Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 288



“Thứ anh cần, tôi sẽ đưa, tôi tình nguyện, có được không?”

Cố Tiểu Mạch vẫn cứ ở trong thế giới bóng đen của bản thân mình, cô cắn chặt môi khóc dữ dội, Nam Thần An bất chợt cảm thấy trái tim quặn thắt, so với sự đau đớn của Cố Tiểu Mạch thì hoàn toàn không hề kém hơn.

Cô là người con gái mà anh muốn dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ nhất, lúc nào lại bị người khác làm cho thương tích đầy mình như vậy.

Nam Thần An bất chợt giang hai tay ôm chặt Cố Tiểu Mạch vào trong lòng, nhẫn nại vỗ nhẹ lưng cô, muốn cô có thể bình tĩnh lại, “Tiểu Mạch, đừng sợ, có anh ở đây, em đừng sợ nữa.”

“Nám Nám sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sẽ không đâu!”

Cố Tiểu Mạch khóc đến khi mệt lả đi, sức lực của cơ thể cũng đã vượt quá giới hạn thì lúc này cô mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Khi Nam Thần An ôm Cố Tiểu Mạch đang ngủ say đi đến chiếc giường thì sắc mặt của anh lại giống như bị sét đánh vậy, anh gọi bác sĩ đến, đến khi bác sĩ chuẩn bị xem nhưng vết thương ngoài da cho cô thì Nam Thần An bỗng nhiên mở lời: “Kiểm tra tình hình tâm lý của Tiểu Mạch, tại sao lần này cô ấy tỉnh lại lại không nhận ra tôi nữa? dường như là đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình vậy.”

Bác sỹ nghe thấy vậy thì sắc mặt ngay lập tức đã trở nên nghiêm túc, “Cô Cố… có thể là đã phải chịu một đả kích rất lớn.”

“Tôi muốn ông kiểm tra xem cô ấy còn gặp phải bệnh tình nào khác không và cả cách để chữa trị!”

Nam Thần An thẳng thắn chặn ngang lời nói thật lòng của bác sĩ, anh muốn bác sỹ hãy trực tiếp hành động!

Bác sĩ cũng không dám nói nhiều nữa mà nhanh chóng đi về phía Cố Tiểu Mạch và bắt đầu kiểm tra lại toàn diện.

Thời gian cũng trôi qua từng chút một, giữa chừng bác sỹ có đánh thức Có Tiểu Mạch tỉnh lại, mức độ quyết liệt vẫn giống với ban sáng và cũng không nhận ra ai cả.

Sắc mặt của Nam Thần An càng trở nên xấu hơn, bác sỹ lo lắng bất an đứng dậy, căn nhắc hồi lâu mới đánh liều buông một câu: “Giám đốc Nam, tôi nghi ngờ, cô Cố rất có thể đã bị rơi vào trầm cảm, tinh thần phải chịu một đả kích quá lớn, từ trong ác mộng tỉnh lại nhưng cô ấy vẫn nghĩ rằng bản thân mình vẫn còn đang trong cơn ác mộng!”

Khi Nam Thần An nghe xong lời bác sỹ thì trái tim anh liền hẫng một nhịp, hơi thở cũng trở nên nặng nề, “Phải chữa trị thế nào?”

Thứ anh muốn là tính khả năng của việc khỏi bệnh, bác sỹ run rẩy thân người nói: “Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô Cố bình tĩnh lại, khi cảm xúc của cô Cố trở nên quá quyết liệt thì giám độc Nam anh hãy bình tĩnh cho cô ấy uống, bệnh trong lòng nếu bình thường thì phải áp dụng cách chữa trị bằng tinh thần, giám đốc Nam, quan hệ giữa cô Cố và anh tốt như vậy thì có cái gì mà cô Cố đặc biệt thích không, trước mắt có thể khiến cô ấy an tâm với mọi người và đồ vật ở xung quanh, vì dẫu sao yêu thương vẫn luôn là cách trị liệu tốt nhất.”

Đôi môi của Nam Thần An kéo căng thành một đường thẳng, sau khi tiễn Bác sỹ rời đi thì anh liền chăm chú nhìn sâu vào trong đôi mắt của Cố Tiểu Mạch, những gân xanh trên trán cũng nổi lên rõ ràng.

Anh bất chợt quay người đi ra phía bên ngoài, ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật vừa được đẩy ra từ phòng cấp cứu, trải qua một ngày giành giật sự sống, Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng đã thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng cơ thể thì cũng đã bị thương rất nặng, trước mắt bác sĩ không không chắc chắn khi nào thì Mộ Bắc Ngật có thể tỉnh lại, rất khó để nói được.

Khi nghe được lời căn dặn này của bác sĩ thì bà Mộ liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn rảnh rang đứng một bên nói bóng gió: “Xem ra hôn ước của Bắc Ngật và cô Cố phải trì hoãn rồi.”

Sắc mặt của lão Mộ trở nên khó coi, Mộ Thiếu Lãnh thì lại cứ bám theo ông ta nên ông ta đã liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Mộ Bắc Ngật, sau đó thì nói với Cố Lan Tâm một câu đơn giản: “Chăm sóc tốt cho Bắc Ngật, đợi nó tỉnh thì nói với ông.”

Trong lòng Cố Lan Tâm luôn giữ trong lòng một chuyện nên đã bất chợt mở lời, “Ông Mộ, cháu có thể nói chuyện riêng với ông không…”

…… Khi Cố Lan Tâm trở về phòng bệnh thì ánh mắt của cô đã phải mở to để nhìn kỹ lại, những gân xanh trên trán cũng dần chồi lên, cô nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường với bàn tay đang duỗi ở bên cạnh người bất chợt nắm chặt lại.

Cố Lan Tâm không coi ai ra gì đi đến đứng trước giường của Mộ Bắc Ngật, gần như là dùng âm giọng thấp đủ để chỉ có hai người nghe thấy: “Bắc Ngật, anh làm mình thành ra thế này là vì muốn cứu cái cô Cố Tiểu Mạch kia sao, lẽ nào trong lòng anh cô ta quan trọng đến vậy à?”

Sắc mặt của Cố Lan Tâm khó coi vô cùng, trong lòng thì chất chứa sự tức giận.

Cô ta đã đuổi Dịch Bách đi khỏi đây mà chỉ giữ lại cô ta và vài y tá có thể chăm sóc cho Mộ Bắc Ngật, sau khi căn phòng vừa được yên tĩnh trở lại thì bất chợt có một vị khách không mời mà đến.

Nam Thần An đứng trước cửa phòng bệnh nhìn Mộ Bắc Ngật đang nằm trong phòng thì sắc mặt liền có chút không hiểu, lại vẫn cố tỏ ra dáng vẻ đơn thuần, anh ta đút một tay vào túi quần im lặng đợi Cố Lam Tâm đi ra ngoài.

Cố Lan Tâm nhận ra anh ta nên đã điềm đạm nói: “Giám đốc Nam, có chuyện gì sao?”

“Nám Nám ở đâu?” Nam Thần An không có bất cứ lời dạo đầu nào mà đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đôi mắt đầy sự sâu xa, dò xét không chút dấu diếm.