Võ Giả Báo Thù

Chương 37: Sao bố lại không khiến người ta bớt lo như vậy



Lữ Trung Nguyên suy ngẫm một hồi, Nam Lĩnh quả thực thuộc địa phận cai quản của Nam Cung Yến, mà thanh đao Hắc Viên nhìn thấy hẳn là đao Tru Thần của anh ta.

Dạ Minh tiến lên hai bước, mắt sắc như dao nhìn hắn †a chằm chằm hỏi: "Cô chủ Cố mà anh nói đó hiện tại đang ở trong căn nhà này, cô ấy là người tôi muốn che chở cả đời này, còn tên Vương Thiên Hào kia cố ý khinh miệt cô ấy, tội đáng muôn chết".

Dạ Minh cần phải làm sáng tỏ, anh, không phải một kẻ điên rồ khát máu, càng không phải là một tên đàn ông háo sắc.

"Anh không phân biệt thị phi, ngông cuồng vịn vào cái cớ chính nghĩa, đáng chết!", Dạ Minh lớn tiếng.

Nước mắt Hắc Viên lăn dài, lòng đầy hối hận, hắn nhặt lên thanh đao đã gấy lìa kề sát vào cổ, chẳng buồn hé thêm nửa câu liền bất ngờ dùng lực.

Soạt... bùm!

Chiến đao nứt gãy vút lên không trung, cắm phập vào vách tường.

Hắc Viên thoáng ngây người, sau đó liền dập đầu nói: “Tiểu nhân ngu muội, chỉ có thể lấy cái chết mới đền hết tội”.

Cái mạng này của hắn ta chính là được Tru Thần Điện cứu vớt, nhưng người mà hắn ta muốn giết chết lại chính là ân nhân của mình.

Lấy oán báo ân là loại hành vi đê hèn tới mức nào! Hắn còn có mặt mũi nào để sống tiếp trên cõi đời này đây.

“Anh đi đi”, Dạ Minh quay người nói. Người này còn được tính là khá chính trực.

Quan trọng hơn là Thanh Uyên và con gái vẫn cần phải ở lại đây vài ngày, anh không muốn hẳn ta chết ở đây.

“Đại nhân! Cái mạng này của Hắc Viên là do đại nhân Nam Cung ban tặng, Hắc Viên tôi không có gì báo đáp, trọn đời còn lại nguyện ý đi theo đại nhân, vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”, Hắc Viên quỳ dưới mặt đất, trịnh trọng nói.

“Bố, bên ngoài có tiếng gì vậy? Bố đang nói chuyện với ai vậy ạ?”, giọng nói của Tâm Ngữ bỗng nhiên truyền tới, kèm theo đó là tiếng cửa phòng tắm mở ra.

“Mau đi đi! Đầu biến hết cho tôi!”, Dạ Minh đè thấp giọng, tức giận gầm lên.

Hai người không chút chần chừ nhún người nhảy xuống từ ô cửa sổ vỡ nát.

'Tâm Ngữ mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình bước tới, trên tay còn đang cầm khăn tắm lau mái tóc ướt sũng.

“A, sao ở đây bừa bộn thế này?”, nhìn xuống mặt đất lộn xộn trước mặt, cô bé kinh ngạc hỏi.

“Ơ... Tâm Ngữ tắm xong rồi à?”, Dạ Minh cười lúng túng: “Vừa rồi bố bất cẩn làm vỡ kính”.

'Tâm Ngữ lập tức cau mày, không hài lòng cần nhẵn: “Bố, sao bố lại vô ý như vậy, vừa rồi còn nói làm vỡ một cái bình hoa, bây giờ lại làm vỡ kính, chúng ta phải bồi thường bao nhiêu tiền đây, sao bố lại không khiến người ta bớt lo như vậy..."

“Ừ ừ ừ, Tâm Ngữ phê bình rất đúng, sau này bố nhất định sẽ cẩn thận hơn”.

Tại con hẻm cạnh tầng một của một tòa nhà chọc. trời.

Hắc Viên quỳ một gối xuống đất: “Đại nhân, cầu xin anh hãy cho tôi đi theo mọi người, tôi nằm mơ cũng muốn giống như các anh, hành hiệp trượng nghĩa, làm một người có ích cho Hoa Hạ”.

Đôi mày lưỡi mác của Lữ Trung Nguyên khẽ nhướng, liếc người trước mặt một cái.

Thực lực võ tôn trung cấp cũng được coi là trình độ tương đối cao ở Kinh Hải rồi.

Không dựa vào gia tộc hay bất kỳ tổ chức nào, chỉ dựa vào bản thân mà có thể đạt tới cảnh giới này đã có thể coi là một tài năng luyện võ, thêm chút dẫn dắt để đột phá nút thắt tiến vào cảnh giới võ tôn cao cấp không phải là không có khả năng.

"Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ liên lạc với anh nếu sau này có việc cần dùng tới”, Lữ Trung Nguyên nói xong liền quay người rời đi.

Trong lòng Hắc Viên vui mừng khôn xiết, hàm ý trong câu nói này chính là bản thân có khả năng làm việc cho Tru Thần Điện rồi.

"Đại, đại nhân, người vừa rồi...', Hắc Viên ngập ngừng, hắn ta rất muốn biết thân phận của Dạ Minh, người có thể khiến Tru Thần Điện bảo vệ bên cạnh phải

là nhân vật tầm cỡ thế nào?

Lữ Trung Nguyên bỗng nhiên ngoảnh đầu, ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh băng: “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi!”

Nói xong liền biến mất trong màn đêm.

Hắc Viên kinh hãi đổ một thân mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng một lưồng sát khí nồng đậm từ đối phương.

Người có thể khiến Tru Thần Điện quan tâm như vậy, không lẽ.... không lẽ!

Nghĩ tới đây, Hắc Viên lập tức mềm nhữn hai chân ngã ngồi xuống đất, cả người không kìm được run rẩy.

Trời vừa hừng sáng Cố Thanh Uyên đã thức dậy, tỉ mỉ trưng diện cho Tâm Ngữ một phen bởi hôm nay chính là ngày cô bé đăng ký nhập học.

Ban đầu cô định đưa Tâm Ngữ đi nhưng con gái lại cố chấp muốn để bố đưa đi.

Kể từ khi Dạ Minh trở về, Tâm Ngữ vẫn vô cùng quấn quýt anh, chỉ hận không thể mỗi giây mỗi phút đều có thể ở bên cạnh bố mình.

Cố Thanh Uyên hờn giận tự mình dọn dẹp ngôi nhà mới, trước khi rời đi còn không ngừng mắng yêu Tâm Ngữ là đứa nhỏ không có lương tâm, bản thân mang thai chín tháng mười ngày, vất vả nuôi dưỡng suốt sáu năm cũng không sánh bằng Dạ Minh mới trở lại vài ngày.

Tâm Ngữ tỉnh nghịch lè lưỡi với mẹ, chẳng ừ hử gì.

Trường tiểu học số một Kinh Hải chỉ cách ngôi nhà Dạ Minh mới mua ba trạm lộ trình, nghe nói đây là trường tiểu học công lập tốt nhất thành phố.

Với thực lực hùng mạnh của anh có thể gửi con gái tới bất kỳ trường học quý tộc nào.

Nhưng anh vẫn hy vọng con gái mình vẫn sẽ học ở một trường công lập bình thường và được tiếp nhận một nền giáo dục như những đứa trẻ bình thường khác, như vậy là tốt nhất.

Lúc này đang là kỳ nghỉ hè nên khuôn viên trường học vắng tanh, nhưng trước cửa văn phòng Giáo vụ lại có một hàng người xếp hàng dài, tất cả đều tới đăng ký cho con em mình.

Không còn cách nào, số lượng nhà ở trong khu trường học vượt xa số lượng tuyển sinh, chỉ có thể xếp thứ tự đến trước xếp trước, đến sau xếp sau cho đến khi đủ chỉ tiêu.

Để có thể đăng ký cho con mình, rất nhiều phụ huynh đã mang theo tấm chiếu tới thức thông đêm để canh chỗ xếp hàng.

Dạ Minh kéo Tâm Ngữ hòa mình vào trong đám đông.

Gần đến trưa mới đến lượt hai bố con, một giáo viên phụ trách tuyển sinh bước ra hét lên với dòng người đang xếp hàng: “Đây là suất cuối cùng rồi, số lượng người đăng ký đã đủ, xin mời mọi người hãy trở về đi”.

Đám đông lập tức náo động, kèm theo đủ loại oán giận phàn nàn.

“Ôi chao, tôi đã xếp hàng lâu như vậy rồi mà”. “Tại sao lại không mở thêm vài lớp đi?”

“Đúng vậy, cho dù không mở thêm lớp nhưng mỗi lớp xếp thêm vài học sinh không phải là được rồi sao”.

“Các người không nhận vậy con của chúng tôi phải học ở đâu đây?