Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 287



Khi người đàn ông đụng vào cánh tay của Cố Tiểu Mạch thì cô đã bất chợt phản ứng rất quyết liệt, hận thù hất tay của người đàn ông đó ra, Nam Thần An chưa từng lường trước được tất cả nên đành đứng như trời trồng ở đó nhìn Cố Tiểu Mạch.

Nhìn thấy Cố Tiểu Mạch giống như là đang nhìn thấy quỷ vậy, cô ngồi bật dậy trên giường, sau đó thì cơ thể không ngừng lùi về phía sau, vì hành động dữ dội của cô đã làm cho chiếc kim truyền dịch bị chệch đi, kim bị chặn đã làm cho máu không ngừng chảy ra, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả đường dây truyền dịch, Cố Tiểu Mạch đối với vấn đề này lại không có chút cảm giác.

Mà chỉ mở to đồng tử, gương mặt tràn đầy sự sợ hãi nhìn người đứng trước mặt không ngừng gào thét: “Đừng có qua đây, đừng qua đây, tôi sai rồi, đừng qua đây có được không!”

“Tiểu Mạch, em sao vậy, là anh Nam của em mà!” Gương mặt của Nam Thần An nhăn lại dường như muốn vỗ về động viên Cố Tiểu Mạch.

Anh từ từ cúi người về phía trước khiến cô càng thêm sợ hãi.

Cố Tiểu Mạch kinh hãi nhìn người đàn ông đang không ngừng tiến sát lại mình, trong đêm tối cầm sợi dây xích kéo lê dưới nền đất để trói cô lại!

Cố Tiểu Mạch cúi đầu nhìn mắt cá chân đang được chiếu sáng của mình, trên đó toàn là vết hằn, mắt cả chân trái còn cảm nhận được sự đau đớn vô cùng, khi đó người đàn ông kia đã bóp chặt nó gần như muốn đếm từng đốt xương của cô vậy.

Nghĩ đến đó thì bên tai truyền đến âm thanh của tiếng dây xích bị kéo lê trên nền đất và cả tiếng bước chân của người đàn ông.

Cố Tiểu Mạch càng cố gắng hét thật lớn, thân người Nam Thần An vừa chạm vào thành giường thì Cố Tiểu Mạch bất chợt lùi về phía sau giống như là đang thấy ma vậy, đôi môi thì run rẩy nói: “Anh đừng qua đây!”

Đừng qua đây!

“Tiểu Mạch, đừng sợ!”

Cố Tiểu Mạch không ngừng lắc đầu, đôi tay bất lực nắm chặt lấy thảm trải giường, sau đó thì nhấc chiếc gối bên cạnh nên và đáp về phía Nam Thần An, thân người thì lùi ra đến mép giường.

Cố Tiểu Mạch vẫn không cảm nhận được điều này thì Nam Thần An liền nhẹ nhàng hô lên: “Tiểu Mạch, cẩn thận phía sau!”

“A!”

Nhưng Nam Thần An đã chậm một bước, Cố Tiểu Mạch không ngừng lùi ra sau nên thân người đã ngã ngửa và đập thẳng xuống đất.

Nhưng Cố Tiểu Mạch lại cảm thấy cái đau đớn này chỉ giống như là bị kiến đốt mà thôi, không đáng là gì, điều cô sợ nhất chính là con người phía trước đang không ngừng tiến sát về phía cô.

Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân thôi là đã đủ để cô sợ hãi đến tột độ! . Ngôn Tình Sắc

Cả thân người của Cố Tiểu Mạch đều co quắp lại, đôi mắt chuyển động xung quanh, dáng vẻ sợ hãi và bất lực, đến cả tinh thần cũng có phần hốt hoảng.

Chỉ trong chớp mắt sắc mặt của Nam Thần An đã trùng xuống, đôi mặt dần dần ngập tràn sự nguy hiểm, anh cố gắng nói với giọng dịu dàng đề an ủi Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, em nhìn anh đi nào, anh là anh Nam đây, anh sẽ không làm hại đến em đâu.”

Cố Tiểu Mạch giống như là đang bị chôn vùi vào trong thế giới của bản thân mình vậy, cô đưa ra từ thế đề phòng với hai cánh tay ôm chặt lấy cơ thể của mình và lại một lần nữa cắn chặt môi, cứ như vậy đôi môi chị cô cắn đến nỗi chảy máu, trạng thái đề phòng này của cô khiến người khác căn bản là không thể tiến lại gần.

Nam Thần An khuyên giải một thời gian rất lâu nhưng cũng không có cách nào để Cố Tiểu Mạch có thể nghe được những lời anh ta nói, anh ta mím chặt môi, giống như là đang muốn đưa ra một quyết định vậy, giọng nói đầy sự thành khẩn: “Tiểu Mạch, em không nhớ ra anh, vậy em còn nhớ Nám Nám không?”

“Nó là con gái của em đấy.”

Cố Tiểu Mạch bất chợt đưa mắt lên, rồi mở to đôi mắt tràn đầy hận thù nhìn Nam Thần An, tại sao hết lần này đến lần khác hại cô và Nám Nám.

Khung cảnh thảm hại của bức ảnh đó Cố Tiểu Mạch không muốn xem lại một lần nữa, Cố Tiểu Mạch bất chợt mắc chứng cuồng loạn đứng dậy và lao về phía Nam Thần An.

Nam Thần An sẽ không hại cô, dù Cố Tiểu Mạch có nắm chặt bàn tay, đấm từng cái vào vai vào ngực của anh, nhưng anh vẫn đứng yên đó như một hòn đá rồi nghe Cố Tiểu Mạch mắng chửi: “Tại sao phải làm hại con gái của tôi, tội của tôi thì để mình tôi gánh chịu, tôi sai rồi, là lỗi của tôi, có được không, cầu xin anh hãy tha cho con gái tôi, cầu xin anh!”

Cố Tiểu Mạch la hét thất thanh, hét đến khi khản cả giọng, những giọt lệ nơi hốc mắt không ngừng theo nhau rơi xuống, trạng thái của cô lúc này đã mất đi kiểm soát hoàn toàn.

Đôi mắt đẹp đẽ trước đây ngay lúc này vừa đỏ vừa sưng tấy, nước mắt cứ như một sợ dây, không có cách nào có thể khống chế lại được.

“Tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh có được không?” Trong miệng Cố Tiểu Mạch ngập tràn mùi máu tanh và tiếng hét của nước mắt. cô mở to đôi mắt nhìn Nam Thần An, chắp hai tay lại để cầu xin anh.