Võ Giả Báo Thù

Chương 39: Tôi cũng gọi người



“Có sức lực như vậy, anh nên tới công trường dọn gạch đi chứ, lẹ lên! Còn đứng đây phân bua với tôi làm gì”.

Người đàn bà lải nhải không ngừng, nước miếng văng tung tóe.

Lúc này, chú chó Chihuahua dưới chân cô ta còn tưởng rằng chủ nhân đang cãi nhau với ai đó, nhe răng gầm gửừ vài tiếng, bỗng nhiên xông ra, ngoạm vào chân của Tâm Ngữ.

“Ui da!”, Tâm Ngữ kêu đau, cúi đầu nhìn xuống, trên chân nhỏ đã in vài dấu răng, bắt đầu rỉ ra máu.

Thấy tình cảnh này, sao Dạ Minh có thể chịu đựng được, nguyên tắc vốn có của anh là không đánh phụ nữ, nhưng con gái bị thương khiến cho anh nhanh chóng nổi cơn điên.

Khí thế Chiến Thần phóng ra ầm ầm, người đàn bà cảm thấy như bị một chiếc xe tải tông vào người, bay ngược hướng rồi nện vào bức tường phía sau.

“Ai da... mày, mày dám đánh tao, mày đợi đấy cho †ao!”. Người đàn bà nói xong, lại lấy điện thoại ra.

Cô ta không hề biết, đối phương ra tay như thế là vẫn còn nương tay với mình, nếu không cô ta sớm đã chết ngay tại chỗ rồi.

“Mau đến đây, em sắp bị đánh chết tới nơi rồi! Huhu...”. Cô ta liên tục vỗ ngực gào khóc, quả là một mụ đàn bà chanh chua.

“Cái gì? Ai dám đánh vợ anh? Em đợi đấy, anh tới ngay!", Cao Bảo Quốc đặt điện thoại xuống hét lớn: “Khẩn cấp xuất phát! Mục tiêu Trường tiểu học số 1!”

Mặc dù Cao Bảo Quốc là cục trưởng Cục An ninh, nhưng cũng là một kẻ sợ vợ, vừa nghe tin vợ bị đánh liền nổi cơn tam bành.

Bên trong phòng giám hiệu, thầy giáo tuyển sinh nói: “Anh mau đi đi, cô ta đã gọi cục trưởng bên Cục An ninh tới rồi, anh đánh vợ của hắn ta, hắn ta sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.

Dạ Minh cười lạnh, gọi người tới sao? Haha, anh cũng gọi.

Nói rồi anh lấy ra điện thoại vệ tỉnh: “Trung Nguyên, gọi uỷ viên Sở Thanh tra Kinh Hải tới đây ngay!”

Loại chuyện trị an nhỏ nhặt này, Dạ Minh không muốn đích thân ra tay để miễn cho bị coi là bắt nạt dân thường, để Sở Thanh tra địa phương xử lý là được rồi.

Cúp máy, Dạ Minh cúi người quan sát, trên mắt cá chân của Tâm Ngữ thấy mờ mờ vết răng, máu vẫn còn rỉ ra, hai ngón tay anh chạm nhẹ vào vết thương, một luồng chân khí lưu động.

Làm thế để tránh cho con gái bị lây nhiễm virus bệnh dại, ai mà biết con chó này có phải chó điên hay không.

Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng còi báo động inh ỏi, có bảy chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe đặc chủng chống bạo loạn.

Cao Bảo Quốc mặc đồng phục cảnh sát nhảy ra khỏi xe, xông thẳng vào phòng giám hiệu.

“Mẹ nó, là ai chán sống rồi, dám đánh vợ của Cao Bảo Quốc tôi!", Cao Bảo Quốc phãn nộ.

Ở đất Kinh Hải này, ai bắt nạt vợ hắn ta, cũng chính là làm mất mặt lãnh đạo Cục An ninh là hẳn ta.

Dạ Minh liếc nhìn, chỉ thấy người kia cao chưa tới một mét bảy, nặng ít nhất hai trăm cân, những chiếc cúc. trên áo bị căng ra, mỡ bụng bị ép thành từng mảng tràn ra từ khe hở trên quần áo.

Loại người này, đừng nói là làm cục trưởng Cục An ninh, cho dù làm nhân viên bình thường cũng không đủ tư cách.

Chưa nói đến hình tượng, với thân hình toàn là mỡ như thế này thì sao có thể bắt được tội phạm.

“Là anh đánh vợ tôi?”, Cao Bảo Quốc chú ý tới Dạ Minh.

Dạ Minh không đáp lời.

“Chính là hắn ta! Mau bắt hắn lại! Ui da...”

“Bà xã!”, Cao Bảo Quốc lập tức chạy đến bên vợ, hỏi han: “Em thấy sao rồi?”

“Ui da... đau, đau đầu, đau lưng, đau chân! Chỗ nào cũng đau, mau bắt hắn lại cho em, tống hắn vào tù, kết án hắn tù chung thân!”, vợ của Cao Bảo Quốc không ngừng kêu la.

“Mấy người mau tóm hắn lại cho tôi!", Cao Bảo Quốc hạ lệnh.

“RõI” Vài tên mặc đồng phục cảnh sát tuân lệnh.

Vào lúc này, mười chiếc Marauder cao cấp lao vút tới.

Mấy người ở Cục An ninh đồn dập né sang một bên.

Chiếc Marauder dẫn đầu vẫn còn chưa dừng hẳn, Ngụy Sâm đã mở cửa xe nhảy xuống, sải vài bước lớn tiến đến.

Hàng chục người mặc đồ đen cũng bước xuống từ những chiếc xe còn lại, họ đeo đao ở thắt lưng, bao vây toàn bộ nơi này.

Tuy đối phương chỉ mang theo đao, còn Cục An ninh thì cầm theo súng ống, nhưng bọn họ đều rõ ràng, những người này chính là trùm ở Kinh hải, chỗ Thanh tra toàn là võ giả mà.

Người bình thường như bọn họ không thể sánh được với võ giả, vũ khí bình thường không thể làm tổn thương bọn họ, vũ khí lạnh ở trong tay họ mới có thể phát huy uy lực lớn nhất.

“Nguy... Uỷ viên Ngụy!”

Cao Bảo Quốc hốt hoảng! Chuyện nhỏ như vậy sao có thể quấy rầy đến cả Cục thanh tra.

Mặc dù đều là cơ quan thực thi pháp luật ở Kinh Hải, nhưng Cục Thanh tra luôn chịu trách nhiệm giải quyết những vụ án lớn, khó nhằn và quản lý những võ giả, quyền lực vượt xa Cục An ninh.

“Cao Bảo Quốc! Gậu to gan thật!”, Ngụy Sâm lớn giọng quát.

Ông ta nhận được cuộc gọi của An Quốc Sứ là đã bỏ hết công việc để chạy tới, có thể làm An Quốc Sứ lo lắng tới vậy, chỉ có một khả năng...

“Điện..

Ngụy Sâm tới bên Dạ Minh, cúi đầu hành lễ, vừa mở miệng đã bị Dạ Minh dùng tay ngăn lại.

Ngụy Sâm lập tức hiểu ra, đứng sang một bên chờ chỉ thị.

“Uỷ viên Ngụy, Kinh Hải thuộc phạm vi quản lí của ông, ông cứ tự mình xem xét và giải quyết là được”. Dạ Minh bình tĩnh nói.

“Không dám, xin điện... xin cho chỉ thị!”. Ở trước mặt Dạ Minh, Ngụy Sâm nào dám tự mình quyết định, Kinh Hải là địa bàn do ông ta quản lí, nhưng người trước mắt này lại năm giữ toàn bộ Hoa Hạ.

Cao Bảo Quốc hoàn toàn chết lặng, người này lại thực sự khiến Uỷ viên Ngụy phải cúi đầu khiêm tốn.

Người này rốt cuộc là thân thánh phương nào?

Xong rồi, toi rồi, thế là tiêu rồi!

Cao Bảo Quốc ngồi bệt xuống đất.

“Sao anh lại ngồi xuống! Mau, mau bắt hắn ta lại nhanh lên!”. Vợ Cao Bảo Quốc có vẻ nôn nóng, liên tục thúc giục.

“Cô im miệng cho tôi!”

Cao Bảo Quốc giận dữ đứng lên, đi đến chỗ vợ, giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta.

Đều tại người đàn bà xấu nết này, giờ thì hay rồi, đừng nói tới việc bắt đối phương, hắn ta không bị người khác bắt lại là phúc rồi.

“Giỏi lắm lão mập này, anh, anh dám đánh tôi! Anh ngon rồi, bà đây liều mạng với anh!”