Không có người ba nào lại đẩy con gái của mình xuống vực thẳm như thế!
“Thứ phẩm cũng có lực hấp dẫn.” Hoắc Trì Viễn cũng không buông Tề Mẫn Mẫn ra, ngược lại càng hôn kịch liệt hơn: “Tề Mẫn Mẫn, anh thừa nhận anh đã bị em mê hoặc rồi.”
Lời của anh không thể nghi ngờ gì nữa, càng thêm kích thích trái tim đã vỡ nát của Tề Mẫn Mẫn.
Ba coi cô như lễ vật mà tặng cho anh, mà anh cũng chỉ coi cô như một món đồ chơi có thể thỏa mãn dục vọng của anh.
Tề Mẫn Mẫn phẫn nộ giương tay, nghĩ muốn cho Hoắc Trì Viễn một cái tát, kết quả lại không được như ý nguyện.
Hoắc Trì Viễn cầm lấy hai tay của cô kéo đến sau lưng anh, gắt gao ôm lấy cô, dùng lực cắn nuốt đôi môi anh đào của cô, trằn trọc triền miên.
Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nâng chân lên, dùng lực hướng vào nơi trí mạng của anh.
Hoắc Trì Viễn đau đến nỗi buông tay ra, Tề Mẫn Mẫn lập tức tìm cơ hội đào thoát.