[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 83



Phương tỉnh dậy trong bóng tối. Cô nằm im, nhìn lên trần nhà màu đen và trống rỗng.

Trong đầu, IDD báo Phương đã dậy đúng sáu giờ sáng. Kết nối với hệ thống rèm cửa thành công và rèm sẽ mở trong một phút sau. Phương hủy lệnh. Cô thích bóng tối. Mặt trời đầu tiên của Svelesol lúc sáu giờ sáng đạt đúng góc ba mươi độ so với tòa nhà cô ở và ánh sáng chói chang ấy sẽ vấy lên từ chân cho tới đầu giường.

IDD cập nhật thông tin thời tiết: Trời sẽ rất nóng trong cả ngày hôm nay. Gió thổi nhẹ. Đừng mất công mặc áo khoác.

Một ngày mới lại bắt đầu.

Nguyễn Hạ Phương chưa ra khỏi giường đã muốn ngày hôm nay kết thúc. Cô không thiết tha lắm thế giới ngoài kia. Nó quá ồn ào, quá đông đúc và cô chỉ có một mình.

Có lẽ cô nên nhắm mắt lại, quên đi ngày mới, để bóng tối ôm lấy mình thật chặt. Nhưng thế giới yên bình này là nơi kí ức trỗi dậy. Chúng sẽ đến, lặp đi lặp lại trong tâm trí cho đến khi cô khóc hết nước mắt.

Sáu giờ năm phút. IDD viết ra trong đầu Phương lịch làm việc ngày hôm nay. Chiếc máy tính được gắn thẳng vào trong não là người đồng hành tận tụy nhất. Cho đến ngày bộ não nó phục vụ khô héo, IDD sẽ không ngừng làm việc chăm chỉ.

Phương đổi ý và để IDD mở rèm cho mình. Cô kéo chăn ra khỏi người, ngồi dậy, thẫn thờ nhìn ra ngoài.

Svelesol không phải là vệ tinh đẹp nhất trong bốn thành phố vệ tinh nhân tạo của Trái Đất 2. Nhưng với tiền lương quèn của một nhà báo làm việc cho tờ tạp chí lá cải ‘Tin tức mới nhất’, cô không thể mua một căn hộ đàng hoàng ở bất cứ đâu khác. Chắc chắn không phải ở ngay trên Trái Đất 2.

Thế kỉ hai mươi tư, chỉ 10% tổng dân số loài người sống trên hành tinh nhân tạo thay thế Trái Đất đầu tiên. 40% sống trên bốn vệ tinh xoay quanh Trái Đất 2: Svelesol, Kine, TW và Phong. Tên của từng vệ tinh là tên của chính tổng công ty quản lí mỗi nơi. 50% dân số con người còn lại sống lang bạt trong vũ trụ hay ở các hành tinh khác. Rải rác khắp thiên hà như những con kí sinh trùng, phá hủy những nơi chứa chấp chúng như cách chính chúng đã hủy diệt nơi mình sinh ra.

Hạ Phương vừa đánh răng vừa để IDD điểm mục tin đêm qua. Kine thông báo thay đổi trong chính sách phát tiền lương và thuế mới với không ít lời chỉ trích nặng nề của người dân. Nữ hoàng Mộng Hà thông báo có đứa con thứ ba. Giải đấu bóng Tric mùa thứ bảy đang diễn ra hết sức sôi nổi với đội TW-254 dẫn đầu bảng điểm.

Phương tắt điểm tin của IDD khi ra khỏi nhà. Cô kéo mái tóc dài ngang vai lên và buộc thành búi đuôi ngựa quen thuộc. Trước mặt cô là hành lang lạnh ngắt. Tiếng la ó của gia đình hàng xóm, tiếng ai đó khóc thút thít, mùi tanh chua lảng vảng trong không khí và ánh đèn hỏng chớp chớp từng hồi. Bên ngoài cũng không tốt hơn là bao. Tòa nhà Phương ở nằm ngay rìa quận Mười, khu vực ổ chuột của Svelesol, cũng là quận lớn nhất vệ tinh này. Nó chiếm ba mươi ba phần trăm diện tích của cả tiểu hành tinh. Một khu vực hỗn loạn và đầy bạo lực, nơi quân đội kiểm soát Svelesol chẳng dám bén mảng đến.

Sáu giờ sáng và cả thế giới đã tỉnh giấc, hối hả làm việc. Hologram của những quán bar bẩn thỉu không bao giờ tắt đi, mỉm cười chào đón thực khách. Tiệm cầm đồ, cho vay và bán đồ chợ đen mở suốt ngày. Chúng thưa dần khi Phương đi vào sâu hơn trong lòng quận Chín, nơi những tòa nhà cho dân nhập cư chồng lên nhau. Chợ Chênh Vênh nằm ngay chính giữa quận. Đây là con tim của nơi này. Gần như toàn bộ dân cư của quận kiếm kế sinh nhai tại đây. Phương không ăn sáng, cho dù những cửa hàng nghi ngút khói bán thịt xiên nướng rẻ tiền và cà phê thơm nồng nàn cuốn lấy từng bước chân cô. Ngay bên cạnh chợ là trạm xe Nano. Ba con robot bảo vệ đứng ở mỗi cửa vào xe, mỗi khuôn mặt là một cái camera khổng lồ nhìn bảy trăm hai mươi độ. Giữa ngực là huy hiệu của tập đoàn Svelesol: tam giác nhỏ nằm trong tam giác lớn hơn và một vòng tròn bao quanh cả hai.

Trong vòng năm mươi bước chân, IDD đã xuất trình thẻ thành viên dài hạn trả trước để Phương có thể đi thẳng vào trong trạm cũng như thông báo cho Phương biết về thay đổi lịch xe Nano. Tuyến cô hay đi có trục trặc và sẽ phải tạm ngưng hoạt động cho tới tuần sau. Cô theo chỉ dẫn bước tới toa 77, nơi vốn dành cho những hành khách đăng kí gói di chuyển đắt đỏ hơn, đứng xếp hàng chờ xe tới.

Lịch trình cũng thay đổi, thay vì đi thẳng lên quận 5 như hàng ngày, cô sẽ được đi một vòng quanh Svelesol.

“ Gửi tin nhắn thông báo về sự chậm trễ của tôi đến Henry “, Phương ra lệnh bằng ý nghĩ và IDD bíp vui vẻ rằng mọi thứ đã hoàn thành ngay khoảnh khắc cô kết thúc mệnh lệnh.

Ngồi một chỗ, cô thu người lại, thờ ơ nhìn xuống phía dưới. Mấy chục năm trước, khi mới chân ướt chân ráo chuyển đến đây, cô đã nhịn ăn mua vé thăm quan toàn bộ vệ tinh này. Ba mươi ba quận làm nên Svelesol, một thành phố tạp nham nhưng rực rỡ, xấu xí nhưng huyền diệu. Svelesol mở rộng vòng tay đón chào bất cứ con người nào đang cần tìm một chỗ trú thân. Nó là nơi có ít điều kiện nhập tịch nhất và sự kiểm soát danh tính được nới lỏng nhất. Khác với Kine chia rẽ hành tinh thành hai nhóm người: có học thức và nhóm làm thuê. Hoặc như Phong, đặt mục tiêu toàn bộ dân chúng phải tham gia quân đội ít nhất bảy năm và luôn sẵn sàng nhập ngũ, Sevelesol không có yêu cầu cơ bản nào cho dân chúng. Nhưng Phương từ lâu đã mất đi lí tưởng rằng đây là thiên đường cho cô. Svelesol vẫn là một tổng công ty hám tiền hám lợi và bóc lột dân chúng. Chỉ có điều, nếu không ở đây, chỉ còn cách lang thang khắp giải ngân hà.

Chuyến xe rùng mình trước khi bay ra khỏi chạm, lướt trên đầu chợ Chênh Vênh. Những đứa trẻ ăn xin trong chợ ngẩng đầu nhìn con tàu màu bạc bay qua đầu như môt con rắn khổng lồ biết bay. Quận Tư nằm kề quận Chín, là nơi đặt các nhà máy chính của Svelesol. Những nhà máy đó nhìn từ không trung giống như những cụm nấm màu xanh lá khổng lồ mọc từng chùm. Nhưng bên dưới chúng là mê cung sâu vào trong lòng đất, nơi những cỗ máy tối tân không bao giờ ngừng hoạt động. Hàng robot tám chân liên tục đóng gói các bao tải hàng hóa lên xe chở đồ quanh từng nhà máy như đàn kiến trung thành.

Quận Hai Mươi là bến đỗ tiếp theo. Trung tâm mua sắm của Svelesol trong nắng mới còn đang ngủ say. Phải đến chiều tà nơi đây mới thực sự bừng tỉnh. Không có cái bẩn thỉu và đen tối như Quận Chín và gấp đôi các cô gái, chàng trai xinh đẹp đứng tiếp khách với nụ cười không biết mệt mỏi. Hologram khổng lồ lơ lửng trong không trung vẫn chưa tắt. Khi chuyến xe Nano vụt qua chúng, những dòng chữ quảng bá sàn nhảy và thế giới ảo in lên mặt ngoài của xe, biến bên trong xe thành thế giới đa màu ma mị. Ảo thành thật, thật thành ảo. Nhưng trong tích tắc, tàu đã bỏ lại thế giới đó, tiến về quận Mười Lăm. Nơi duy nhất trên toàn vệ tinh này có công viên thật sự. Phương thích quận này nhất. Màu xanh dịu mát phe phẩy trong gió, óng ánh và êm dịu. Ở giữa là con sông nhân tạo như một dải lụa xám êm đềm bắt ngang. Những ngôi nhà thấp bằng gạch mô phỏng một ngôi làng cổ kính có mặt trên Trái Đất 1 trăm năm trước. Và cho dù Phương biết tất cả chỉ là một thế giới mô phỏng theo ước mơ của con người, cô không thể không thèm thuồng nhìn xuống và mơ tưởng mình được tận hưởng thiên đường tách biệt của Quận Mười Lăm.

Chuyến tàu Nano vụt qua quận Một, cũng chính là quận trung tâm, nơi có tổng hành dinh của Svelesol và các bộ phận trực thuộc. Quận Một là một dãy các tòa nhà cao tầng, có thể cao đến năm trăm tầng, nối liền với nhau bằng các hành lang trong không trung và một hệ thống tàu Nano riêng biệt. Tất cả nằm dưới một hệ thống phòng thủ ngặt nghèo. Nội bất xuất, ngoại bất nhập. Một bức tường bằng năng lượng Zen bao trùm toàn bộ quận Một, có khả năng chống đỡ bất cứ thứ vũ khí hủy diệt nào.

Quận Hai bên cạnh quận Một không có gì nhiều, nó đúng hơn là một lớp bảo vệ quận Một với những chốt quân đội dày đặc robot kiểm soát và những người lính mặc quân phục Xanh đậm và chiếc mũ đóng huy hiệu của Svelesol sau gáy. Sau đó là quận Ba và Bốn, trung tâm mua bán của cả vệ tinh này, gần như gộp lại thành một quận trong mắt những người ở đây. Quận 5 chi chít nhà cửa chồng lên nhau, cố gắng vươn lên trời xanh bằng từng tầng lầu tự xây cong vẹo. Đây cũng là đích đến của Hạ Phương. Chuyến tàu Nano này bình thường không bao giờ dừng tại quận Năm, nó quá cao sang với hệ thống điều hòa không khí cách biệt bên trong. Nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Cửa xe vừa mở, đoàn người liền hối hả bước ra và tản đi trăm hướng.

Nhiệm sở của Hạ Phương nằm ở một con phố xập xệ bên trong Quận Năm. Một tờ báo lá cải không mang đủ lợi nhuận để chủ biên thuê văn phòng ở quận Ba hay Bốn.

Henry là người duy nhất ở đây. Anh ta ở một mình với ba chục cái màn hình trước mặt để vừa theo dõi tin tức vừa liên hệ với nhân viên. Phương biết anh ta không bao giờ tắt đống màn hình đó và vì vậy phải đeo cái kính bảo hộ dày cui quanh đầu. Phương cũng biết Henry không bao giờ tháo cái kính đó ra.

Cô gõ cửa khi đi vào, cho dù IDD đã thông báo cho Henry biết Phương đã tới nơi trước khi cô giơ tay lên. Henry ngầng đầu nhìn, miệng cười niềm nở. Kính bảo hộ mà Henry đeo trên mặt che từ mũi lên trán anh, khiến mọi biểu cảm của anh đều xa cách.

“ Hạ Phương! Cám ơn cô đã đi tới tận đây! Tôi định chỉ gửi thông tin qua tin nhắn IDD nhưng tôi nhớ ra cô cần thẻ phóng viên có xác nhận của tôi mà tôi quá bận không thể đi đâu được nên chỉ còn cách gọi cô tới. Tôi không tin mấy dịch vụ đưa hàng vì chúng làm mất bữa ăn trưa của tôi ba lần rồi trong khi thẻ phóng viên chính thức thì cực kì hiếm. Tôi phải nhập mã số tờ báo lẫn mã số sống của tôi lên đó nữa! “

“ Tại sao tôi cần thẻ phóng viên? “, Phương hỏi. Cô kéo chiếc ghế trước mặt chủ biên soạn của mình rồi ngồi xuống. Màn hình bay ra hai bên theo cái vẩy tay nhẹ của Henry để cô có thể nhìn thấy anh ta tốt hơn. Thậm chí khi cửa sổ mở ra, thứ ánh sáng nhân tạo của công việc bao bọc Henry trong một tổ kén kì lạ, khiến con người này như một người ngoài hành tinh.

Henry gõ vào đầu: “ Đúng rồi! Ha! Tôi quên mất! Cô sẽ đại diện tờ báo đến buổi dạ vũ từ thiện hàng năm của tập đoàn Phong. Họ mời tất cả phóng viên của tất cả các tờ báo như thường lệ nhưng Quyền Như xin nghỉ ốm cả tháng và tôi chọn cô thay thế. “

Henry nói một tràng mà không ngừng nghỉ lấy hơi. Phương phải mất một thời gian làm việc cho vị sếp này mới theo kịp được. Anh ta bấm vào cái màn hình bên tay phải rồi quay nó lại cho Phương xem.

Dạ vũ từ thiện của tập đoàn Phong diễn ra hàng năm vào ngày Hạ Chí. Một dạ vũ xa hoa khiến chữ ‘từ thiện’ trong tên nó trở nên thừa thãi. Phương biết mình phải làm gì, một bài báo nhỏ nói về những bộ váy áo xa xỉ, màn bắn pháo hoa kéo dài và bài diễn văn sáo rỗng đến từ Đỗ Hoàng Duy. Năm trăm chữ và một số hình ảnh đẹp. Cô cũng biết Quyền Như tự chụp hết hình ảnh để tiết kiệm tiền cho tờ báo, hẳn lần này Phương cũng vậy.

Thông tin trên màn hình Henry cho cô đọc là thông báo ngày giờ của dạ vũ tiếp theo, sẽ diễn ra vào năm ngày nữa trên Trái Đất.

“ Tôi đã đặt vé tàu Nano cho cô rồi. Tập đoàn Phong có phòng cho mọi phóng viên tới tác nghiệp nên cô cũng không phải lo về việc đó. Tiền phí di chuyển hay mua sắm liên quan đến chuyến đi cô cứ giữ lại thông tin rồi tôi sẽ gửi sau khi bài đã nộp. “

Henry vừa nói vừa đẩy một cái thẻ nhỏ hình tròn cho Phương. Cô chạm nhẹ lên nó và một hình ảnh ảo của cô xuất hiện trên không trung. Cô của hai năm trước khi bắt đầu làm việc, tóc ngắn và đôi mắt trũng sâu. Phương biết mình vẫn y hệt như vậy, chỉ có tóc là dài ra.

Cô gật đầu nhận lấy thẻ này bỏ vào túi áo. Henry tiếp tục nói về nội dung anh muốn cô viết và Phương ậm ừ gật đầu. Cho dù tờ báo của Henry vất vưởng sống qua ngày, anh ta không bao giờ thiếu nhiệt huyết khi bàn về nó. Tin nhắn bàn giao công việc của Phương từ sếp cô luôn dài bằng chính bài báo đó. Ý tưởng, hình ảnh, giọng văn Henry muốn đều được bàn đến từng li từng tí.

Ba mươi phút sau, Phương bước ra khỏi căn hộ-văn phòng chính thức của tờ ‘Tin tức mới nhất’. Về đến nhà, cô mở màn hình ảo của IDD tạo ra để tìm thông tin chuẩn bị cho bài báo. Cho dù trong mắt Phương đang có một màn hình lớn, thực tế chẳng có gì trước mặt cô cả, tất cả chỉ là hình ảnh ảo IDD tạo nên và truyền vào neuron của cô.

Cô đọc lại lịch sử của tập đoàn Phong và của truyền thống PR lẫn những bài báo cũ viết về dạ vũ từ thiện của họ. Chừng hai trăm phóng viên từ các tờ báo lớn nhỏ cũng như mười lăm đài truyền hình khác nhau sẽ đưa tin buổi tối duy nhất này. Bắt đầu từ một bữa tiệc linh đình nơi những kẻ giàu có và quyền lực nhất uống rượu và nói chuyện đến nửa đêm. Pháo hoa lúc này điểm giờ tiệc nhảy đã tới. Tất cả nhảy nhót đến ba giờ sáng rồi sẽ thông báo trước các ống kinh máy quay những gói từ thiện mình đóng góp. Cuối cùng người đại diện cũng như đứng đầu tập đoàn Phong, Đỗ Hoàng Duy, đọc diễn văn bế mạc.

Mọi thứ đều hết sức phô trương và hợm hĩnh. Lợi nhuận từ buổi dạ vũ được hứa hẹn sẽ được đổ vào quỹ bảo vệ trẻ em. Phương không tin vào điều đó. Ừ thì sẽ có hình ảnh một số đứa trẻ mất cha mất mẹ chụp hình cười tươi với những người trong gia đình Phong trên bậc thềm của mái trường tình thương tập đoàn xây nên. Nhưng lượng tiền để làm buổi dạ vũ hàng năm có thể nuôi ăn hết cả vệ tinh Svelesol này chứ không nói gì đến việc cho vài đứa trẻ ăn học.

Cô nhìn Đỗ Hoàng Duy mỉm cười khi cầm tay bé gái mà được bài báo ghi nhận là người may mắn nhận được học bổng trọn đời. Một nụ cười hoàn hảo và chuyên nghiệp. Đôi mắt màu bạc tỏ vẻ trìu mến và nhân hậu làm sao. Hạ Phương lắc đầu, tắt hình đi.