Võ Giả Báo Thù

Chương 38: Tranh giành



Giáo viên tuyển sinh đứng dậy đáp: “Các vị đừng nóng giận, trong khu vực trường chúng ta quá nhiều học sinh, lực lượng giáo viên trường chúng tôi dẫu sao cũng có hạn, nếu mỗi lớp đều thêm học sinh hoặc là mở thêm mấy lớp, như vậy sẽ không thể đảm bảo hiệu quả học. tập bình thường của các em, cho nên, mong các vị hiểu chơ".

“Mặt khác, trường chúng tôi cũng sẽ bàn bạc với mấy trường học lân cận, các vị có thể đi tìm cô Tào điền thông tin, cô ấy sẽ sắp xếp lần nữa, cam đoan các con của chúng ta đều có thể đến trường đúng hạn, mong các vị phụ huynh yên tâm”.

Vừa dứt lời, một giáo viên nữ tuổi trung niên hô: “Mời các vị theo tôi đến phòng học bên cạnh đăng ký, yên tâm, các bạn nhỏ đều sẽ được đến trường”.

Sau khi nữ giáo viên nói xong, mọi người vội vàng phóng về phía phòng học bên cạnh như ong vỡ tổ.

Dạ Minh gật gật đầu, cử chỉ và lời nói của giáo viên trong trường đều làm anh thấy rất hài lòng, càng thêm yên tâm để Tâm Ngữ đi học tại trường này.

Dạy học dạy người, rất nhiều cha mẹ đều đặt việc học lên đầu, coi thành tích quan trọng hơn bất cứ thứ gì, tựa hồ chỉ cần thành tích tốt, những thứ khác cũng đều sẽ tốt.

Thực ra không phải, Dạ Minh cho rằng phải là dạy người dạy học.

Giáo dục con người trước rồi mới dạy chữ.

Thành tích tốt xấu là thứ yếu, nhân phẩm đức hạnh nhất định phải đặt lên hàng đầu.

“Vị phụ huynh này, mời điền vào tờ đăng ký dưới đây”. Giáo viên tuyển sinh đưa cho Dạ Minh một tờ đăng ký.

Dạ Minh nhìn qua, nghiêm túc điền vào.

Lúc này một người phụ nữ dẫn theo một cậu bé mập. mạp bước vào, đi theo còn có một con chó Chihuahua nhỏ.

“Tôi đến báo danh”. Phụ nữ nói, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chân bắt chéo.

Giáo viên tuyển sinh vội vàng giải thích: “Vị phụ huynh này, trường học của chúng tôi đã đủ số lượng cần tuyển rồi, chị sang phòng học bên cạnh tìm cô Tào, cô ấy sẽ phụ trách sắp xếp cho con nhà chị đến trường học khác”.

“Cái gì? Đủ số rồi? Các người đây là cái trường tồi tàn gì thết”. Người phụ nữ trừng mắt, lấy điện thoại từ trong túi ra.

“Alo, trường học báo danh đủ rồi, em nói để Đại Bảo. học trường quý tộc, anh lại không cho, nói cái gì mà sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của anh, là con quan trọng hay là con đường làm quan của anh quan trọng! Anh nói xem bây giờ làm thế nào?”

Trong văn phòng lớn như thế, Cao Bảo Quốc nghe. những lời bất mãn của vợ, miễn cưỡng cười: “Vợ đừng nóng vội đừng nóng vội, bây giờ anh gọi liền cho cục trưởng Lâm của cục giáo dục, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ để Đại Bảo vào trường tiểu học đứng đầu”.

Cao Bảo Quốc cúp điện thoại, gọi điện đến cục trưởng Lâm của Cục Giáo dục.

Cao Bảo Quốc chính là người đứng đầu của Cục An ninh trật tự Kinh Hải, với thu nhập ngoài của hắn ta mấy năm nay đừng nói đưa con học trường quý tộc, cho dù mời người dạy kèm riêng tại nhà cũng dư dả.

Nhưng hắn ta sợ người khác bàn tán, không dám kiêu ngạo như thế, sợ khó giữ được mũ quan trên đầu.

Hắn ta chỉ cần ngồi trên vị trí này, thu nhập ngoài tất nhiên sẽ không ít, bạch đạo hắc đạo hàng năm đều phải biếu tặng hắn ta.

Rất nhanh, điện thoại phòng giáo vụ vang lên.

“Xin chào, phòng giáo vụ nghe đây ạ!”. Giáo viên tuyển sinh nhận điện thoại.

“Ôi, cục trưởng Lâm”.

“Vâng, đúng vậy, số báo danh cuối cùng phụ huynh đang điền ạ”.

“Điều này..."

“Điều này không thích hợp, hơn nữa cũng không phù hợp quy định”.

“Vâng, vâng, ông là lãnh đạo”. “Được rồi”.

Giáo viên tuyển sinh cúp điện thoại, trên mặt rõ ràng đang cố nén tức giận.

“Thật xin lỗi vị phụ huynh này, số báo danh cuối cùng tôi phải nhường lại cho vị phụ huynh kia”. Giáo viên tuyển sinh tỏ ra áy náy và bất đắc dĩ.

Dạ Minh dĩ nhiên hiểu, đây rõ ràng là đã tìm cửa sau.

Tâm Ngữ tuy nhỏ tuổi, nhưng mơ hồ hiểu được, khuôn mặt nhỏ thất vọng nhìn Dạ Minh, hỏi: “Bố ơi, con không thể học ở đây nữa ạ?”

Dạ Minh xoa xoa đầu con gái, cười trả lời: “Yên tâm nhé Tâm Ngữ, con nhất định sẽ học ở đây, số báo danh cuối cùng chính là của con”.

Người phụ nữ nghe Dạ Minh nói như vậy, lộ ra vẻ mặt khinh thường, bóng gió nói với giáo viên tuyển sinh: “Tôi nói vị giáo viên này, anh vừa nói đã đủ số lượng báo. danh rồi, hiện tại... con trai tôi có thể báo danh không”.

Giáo viên tuyển sinh thở dài nặng nề, đưa tờ đăng ký cho người phụ nữ.

“Sớm như vậy không phải tốt hơn, hừ!”. Người phụ nữ giật lấy, nhìn đối phương bằng nửa con mắt.

“Vị phụ huynh này, tôi đích thân dẫn anh sang phòng bên cạnh, yên tâm, tôi sẽ tìm trường học thích hợp cho. con anh”. Giáo viên tuyển sinh vẻ mặt áy náy, đứng dậy nói với Dạ Minh.

Quan hơn một cấp đè chết người, anh ta chỉ là một giáo viên tuyển sinh tầng chót của trường học, đối phương lại là người đứng đầu Cục giáo dục, đích thân hạ lệnh, anh ta cũng không có cách nào.

Hơn nữa vị phụ huynh này vượt qua hiệu trưởng tìm thẳng đến cục trưởng, có thể thấy thế lực cũng không giống bình thường.

“Không cần”. Dạ Minh mặt không chút biểu cảm đáp. lại.

Giáo viên tuyển sinh không hiểu Dạ Minh có ý gì.

“Tôi nói rồi, số báo danh cuối cùng này là của con gái tôi”. Dạ Minh trịnh trọng nói.

Giáo viên tuyển sinh lắc lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, số báo danh cuối cùng này đích thực là của Dạ Minh, nhưng cục trưởng Lâm đã nói rõ ràng trong điện thoại, nhất định phải cho vị phu nhân này, anh ta hoàn toàn không có cách nào.

Người phụ nữ đang điền tờ đăng ký nghe thấy, buông bút xuống, cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi nói vị phụ huynh này, anh là kẻ điếc hay là thằng ngu thế, giáo viên người ta đã nói rồi, số báo danh cuối cùng là của Đại Bảo nhà tôi, anh ấy à, ngoan ngoãn sang phòng bên cạnh xếp. hàng đi”.

“Bịch!”

Dạ Minh đập mạnh tay xuống bàn, cái bàn lập tức bị đập vỡ tan tành, các loại giấy tờ tư liệu trên bàn rơi lả tả khắp nơi.

“AI”

Người phụ nữ bị dọa sợ hét toáng lên.

Ngay sau đó hai tay túm eo, một khuôn mặt người đàn bà đanh đá, la ó: “Sao, anh còn muốn đánh người à! Đến đi, đến đi, đánh tôi đi!”

“Tôi nói cho anh biết, chồng tôi là cục trưởng của

Cục An ninh giữ gìn trật tự Kinh Hải! Nếu anh dám đánh tôi, tôi khiến anh sống không yên đâu!”