Lúc này, một người đàn ông sốt ruột chạy vọt vào trong cục cảnh sát, ánh mắt nhanh chóng lướt qua đám người, khi thấy Tề Mẫn Mẫn bị mắc mưa ướt sũng ngồi ở đỏ, trong mắt hiện lên đau lòng vô cùng.
Anh lập tức tiến lên, với lấy Tề Mẫn Mẫn từ trên ghế đứng dậy, ôm vào trong ngực.
“Chú?” Tề Mẫn Mẫn kinh ngạc nhìn Hoắc Trì Viễn.
Áo sơ mi của anh cũng đã ướt đẫm, xem ra đã ở trong mưa thật lâu.
Tóc xoăn ẩm ướt buông xuống trên trán, vậy mà gợi cảm vô cùng.
“Ngu ngốc! Em nghĩ rằng để mình bị ốm, ba em sẽ đau lòng sao?” Hoắc Trì Viễn căm tức mắng cô.
“Tôi chỉ không biết đi về đâu.” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu, bất lực nói.
Cho dù cô bị bệnh, chỉ sợ ba cũng sẽ không đau lòng.
Đối với tình thương của ba, cô đã không còn chờ mong gì.
“Vì sao không gọi điện thoại cho tôi?” Có thể là nước mắt của cô làm anh đau đớn, trong âm thanh của anh có phẫn nộ không thể đè nén được: “Em có biết tôi đã lật hết cả thành phố A lên rồi không hả?”
Tiếng gầm thét của anh dọa mọi người nhảy dựng lên, vị cảnh sát hiền lành kia cũng đi tới khuyên nhủ: “Anh Cố, có mâu thuẫn gì có thể trở về nói chuyện mà.”
“Cảm ơn.” Hoắc Trì Viễn thành ý cảm ơn người cảnh sát.
Anh lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho người cảnh sát: “Có việc có thể gọi cho tôi.”