngờ đập vào biển báo cứng như đá, Cố Tiểu Mạch sờ lên trán của mình, cô ngước mắt nhìn, không biết Mộ Bắc Ngật đã dừng bước từ lúc nào.

Cô lên tiếng hỏi, “Sao thế?”

“Lúc làm việc tốt nhất đững có lơ đãng, tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy một người không để tâm ở đây.”

Vừa nãy nhìn thấy Cố Tiểu Mạch có chút lơ đãng, Mộ Bắc Ngật lập tức chăm chú quan sát Cố Tiểu Mạch, suy nghĩ xem cô có tâm tư gì, sau đó anh đoán rằng cô đang nghĩ đến Vương Duệ liền nổi giận và dừng bước.

Hiếm có khi Mộ Bắc Ngật nói chuyện lại kèm theo trách móc, Cố Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh anh, cô bĩu môi, đôi mắt to tròn long lanh cực kỳ vô tội.

Nhìn thì có vẻ Cố Tiểu Mạch rất ngây thơ vô tội nhưng thật ra trong lòng cô đang âm thầm oán trách, rõ ràng là vừa nãy anh đi nhanh quá, quên mất cô vẫn là một người bệnh.

Mộ Bắc Ngật nói xong liền cảm thấy hối hận, anh hơi cúi người, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy rõ bộ dạng uất ức tủi thân của Cố Tiểu Mạch, cho dù trong lòng anh biết rõ cô là một người rất tinh ranh những Mộ Bắc Ngật vẫn cứ mềm lòng.

Mộ Bắc Ngật bất ngờ đưa tay lên cao hơn đầu của Cố Tiểu Mạch, hình như muốn xoa đầu cô một cách cưng chiều.

Nhưng không ngờ trong đầu Cố Tiểu Mạch không hề có tế bào lãng mạn, “Tôi nói này Tổng giám đốc Mộ, tôi chỉ là có chút lơ đãng, anh đâu cần phải đánh tôi đâu, công ty không hề có quy định này.”

Mộ Bắc Ngật miệng giật giật, anh lập tức hạ tay xuống, bàn tay nắm chặt, trông vô cùng bất lực. Mộ Bắc Ngật tiếp tục đi về phía thang máy, “Mau đi theo.”

Hai người cùng nhau vào thang máy, xung quanh đều là kính bằng vàng nên có thể nhìn rõ bóng dáng của hai người, Cố Tiểu Mạch dựa người vào tường, Mộ Bắc Ngật đứng thẳng người ngay bên cạnh cô, mắt nhìn về phía trước.

Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu lên bỗng có cảm giác Mộ Bắc Ngật đang nhìn cô qua kính trước mặt.

Bầu không khí xung quanh trở nên cô đặc lại, bị anh nhìn chằm chằm như vậy Cố Tiểu Mạch có chút ngại ngùng.

Cô không ngờ những biểu cảm này của cô đều lọt vào mắt của Mộ Bắc Ngật.

Anh cười nhẹ một tiếng trong lòng, hiếm có khi nhìn thấy Cố Tiểu Mạch ngại ngùng, anh còn cho rằng cô không biết có hai từ ngại ngùng đó.

Thang máy đi lên cao, Mộ Bắc Ngật nuốt nước bọt, anh bỗng nhiên tiến lại gần Cố Tiểu Mạch.

Bởi vì luôn đề phòng cảnh giác nên Cố Tiểu Mạch nhận ra hành động kỳ lạ của anh, lập tức đứng xa ra, đồng thời trợn trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật như thể anh là một tên lưu manh, “Anh… anh muốn làm gì?”

“Cố Tiểu Mạch, cô ngại sao?” Mộ Bắc Ngật cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm.

Hừ! Người đàn ông này như thể con sâu trong bụng cô vậy, đoán cái gì là đúng cái đó.

Cố Tiểu Mạch trước giờ đều rất cứng miệng, cô phủ định: “Sao tôi lại ngại chứ?”

“Phản ứng của cô có hơi kích động đó, có ai đã nói với cô rằng cô không biết nói dối chưa?”

Mộ Bắc Ngật gần như không quan tâm đến những lời cô nói, ngược lại còn có chút hứng thú, anh đưa tay véo tai cô, hai tai bỗng đỏ lên.

Những hành động và lời nói của Mộ Bắc Ngật khiến đầu óc Cố Tiểu Mạch trở nên hỗn loạn, cô chăm chú nhìn con số đang chạy, cuối cùng thì thang máy cũng đi đến tầng cao nhất.

Cố Tiểu Mạch không có một chút do dự, hai tay đẩy Mộ Bắc Ngật rồi chạy ra bên ngoài.

Bộ dạng hoang mang bỏ chạy của Cố Tiểu Mạch khiến Mộ Bắc Ngật bật cười, cứ bỏ chạy đi, sớm muộn gì cô cũng sẽ chủ động đến bên cạnh anh.

Mộ Bắc Ngật rất tin vào điều đó, lúc anh đi ra ngoài tâm trạng khá tốt nhưng lại nhìn thấy Dịch Bách như con kiến nằm trong nồi, tay nắm chặt điện thoại vô cùng lo lắng.

Cố Tiểu Mạch lập tức dừng chân lại, Mộ Bắc Ngật cũng thế, anh lên tiếng, “Dịch Bách, sao thế?”

Dịch Bách vội vàng đưa điện thoại cho anh, “Là điện thoại của ông Mộ, Sếp, ông đã đợi anh lâu lắm rồi.”

Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật chợt tối sầm, anh liếc nhìn Cố Tiểu Mạch, hững hờ nói: “Đưa cô ấy vào trước đi.”

“Vâng ạ.”

Mộ Bắc Ngật nhận lấy điện thoại, đi về một hướng khác rồi mới nghe máy: “Ông nội, tìm cháu có việc gì không?”

Mộ Bắc Ngật vừa mới đưa điện thoại lên tai thì đã nghe thấy tiếng hét giận dữ ở đầu dây bên kia, còn có tiếng gậy batoong đang gõ mạnh xuống sàn nhà, rõ ràng có thể thấy ông Mộ đang nổi trận lôi đình.

Anh giơ điện thoại ra xa một chút, anh nói: “Ông nội, không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến ông tức giận như vậy?”

“Khốn nạn, đừng có nói với ta, cháu không biết gì về tin tức trên mạng, dám làm mà không dám chịu, cháu muốn đối đầu với ta sao? Thật là mất mắt nhà họ Mộ!”

Ông Mộ nói xong, Mộ Bắc Ngật nắm chặt điện thoại, anh nheo mắt đầy nguy hiểm, tin tức?

Trong nháy mắt, Mộ Bắc Ngật có dự cảm không lành, chuyện này có lẽ là liên quan đến Cố Tiểu Mạch.

“Ông nội, cháu không xem tin tức.”

“Ta nói cho cháu biết, Mộ Bắc Ngật, đừng có mơ mộng đối đầu với ta, ta còn chưa chết, cháu muốn chiếm đoạt Mộ Thị, cháu còn chưa có năng lực đó! Nhanh chóng cắt đứt quan hệ với người phụ nữ đó, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta.” Ông Mộ tức giận xả một tràng, không đợi Mộ Bắc Ngật đáp lời đã tắt điện thoại!

Cuộc gọi này, ông Mộ nói những lời rất nghiêm túc, không hề có vẻ đang trêu đùa.

Mộ Thiếu Lãnh ngồi trên ghế sofa, cậu ta nghe được từ khóa quan trọng trong câu nói của ông nội, người phụ nữ đó?

Lẽ nào là Mộ Bắc Ngật đã có vấn đề?

Mộ Thiếu Lãnh lập tức cười trên nỗi đau của người khác, cậu ta nhìn ông nội vẫn còn chưa hết giận, cậu ta nói: “Ông nội, đã xảy ra chuyện gì vậy, có phải Mộ Bắc Ngật ở bên ngoài làm gì đó, ông nên đuổi bỏ anh ta từ sớm, cháu mới là cháu nội mà ông cưng chiều nhất.”

Ông Mộ đứng lên, lạnh lùng không lên tiếng, ông ta đang vô cùng tức giận.

Nhưng ông ta không trả lời lại càng khiến Mộ Thiếu Lãnh cảm thấy tò mò và hứng thú.

Giấy không bọc được lửa, Mộ Bắc Ngật tắt điện thoại xong lập tức lên mạng xem tin tức, lúc nhìn thấy bức ảnh, sắc mặt trở nên khó coi, góc độ này, mặc dù rất mờ những Mộ Bắc Ngật vừa nhìn đã biết là ai làm!

Chỉ có điều, Vương Duệ to gan thật đấy, một phát gửi cho rất nhiều tòa soạn, công khai thách thức anh sao?

Bình luận cái gì cũng có, Mộ Bắc Ngật không quan tâm danh tiếng của mình, điều anh quan tâm là Cố Tiểu Mạch.

Thấy Cố Tiểu Mạch bị ụp lên đầu những tội danh như “hồ ly tinh”, “người thứ ba”, “người phụ nữ xấu xa”, Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày.

Cố Tiểu Mạch vốn định sắp xếp lại bản thiết kế, gửi cho Mộ Bắc Ngật, cô vừa cầm vào điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn của Nam Thần An, sắc mặt vô cùng phức tạp!

Nhất là khi cô nhìn thấy tin tức trên mạng!

Cố Tiểu Mạch chau mày, cô chăm chú đọc các bình luận, không thể không nói, những anh hùng bàn phím thật đáng sợ, bạo lực ngôn ngữ có thể giết chết con người ta.

Bỏ qua những cái khác, Cố Tiểu Mạch không hề vui khi có người nói cô xấu đến mức không dám nhìn, cô hận không thể giáng một đòn xuống bàn, người này đã gặp cô rồi sao? Tại sao nói cô xấu?

Rõ ràng Cố Tiểu Mạch cho rằng cô khá xinh đẹp, dẫu sao thì cũng nhìn ngắm được!

Không ngờ, ánh mắt người phụ nữ tràn ngập lửa giận, đôi mắt to tròn đầy sức sống, ngũ quan tinh tế có thể thu hút người khác.

Haiz, đố kỵ rất dễ ảnh hưởng đến quan hệ giữa người với người…

Cố Tiểu Mạch nghĩ thầm, nhưng sau đó một tin tức khác được lộ ra khiến Cố Tiểu Mạch không còn muốn đùa giỡn nữa, có một người nặc danh công khai thân phân của cô, chỉ một chốc lát, tất cả mọi người đều biết cô là em gái của Cố Lan Tâm, trên mạng còn có vài bức ảnh hồi cấp ba của cô, ăn mặc quê mùa, mặt mộc, chẳng hề xinh đẹp!

Những thứ này có là gì đâu, điều khiến Cố Tiểu Mạch nổi giận chính là có người tiết lộ gần đây cô đang ở bệnh viện, thế là mọi người bắt đầu nói, họ sẽ đến bệnh viện dạy dỗ người phụ nữ này một bài học.

Cố Tiểu Mạch chợt nhớ đến Nám Nám, cô mở to mắt, Cố Tiểu Mạch đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài.

Nám Nám của cô, không ai được động đến!

Cố Tiểu Mạch lao như điên ra khỏi phòng làm việc của Mộ Bắc Ngật, tầng cao nhất vốn đã ít người, Dịch Bách thì không biết đã đi đâu, nhất thời không có ai cản Cố Tiểu Mạch lại.

Cố Tiểu Mạch vô cùng lo lắng, hai tay nắm chặt, cô sợ Nám Nám ở bệnh viện một mình sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Sắc mặt từ từ lạnh đi, Cố Tiểu Mạch nắm chặt điện thoại, chỉ nhìn góc độ chụp ảnh, Cố Tiểu Mạch nghĩ cô biết người chụp anh là ai!

Muốn chết à?

Cố Tiểu Mạch lao ra khỏi Mộ Thị, lên một chiếc xe taxi đi đến bệnh viện.