[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 82



Lâm Dương lim dim, hai sống mũi phập phồng, thở nông. Mặt ông trắng bệnh. Máu rỉ qua lớp băng tôi vừa đắp. Dùng tay áo lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán võ sĩ của Vô Vân Đạo, tôi không khỏi giật mình trước cơn sốt đang hoành hành trong người ông ta. Lâm Dương ngày càng yếu đi. Chân phải khó có thể giữ nổi nếu không có sự giúp đỡ của y sĩ thứ thiệt và vết thương cũ trên người từ trận chiến với con quái vật trong Hang Rắn chỉ làm tổng trạng ông tệ hơn. Tôi chỉ là tay mơ được mẹ dạy tất cả cách cứu thương. Không có thuốc men, chỉ khâu hay truyền dịch, mạng người khó mà giữ được.

Cái lều dã chiến này được dựng lên mười lăm phút trước và trở thành nơi những người bị thương được băng bó. Kiên Long và Tử Duy đều có không ít thương tật, nhưng Lâm Dương nặng hơn hết thảy. Với chút vốn liếng được mẹ dạy, tôi luộc chín một nồi vải, vắt sạch chúng và cố gắng cầm máu ở vết chém tốt nhất có thể. Nhưng bệnh nhân này cần nhiều hơn thế, nào là hạ sốt, khâu lại da rồi còn phải bù dịch thật đầy đủ.

Cửa lều mở ra, “ Ông ấy sao rồi? “, Kiên Long ngó đầu vào hỏi.

Tôi lắc đầu:

“ Ta không thể ngồi đây lâu. Sư phụ của anh phải được gặp y sĩ sớm. Nếu không tôi sợ… “

Kiên Long gật đầu thấu hiểu cho dù mặt anh ta tái đi. Anh ta tiến đến ngồi bên cạnh Lâm Dương, đối diện tôi, mắt không rời khỏi người thầy của mình. Người thầy của anh ta nằm đây, trên bờ vực của sự sống và cái chết, còn anh ta không thể làm gì. Tôi bỗng có mong muốn đưa tay ra giữ lấy bờ vai run rẩy của Kiên Long. Một chút sẻ chia từ người tới người. Một chút thôi.

“ Chân phải ông ấy lạnh toát, có thể… “ tôi ngập ngừng, tay vẫn giữ bên mình, “ Có thể sẽ phải bỏ. “

Kiên Long lấy tay che mặt. Những cố gắng cuối cùng để giữ bản thân bình tĩnh tan đi theo từng chữ tôi nói. Nhìn anh ta như vậy, sự bất lực và kém cỏi của bản thân bao trùm lấy bản thân.

Đúng lúc đấy, Lâm Dương khục khặc ho. Ông ta mở mắt:

“ Ta còn bao lâu nữa? “

“ Sư phụ! “, Kiên Long thảng thốt.

Từ lúc nào không biết, vị võ sĩ Vô Vân Đạo đã thoát khỏi cơn sốt li bì. Nhưng tiếng thở vẫn thô ráp muôn phần. Tôi lắp bắp:

“ Cháu cũng không biết. “

Lâm Dương không trả lời, trầm ngâm. Điều tôi không dám nói ra ông cũng hiểu. Ho một chập nữa, người này quay đầu sang nhìn đồ đệ cưng, từng động tác đều chậm chạp khó khăn. Lúc này, hai hàng nước mắt đã chảy dài trên má Kiên Long.

“ Long con. Ta có mệnh hệ nào.. Ta… “ ông ho theo từng chữ, bàn tay phải chạm vào khuỷu tay của đệ tử mình, “ không trách con. Không một điều gì cả. Ta đã dạy con hết mọi thứ ta biết. Ta chỉ… ta chỉ cần con sống tốt, làm việc thiện. “

Kiên Long cầm lấy bàn tay ấy, anh ta lắc đầu:

“ Không. Sư phụ sẽ không chết. Xin đừng nói vậy. “

“ Ta chưa muốn rời thế gian này. Nhưng cuộc đời là vậy, gió thoảng mây bay, sống chết có số. “

Lâm Dương thở dài, mắt nhắm lại. Chưa chết nhưng sức cũng đuối. Kiên Long uất ức, nhưng ứ họng không nói thêm gì. Nước mắt rơi, vỡ tan trên đôi tay vẫn nắm chặt con người mình mang ơn.

Tôi đứng dậy bước ra ngoài để anh ta có chút riêng tư trong lúc này, và cũng bởi vì tôi không thể nhìn người khác đau khổ đến vậy.

Người chờ tôi là Tử Duy, ngồi ngay ngoài cái lều dã chiến, tay cầm bầu rượu để trong hành lí, uống từng ngụm thật lớn. Áo quần lụa là của vị công tử bẩn như vừa lội qua một vũng sình, cổ tay trái băng kín, nhát chém sâu từ lưỡi rìu của nữ sát thủ sẽ khiến nó không thể hoạt động trong vài tháng tiếp theo.

“ Anh sao rồi? “, tôi hỏi. Lần cuối hai chúng tôi nói chuyện là một cuộc cãi nhau nảy lửa. Bây giờ, tôi không có lòng mà tức giận.

“ Bình thường. “ Anh ta trả lời.

“ Đặng Anh thì sao? “

“ Không bao giờ nói chuyện với tôi nữa. “

Tử Duy vừa nói vừa nhún vai. Tôi ngồi xuống cạnh anh ta, ngón tay loáy ngoáy không biết làm gì.

“ Không phải là lỗi của anh. Nếu anh không làm gì, cô ta sẽ giết anh và không chỉ mình anh. Đặng Anh rồi sẽ nhận ra thôi. “

Tử Duy ném bầu rượu qua một bên, quay sang nhìn tôi:

“ Đừng nói những lời vô nghĩa ấy. Đây là số phận của tôi. Chẳng có ai ở lại cả. Đến lúc nào đó họ đều đi. Đi hết. “

Anh ta cười nhạt. Trong giây khắc đó, con người trước mặt tôi già đi cả mười năm. Sự trống trải trong lòng Tử Duy như một lỗ đen. Nó hút lấy tôi, khiến nỗi cô đơn của tôi trở nên ngạt thở hơn bao giờ hết.

Tôi nghĩ về gia đình mình. Họ không phản bội tôi như cách anh trai và người con gái Tử Duy đã làm. Nhưng họ ở xa, xa cả nghìn năm, làm tôi khóc từng đêm nhớ họ. Tôi không thể tỏ lòng với ai, không thể để họ biết tôi bị lạc vào dòng thời gian này. Tôi muốn nói lắm chứ. Để tảng đá trong lòng nhẹ đi. Để con người bên cạnh mình cũng biết rằng bản thân tôi cũng cô đơn nhường nào. Kể cả khi hai người chúng tôi ở ngay đây, chúng tôi vẫn chẳng nói câu thật lòng. Anh ta sẽ nghĩ tôi bị điên và bỏ mặc tôi cho dù đã có lời hứa giúp tôi về nhà. Còn tôi thì không thể mất đi người đồng hành này.

Sẽ quá độc ác nếu tôi nói những lời xáo rỗng rằng rồi sẽ có người không bao giờ bỏ rơi anh ta, hay rằng anh ta còn gia đình yêu quí mình, hay có bao nhiêu người con gái ngoài kia ngày đêm mong nhớ. Tất cả chúng chỉ là thứ người ta dùng để bản thân không phải chia sẻ nỗi đau của Tử Duy mà nặng nỗi lòng. Nhưng nhìn đôi mắt xa xôi ấy, tôi không thể kìm lòng.

“ Tôi phải về nhà. Tôi sẽ làm mọi thứ để quay về nhà. Tôi chỉ sợ không có nhà mà về, hay tôi sẽ đi mãi, đi mãi vẫn không về được. “, tôi nói thật. Một phần của sự thật. “ Ngoài họ ra, tôi chỉ còn anh và Phan. “

Tử Duy vẫn nhìn tôi, nhưng giờ anh ta đang suy nghĩ.

“ Còn người ông mà cùng đi với cô? Ông ta không phải là gia đình sao? “

“ Là một người chung dòng máu với tôi nhưng ông ấy không thể giúp tôi về nhà. “

‘ Con đường cháu và ta đi không giống nhau ‘, ông cố tôi nói lúc hai người đang đi tới chỗ Phan và Tử Duy, ‘ nhưng ta hứa với cháu sẽ có ngày chúng ta gặp lại. ‘

Tôi, một kẻ du hành thời gian, đang đảo lộn chính dòng thời gian của mình khi tôi gặp lại ông cố mấy đời của mình. Hai dòng thời gian chúng tôi càng ở gần nhau càng nguy hiểm, ông nói vậy.

Một cánh bướm đập nhẹ có thể làm nên cơn giông bão. Nếu cánh bướm đó quay về quá khứ, cố gắng thay đổi việc nó đã làm thì bão sẽ biến mất hay sẽ trở thành cơn đại hồng thủy cuốn đi tất cả?

Tôi không muốn làm cánh bướm đó. Tôi chỉ muốn về nhà. Mỗi lần hành động đều khiến tôi lo sợ mình đang thay đổi dòng thời gian và khiến gia đình mình biến mất hay méo mó không còn như tôi biết.

Không biết người trước mặt tôi có hiểu được lòng tôi không. Mở lòng chỉ sợ bị hiểu sai, bị phán xét. Không biết từ lúc nào, tôi đã quyết định thà tự gặm nhấm sự cô đơn của mình còn hơn.

“ Tôi nói với họ là chúng ta cũng như họ, bị ma trận hút lấy rồi nhả ra ngoài. Họ không hỏi thêm gì. “, Tử Duy bỗng dưng thay đổi chủ đề. Chiếc mặt nạ hàng ngày quay trở lại, vừa khít từng đường nét trên khuôn mặt, tự nhiên đến nao lòng.

“ Họ kể lại như vậy sao? “

Tử Duy gật đầu.

“ Họ đang tìm đường ra cùng Đặng Anh thì hai bức tường xung quanh dịch chuyển, xáo trộn trái phải trước sau và cuốn họ đi đâu không biết. Lực hút ngừng thì bốn người này thấy mình đã ở Sảnh Rắn. “

“ Thật kì lạ. Sao lại có thể giải thoát cho họ đơn giản như vậy? “

Tử Duy vắt chéo chân, tay đan lại dưới cằm:

“ Tên sát thủ kia lúc trước đến bắt cóc Văn Trang còn giết chết những người học việc Đại Lâm Quán. Chuyện này vẫn chưa có lời giải đáp.“

Rồi những thứ chúng tôi thấy được trong ma trận đó. Ông già trong chiếc vườn nhỏ và màn ảo thuật biến mất. Những cơ thể người trôi nổi trong bình nước. Lũ quái vật lúc nhúc. Doanh trại của quân nổi dậy mang lá cờ bọ cạp nhăm nhe lật đổ Hoàng Kim tộc.

Ai cũng rùng mình trước bao sự quái lạ dưới lòng đất. Chỉ kẻ mù mới không nhận ra Rắn Trắng đang cấu kết với Tử Binh Đoàn. Khác mục tiêu, cùng kẻ thù. Hoàng Kim tộc đã giết tận đuổi cùng những con rắn trắng, làm chúng chết dở sống dở, oan hận thù máu vươn cao tới trời xanh. Tử Binh Đoàn muốn lật đổ triều đình, thành lập vương quốc mới.

Dạo gần đây không ít bậc cao thủ chủ chốt chết một cách bí hiểm, tôi nhớ lại lời những người bên bàn rượu ở Đại Lâm Quán ngày này tuần trước. Có phải chăng đây chính là âm mưu trả thù của Rắn Vương được Lê Chi nhắc tới? Trả thù tất cả những kẻ đã giúp Hoàng Kim tộc trừ diệt bang hội sát thủ này?

“ Những gì chúng ta thấy dười Hang Rắn tôi sẽ bẩm báo với Kiên Đại Nhân. Là người đứng đầu võ lâm ông ấy sẽ có tiếng nói để đoàn kết các môn phái bang hội để chống lại Rắn Trắng. Chúng ta sẽ không để người anh chị em nào phải ngã xuống nữa! “, Trần Phong nói sau khi hai anh em sát thủ biến mất, tay vo thành nắm.

Võ Lâm minh chủ Kiên Sơn là người đại diện võ lâm bẩm báo sự tình với triều đình mỗi lần có biến. Nhưng liệu Hoàng Kim tộc có kéo võ lâm vào chiến trận đối đầu quân phản loạn không, Trần Phong cũng không trả lời Tứ Hảo được.

Mối quan hệ giữa võ lâm và triều đình không phải lúc nào cũng bền đẹp. Triều đình không ít lần muốn biến các môn phái thành một quân đội tinh nhuệ của riêng mình. Nhưng võ sĩ không phải quân lính và họ cũng không muốn ăn cơm xin tiền của Hoàng Kim tộc, Tử Duy giải thích cho tôi.

“ Cái tôi của dân võ cao lắm “, anh ta cười khỉnh.

Cơn đau đầu của tôi đang muốn trở lại. Bài toán khó này vừa khiến tôi tò mò, vừa khiến tôi sợ hãi.

Kiên Long mở cửa lều đi ra. Mắt anh ta đỏ hoe.

“ Chúng ta không thể ở đây lâu hơn. Càng chần chừ thì sư phụ tôi sẽ càng khó qua khỏi. “

Trần Phong tiến đến, đất cát dính đến từ ngón trỏ đến tận vai.

“ Kiên tiểu bối nói đúng. Ngựa đã chuẩn bị xong. Người mất cũng đã chôn cất. Chúng ta nên xuất phát sớm. “ Đằng sau ông chục bước là một nấm mồ vụn nơi thi thể của của cô hầu gái xấu số nằm xuống. Nó bé nhỏ quá trên ngọn đồi bạc màu này. Tim tôi quặn lại. Không biết cô ấy có gia đình đang chờ mong con gái họ về thăm Tết năm sau?

“ Theo bản đồ, gần đây nhất có một thị trấn tên Hàm Uyên “, Tử Duy đứng dậy, “ Ta đi không ngừng suốt ngày hôm nay thì sẽ đến nơi trước khi đêm xuống. “

Kế hoạch này được thực hiện ngay lập tức, Mỹ Ý và Kiên Long kéo lều xuống trong khi Trần Phong và tôi cố định Lâm Dương trên lưng ngựa.

Tôi tự hỏi Phan đang ở đâu, anh ta biến mất khi những người còn lại trong đoàn xuất hiện. Nhưng con khỉ đó rất giỏi trong việc bám theo người khác mà không để họ hay biết, thậm chí khi họ bước vào một nơi bé nhỏ như đường hang dưới lòng đất.

Mỹ Ý im lặng quá, tôi tự nhủ ngồi đằng sau cô gái này trên lưng ngựa. Hai người chú cháu họ Trần chỉ nói vài câu hỏi thăm sau khi Mỹ Ý tỉnh dậy, sau đó họ thậm chí không nhìn về phía nhau. Không cãi cọ, không ra lệnh cho những người khác phải làm gì. Hai con ngựa của họ cũng tách xa nhau, Mỹ Ý đầu đoàn làm nhiệm vụ dẫn đường, Trần Phong cuối đoàn bọc hậu.

Vùng đồi trắng trụi từ từ nhường đường cho màu xanh của cỏ cây và màu nâu của đất đồng bằng. Hàm Uyên trấn nằm bên cạnh một hồ nước lớn. Hàng thuyền độc mộc lả lướt trên mặt hồ trong xanh. Trăng non uốn mình theo từng gợn sóng.

Người y sĩ nhìn Lâm Dương méo mặt. Ông ta cũng nhận ngay ra tình hình nguy kịch, ngay lập tức xắn tay áo hét đệ tử đưa người bệnh vào trong, chuẩn bị thuốc thang băng gạt. Tôi đứng ở sảnh ngoài cùng những người còn lại chờ tin. Cái bụng đói kêu ro ro. Tử Duy phất tay, cho rằng đủ người đứng trực và kéo tôi đi. Văn Trang tiểu thư vừa đưa người từ chỗ ngồi định đi cùng thì bị Tử Duy lườm một cái khiến cô nàng đông cứng ngay lập tức.

Cứ tưởng anh ta cũng đang đói như mình nên khi Tử Duy không dừng lại ở hàng phở bên cạnh, tôi bắt đầu thất bối rối. Hóa ra điểm đến thật sự là dưới bóng một cây liễu bên bờ hồ. Cây phấp phới trong gió, oằn mình dưới gánh nặng vô hình. Phan đã đứng đó chờ hai người chúng tôi.

Tôi nhíu mày nhìn tên trộm:

“ Anh biến mất lâu nhỉ? Tưởng chạy luôn rồi chứ? “

Phan gãi gãi đầu cười trừ.

“ Cô đừng giận. Tôi không thể xuất hiện trước mặt những người kia, họ sẽ nghĩ tôi là sát thủ của Hang Rắn mà giết tôi mất! “

Anh ta nói đúng, tôi cũng đoán được lí do này.

“ Cậu có thấy gì không? “, Tử Duy hỏi. Phan gật gật đầu.

“ Có! Ông kẹ giải cứu rắn anh và rắn em, trên thắt lưng ông ta có một chùm chìa khóa. Tôi thấy nó rất quen. “ Hắn đưa tay năm ngón, xoay xoay như chính ngón tay mình là từng chiếc chìa khóa lủng lẳng. “ Nó là chùm chìa khóa lấy từ những người đệ tử Đại Lâm Quán bị giết. “

Tử Duy và tôi nhìn nhau. Vị công tử gõ ngón tay lên trên vỏ kiếm cạnh hông, mặt đăm chiêu suy nghĩ.

“ Hắn giết cùng lúc năm người, không cho ai chạy thoát. Chứ không phải chỉ riêng kẻ mang trong mình chùm chìa khóa đó. Giống như hắn không biết ai có nó và chỉ khi giết họ mới tìm ra “, anh ta nói, cau mày suy nghĩ, “ thông tin hắn có được không đủ, nhưng hắn vẫn đạt được mục tiêu. Vậy có nghĩa tên sát thủ có tay trong giúp đỡ. Người nào đó đã thám thính được vị trí chùm chìa khóa và tuồn thông tin về địa điểm nó sẽ xuất hiện. “

Đôi mắt anh ta sáng lên. “ Trong Đại Lâm Quán có rắn ẩn mình. “

Mắt Phan mở to. Tử Duy kể:

“ Môn phái này là bạch phái từ lúc khai sinh, danh tiếng thanh cao hơn chục năm nay. Chưa từng một lần bắt tay với hắc phái. Thế mà giờ đây có rắn trong khuôn viên nhà, nguy hiểm khôn lường. Nếu Đại Lâm Quán bị rắn xâm nhập, khó biết được những bạch phái khác như thế nào. Dù chỉ một con, nhưng núp trong bụi cỏ chờ đợi thời cơ chín muồi thì sẽ giết được không biết bao nhiêu người. “

Những ngón tay thon dài trắng như thiếu nữ tuổi hai mươi của vị công tử Hồ gia gõ ngày một nhanh trên vỏ kiếm.

“ Sau chuyến đi này, Tứ Bảo của Ong Thái Gia biến mất, Thượng Trúc Vô Vân Đạo đệ nhất kiếm Lâm Dương cụt chân, Đả Mã Trượng Đỗ Kiên bỏ mạng. Thiệt hại không nhỏ. Giờ lại phát hiện ra lũ rắn đang trốn ngay trong sân nhà. Nếu chúng ta muốn toàn mạng, phải hết sức cẩn trọng. “

“ Ít nhất võ lâm minh chủ phải được biết chứ nhỉ? “, tôi thì thầm. “ Không tin được ông ấy thì tin được ai? “

“ Cô nói đúng, có lẽ chỉ có võ lâm minh chủ của chúng ta là trong sạch. Tôi chỉ không tin được những người quanh ông ấy. Mới vừa rồi, một đồ đệ của ông ta lộ ra hai nanh rắn cắn lại người anh em đồng môn. “

Giờ tôi đã hiểu được sự chần chừ của Tử Duy. Tuy nhiên, trong mắt tôi Kiên Sơn vẫn là đồng minh quan trọng nhất.

“ Vậy hẳn Kiên Sơn sẽ có sự đề phòng cao. Ông ấy nếu biết thêm về những gì đang diễn ra thì ông ấy sẽ toàn tâm toàn lực trừ khử lũ rắn. “

Tử Duy nhướn mày nhìn tôi. Ánh mắt ấy làm tôi bước ra sau nửa bước.

“ Cô có người họ hàng trong hang rắn. Tôi tự hỏi có phải chính cô đang cất rắn trong tay áo đến ám toán Kiên Sơn lão nhân và tất cả chúng tôi. “

Tử Duy nghi ngờ tôi! Đây mới là lí do anh ta kéo tôi ra một bên như thế này. Bỗng dưng, tôi nhận ra tay phải của anh ta đã nắm lấy đốc kiếm. Phan vội vàng nhảy vào, giơ tay che giữa tôi và Tử Duy.

“ Không thể nào! Linh không phải là kẻ thù! “

“ Tôi là người cứu anh hai lần! Lần đầu tiên khi Lý Hồng muốn ám toán anh. Lần thứ hai khi anh và Phan bị mắc kẹt trong hang rắn. “, tôi nói mà giọng bắt đầu run lên. Làm thế nào mà anh ta có thể nghĩ những điều kinh khủng như vậy về tôi? Không có tôi, vị công tử này còn không thể sống đến bây giờ! Cơn giận trong tôi bùng lên trong tích tắc nhưng nỗi buồn như sóng thủy triều đi cùng nó làm trái tin tôi nghẹn lại.

Phan nhìn thấy khuôn mặt méo xệch đi của tôi, lên tiếng:

“ Đó anh thấy chưa. Cô ấy cứu anh, cứu tôi. Cô…cô ấy là bạn mà. “

Tử Duy nheo mày nhìn cả hai. Tâm thế lạnh lùng như chưa bao giờ mảy may biết chúng tôi là ai. Rằng chúng tôi vẫn chỉ là ba kẻ lạ mặt. Tử Duy cười nhạt:

“ Tôi cũng nghĩ vậy về Lê Chi. “

Lời nói như một cú đấm vào mặt tôi. Tôi lùi lại, choáng váng.

Tử Duy tiếp tục:

“ Văn Trang ở cùng phòng với cô, khi bắt cóc chỉ có cô chứng kiến. Cô nói tên sát thủ bất ngờ xuất hiện, chúng tôi ngay lập tức tin. “

“ Đấy là sự thật “, tôi nói, thều thào, ý tứ câu nói đấy vừa bổ vào ngực tôi một nhát chí mạng.

“ Cô cũng là người thân nhất với Yến Hồng. Thật thuận tiện lúc cô ta định ám toán tôi cô cũng xuất hiện. “

Lần này tôi không nói thêm câu nào. Uất ức tràn đến tận cổ.

Không! Tôi không hề có ý hại anh! Tôi không phải Lê Chi hay Lý Hồng. Nhưng ngay lúc này, tôi cũng nhận ra bản thân giống họ đến nhường nào. Che dấu bản chất thật của mình, lấy bí mật làm tấm áo giáp. Nhưng cái kim trong bọc sẽ có ngày lòi ra. Những bí mật này sẽ chẳng thể bảo vệ tôi nhiều hơn Lệ Chi và cả chị Yến Hồng đã từng. Họ là những minh chứng xương máu cho tôi thấy cái giá phải trả đắt thế nào. Phan và Tử Duy có thể sẽ ra đi nếu tôi nói họ biết tôi là ai. Nhưng nếu vẫn giữ bí mật này, họ cũng làm vậy thôi, chỉ là sớm hơn một chút.

Người run bần bật, tôi ôm lấy bản thân, tìm lại tiếng nói biến mất. Tôi chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, cho dù đã trải qua những giờ khắc sinh tử ngàn cân trên sợi tóc.

“ Nếu hai người chịu nghe. Xin hãy để tôi giải thích. “

Tử Duy vẫn bỏ tay ra khỏi đốc kiếm, Phan nhìn tôi tự lự. Tuy nhiên, hai người đồng hành của tôi không nói gì và để tôi bắt đầu thuật lại chuyến du hành thời gian của mình.