[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 84



Tàu Nano di chuyển giữa các vệ tinh và Trái Đất 2 là một con trăn thô kệch xám xịt, khác hẳn so với những con rắn bạc thanh thoát uốn lượn trên bầu trời Svelesol hàng ngày. Nó gầm rú khi lê từng đốt sống khỏi trạm rồi không ngừng kêu ca trong suốt bảy tiếng đồng hồ tiếp theo. Khi Phương đặt chân xuống Trái Đất 2, cô nghĩ tai mình đã điếc thêm vài phần.

Trạm tàu này rẻ tiền nhất trong phạm vi Hà Thành, nhưng nó vẫn đẹp hơn những trạm xe lổn nhổn trên bề mặt Svelesol cả chục lần. Không bóng dáng ăn xin, kẻ vô gia cư, cò vé xe hay biển quảng cáo to đùng nhức nhối mắt. Robot thu dọn rác lượn quanh đoàn người mới đến lau chùi liên tục. Ánh sáng tự nhiên tràn qua cửa kính làm cả trạm xe ấm áp nhưng không nóng nực cho dù mai là ngày Hạ Chí. Kiến trúc bằng đá tảng có mái trần cao vẽ những con người và robot đã tạo nên nơi này suốt quá trình thiết kế, xây dựng và hoàn thành nó. Ẩn giấu trong những chi tiết kì diệu đó là bộ máy theo dõi tinh vi, kiểm soát danh tính mọi kẻ ra người vào trạm.

Phương ngước nhìn trần nhà như một lời chào thật khẽ. Cô không dám dừng lại ở lâu. Nước mắt đã chạm nhẹ khóe mi, và nếu cô còn dám đứng đây, Phương biết mình sẽ bắt đầu rơi vào bóng tối bên trong trái tim.

Bên ngoài là thành phố đông dân nhất Trái Đất 2, nhưng nó cũng chẳng là gì so với dân số một quận duy nhất trên Svelesol. Người người thong thả dạo phố với thú cưng. Robot người hầu đứng sau vài bước hay bay xung quanh, chầu chực mệnh lệnh tiếp theo. Trên bầu trời là những con tàu Nano hiện đại bậc nhất uốn lượn quanh các tòa nhà cao tầng như những con rồng vàng của truyền thuyết. Luồn lách xung quanh là những chiếc xe Nano cá nhân đắt tiền, nhỏ nhắn, vừa đủ cho một người lái. Nhìn từ mặt đất, chúng như những con cá đủ màu vẫy đuôi nhảy nhót giữa đại dương điểm mây trắng. Là hành tinh nhân tạo, bầu trời của Trái Đất 2 không có chim bay tự nhiên để đảm bảo an toàn cho đoàn xe này. Trên Svelesol người ta chỉ thấy xe Nano cá nhân ở quận 1 trung tâm, nhưng tại đây không thiếu những chiếc xe này ở mọi thời điểm trên bầu trời.

Thế giới này nồng nặc mùi tiền. Không khí quá trong lành. Đường xá quá tinh tươm. Cây cối quá xanh mướt.

Trái Đất 2 từng là nhà.

Bây giờ nó là một thế giới quá xa vời với Hạ Phương, một nhà báo quèn sống ngày qua ngày.

Phương kéo va-li quần áo đến bảng hướng dẫn trước cửa trạm xe. Một cô gái xinh đẹp đứng trên vòng tròn sáng liền cúi đầu chào cô. Robot ảo này sẽ giúp Phương tìm đúng chuyến xe Nano tới nơi các phóng viên tác nghiệp được sắp xếp ở.

“ Xin hãy chờ trong giây lát để lộ trình của quí cô được chia sẽ với mạng lưới tàu tại Hà Thành. “ Giọng robot mượt mà như lụa.

Có người rảo bước đến sau lưng cô khiến Phương liếc mắt nhìn.

Thật kì quặc khi có kẻ đến chỗ cô trong lúc có tới ba robot ảo xung quanh vắng khách và đang chờ người tiếp theo.

“ Cô đi về Dạ Vũ à? “, kẻ lạ mặt hỏi. Tên này mặc một chiếc áo măng tô dài đến mắt cá chân trong tiết trời hè. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm. Râu hắn chưa cạo, mọc lún phún ở cái cằm dài.

Hạ Phương không muốn trả lời. Cho dù ở một nơi bị kiểm soát chặt chẽ như Trái Đất 2 với lượng tội phạm gần như bằng không, hiểm nguy vẫn luôn rình mò và tốt nhất cô nên cẩn thận.

“ Không phải việc của anh. “ Cô gằn giọng, quay đi.

Cùng lúc đó, Robot ảo gật đầu:

“ Xin quí cô hãy đi tới góc đường 22 và 24. Trong mười phút nữa, tàu Nano quí cô cần sẽ có mặt. Toàn bộ thông tin đã được chuyển giao cho IDD của quí cô. “

IDD trong đầu Phương beep một cái, vẽ ra con đường phải đi để tới trạm xe mới. Kẻ lạ mặt đứng im tại chỗ, đôi mắt nâu bám theo người phụ nữ đang hối hả bước đi như bị ma đuổi.

Trên chuyến xe Nano của Hạ Phương đầy dân báo chí với vali liểng kiểng máy quay và máy ảnh. Họ chỉ ở đây một đêm duy nhất và sẽ về nhà vào rạng sáng ngày mai. Dù sao đi nữa, không ai trong số những người trên chuyến xe này có đủ tiền để sống một ngày ở Trái Đất 2. Chỉ những kẻ giàu có và quyền lực nhất mới sống ở đây. Nếu không, phải là những người có tầm quan trọng nào đó và được hưởng ưu đãi đặc biệt từ một trong ba tập đoàn Phong, TW hay Svelesol. Vì vậy, tại thành phố này nói riêng và cả hành tinh này nói chung, có những kì quan không thể tìm thấy ở bất cứ đâu trong dải ngân hà. Giữa thành phố là những vườn hoa đầy kì châu dị quả, nơi quái thú sặc sỡ nhơn nhởn đi dạo. Robot phục vụ có mặt ở mọi góc đường. Robot an ninh cũng vậy, nhưng chúng nhỏ gọn, thanh thoát hơn những tảng đá biết di chuyển Phương hay thấy ở Svelesol.

Tại đây, không ai sống trong nhà. Họ sống trong lâu đài và dinh thự. Nhìn từ cửa kính đoàn tàu Nano, mỗi lâu đài đó đều là một thế giới xa hoa riêng. Nhưng Phương biết không có gì có thể sánh bằng nơi cô đang tới.

Chuyến tàu chuẩn bị hạ cánh. Vùng đất tập đoàn Phong gây dựng mở ra nơi chân trời. Nếu xa hoa là một cuộc đua, thành trì của tập đoàn Phong sẽ là kẻ về nhất.

Hơn ba trăm héc-ta đất được bao phủ bởi hệ thống năng lượng Zen tối tân như một cái nắp hình vòm mờ ảo. Từ trên không, cả đoàn người không khỏi kêu lên xuýt xoa khi thấy được thế giới bên dưới cái nắp ấy. Rừng cây bạt ngàn, sông xanh uốn lượn. Hàng trăm loài hoa và cây cối đã tiệt chủng nở rộ như chưa từng biết đến héo tàn. Trong lòng khu rừng là mười bảy lâu đài nối liền nhau thành hình trăng khuyết. Tòa lâu đài cao nhất đứng ngay giữa làm bằng kính và sắt lạnh, cong vút ngược về sau như một lưỡi kiếm đâm thẳng lên trời. Trước nó là hai quảng trường ngoài trời hình đĩa nối liền. Bãi biển nhân tạo ôm lấy lưng rừng cây và các tòa nhà. Nước biển xanh mướt như một giấc mơ. Một cái miệng bốc khói nghi ngút và tràn đầy dung nham nóng chảy nhô lên giữa những cột sóng rì rào. Mũi tàu vụt qua hai cầu vồng liên tiếp. Những loài chim kì lạ chưa ai từng thấy với sải cánh dài chục mét và cặp mắt phát sáng bay lượn ngoài cửa sổ tàu không chút sợ hãi.

Tàu Nano lướt gió hạ mình xuống thấp dần và Phương nhận ra những con đường màu đỏ cô thấy trên mặt đất là hệ thống định vị của hệ thống tàu ngầm. Cũng đúng, muốn giữ được rừng cây trù phú này, các phương tiện di chuyển chỉ có thể bay trên trời hay chui xuống đất. Xung quanh trạm là những chiếc xe Nano cá nhân màu xanh của đội tuần tra Phong đang đáp xuống, chúng đi cùng từng đoàn xe đến đây từ điểm đón trong nội thành và theo dõi nhất cử nhất động của những chuyến đi đón khách này, vừa là bảo vệ, vừa là kiểm soát.

“ Đã đến trạm tàu phụ “, chiếc loa trên đầu các hành khách vang lên, “ xin quí khách hãy chuẩn bị đồ đạc và các giấy tờ cần thiết. “

Hạ Phương lấy thẻ ID báo chí Henry đưa đeo quanh cổ, nhấc va-li ra khỏi tủ đựng đồ dưới chân. Tàu hạ cánh, cửa vừa mở là ngay lập tức hàng trăm hành khách bên trong ùn ùn bước ra. Họ tiến đến năm cửa an ninh lặp đặt tại đây, ngăn cách khu hạ cánh và thế giới bên trong. Hạ Phương chưa đến buổi dạ vũ tác nghiệp bao giờ nên vẫn còn bối rối và không kịp chạy đua cùng những phóng viên lão luyện khác liền bị đẩy ra sau.

Phương thở dài, cô đứng gần cuối hàng.

Ai đó chạm nhẹ lên vai cô làm Phương quay đầu. Là hắn. Người đàn ông lạ mặt cô gặp ở ngoài trạm xe bên trong thành phố.

“ Tôi không phải là kẻ thù của cô. Tôi biết chị cô. Gặp tôi trong nhà vệ sinh nữ gian trong cùng. “ Hắn nói thật nhanh.

Phương há miệng mà không thể đáp lại.

Hắn biết chị cô, Phương thầm nhủ, đầu óc quay cuồng. Khi kẻ lạ mặt này bước ra khỏi hàng người chờ xếp hàng, cô vẫn đứng im như tượng.

Rồi như một kẻ mộng du, cô đi theo. Đúng như chỉ thị của hắn, Phương đi vào phòng vệ sinh nữ và gõ cửa gian phòng cuối cùng trong dãy. Không tiếng người phản hồi.

Phương liếc nhìn toàn bộ phòng vệ sinh bên ngoài lần cuối trước khi đi vào gian rồi khóa trái cửa. Tạm thời, cả phòng vệ sinh này chỉ có cô. Kẻ lạ mặt không xuất hiện.

Trên toilet là một bức tranh vẽ hoa loa kèn cao hai mét đang nhìn Phương. Cô đậy nắp toilet và ngồi lên trên, tay ôm mình, thở thật sâu.

Một người phụ nữ đứng ở cửa sổ, nhìn ra ngoài thế giới. Ánh sáng của căn phòng khách bé nhỏ chỉ đủ để khiến bóng hình ấy không trôi vào bóng tối.

Nước mắt từ đâu bỗng rơi xuống má cô. Phương vội lau nó đi. Cô phải thở, thở thật sâu, kéo mình về thực tại. Bóng tối như con quái vật chỉ chờ đợi giây phút này mà nhào ra cắn xé cô từ bên trong, nó sẽ không dừng cho đến khi thứ duy nhất còn lại là một xác người mục nát.

Tiếng ai đó nói lí nhí làm Phương ngẩng đầu.

Hắn đến rồi sao?

Nhưng chẳng có ai cả. Cô dỏng tai nghe.

Đúng, có tiếng người, nhưng bị chặn lại nên nhỏ quá. Có cả tiếng gõ lục đục nữa. Tất cả chúng đến từ sau lưng cô. Phương ngồi dậy và nhìn lại bức tranh hoa loa kèn. Cô nhún người, tay cầm hai góc tranh và tháo nó ra khỏi bục. Đằng sau là một lỗ nhỏ. Xuyên qua nó, một khuôn mặt mới gặp đã quen đang chằm chằm vào cô.

“ May quá cô cũng nghe ra tôi… “ Hắn vừa nói đã ngừng, nhận ra giọt nước mắt ở khóe mắt của cô gái đối diện. Phương vội đưa tay chùi từ trán xuống cằm, ho húng hắng.

“ Anh là ai? “ Phương hỏi, giọng cứng lại.

“ Quentin Q., cứ gọi tôi là Quentin. “

“ Sao anh biết đến chị tôi? “

“ Tôi biết một số thông tin về cái chết của Nguyễn Thanh Hằng. Nếu cô giúp tôi, tôi sẽ chia sẻ thông tin ấy với cô. Nhưng nó là tuyệt mật và rất nguy hiểm. “

Phương hít một hơi. Tay cô nắm lại rồi mở ra.

“ Anh cần gì Quentin? “

“ Tôi là một thám tử tư đang theo dõi một vụ án nhỏ. Tôi cần mượn thẻ ID phóng viên của cô để có mặt trong buổi Dạ Vũ này. Ngoài người được mời và phóng viên tác nghiệp thì không thể nào xâm nhập vào bên trong khu vực tự trị của tập đoàn Phong. Nhưng cô thấy đó, tôi không được mời cũng không là phóng viên. Không có ID, không thể vào. Tuy nhiên, “ hắn nói, tay lục xục túi áo trong, “ tôi có một cái máy có thể sao chép thông tin ID. Chỉ cần một chạm là thẻ ID mà tôi đã chuẩn bị trước sẽ có dấu xác thực của ‘Tin tức mới nhất’ và đủ để tôi đi qua cổng kiểm soát. “

“ Đây là đột nhập trái phép. Trong một khu tự trị, nếu bị bắt, anh sẽ bị nhốt vào Kine mà không qua xét xử. Anh cần cái gì mà phải làm nhự vậy? “

Quentin cười, như thể phi vụ hắn đang bàn bạc với Phương là câu chuyện phiếm hắn vừa đọc trên một tờ báo lá cải vô nghĩa.

“ Bí mật nghiệp vụ giữa tôi và thân chủ của tôi. “

Phương cau mày. Cái sự vô thưởng vô phạt của hắn khiến cô chột dạ. Nhưng cô phải biết những điều hắn biết về chị cô.

“ Anh có gì để bảo đảm thông tin của anh về cái chết của chị tôi có giá trị? Tôi đã tìm hiểu mọi thứ có thể rồi. Vụ án đó… “ Cô ngừng, nuốt nước bọt, móng tay trong nắm đấm cắm vào da đau điếng. “ Vụ án đó đã đóng lại rồi. “

“ Đúng đúng. Quả thật là vậy. Nhưng có phải trong hồ sơ vụ án có một dòng bị bôi đen phải không? “

Phương dựng đứng người.

“ Cô không nói gì thì chắc là đúng phóc rồi. Tôi có hình ảnh này đây. “

Hắn đưa tay qua lỗ, xòe ra máy Combo cho Phương xem. Trong hình là một tờ giấy màu vàng được phóng to mà Phương ngay lập tức nhận ra chính là giấy viết của công an nhiệm sở trên Trái Đất 1. Giấy viết tay nắn nót và tỉ mỉ, kể lại các đồ vật được tìm thấy trên người Nguyễn Thanh Hằng. Dòng cuối cùng viết: ‘Một tờ giấy kích cỡ bảy nhân tám xăng-ti-mét vuông có hình sáu vòng tròn đan xen từ trên xuống thành một hàng dọc. Không có dấu hiệu hay chữ viết khác.’

Mắt Phương mở to. Dòng chữ đó chính là cái bị bôi đen. Độ dài nó vừa vặn như trong trí nhớ của Phương.

“ Tôi có hình tờ giấy họ nói đấy. Nếu cô hợp tác với tôi, tôi sẽ đưa cho cô. “

Hắn rụt tay lại.

Phương chưa trả lời. Quentin chờ, nhẫn nại và cũng cảm thông.

Hắn cần cô, Phương hiểu, không có cô, hắn không thể bước một ngón chân vào khu tự trị của tập đoàn Phong. Và cô cũng cần hắn, Quentin đã biết được điểm yếu nhất trong cô, rằng nếu cô đi ra khỏi đây mà không thấy mảnh giấy bị hồ sơ cái chết Nguyễn Thanh Hằng giấu đi, cô sẽ sống cả đời trong hối hận.

Phương nhắm mắt rồi mở lại thật chậm. Cô đã quyết định xong.

“ Được rồi. Anh cần ID của tôi phải không? “

Phía bên kia của bức tường có một kẻ đang đấm vào không khí đầy hứng khởi. Bước đầu tiên đã thành công.

“ Tôi có một cái máy để sao chép thẻ ID như tôi đã nói. Dùng rất đơn giản. Cô chỉ cần ấn hai mặt thẻ lên nó là xong phần của mình. Tôi sẽ lo những khâu còn lại. “

Bàn tay hắn luồn qua lỗ, lần này trong nắm tay là một cái hộp vuông vức nhìn như hộp nhẫn cưới đã mở sẵn. Bên trong là khung kính bên trên một mớ dây nhợ hỗn tạp. Phương tháo thẻ ID của nhà báo khỏi cổ, làm như hắn chỉ dẫn và một tiếng bíp nhỏ kêu reng. Quentin kéo tay về, hắn lạo xạo làm gì Phương không thấy được.

“ Này, “ cô nói, gập người cố nhìn tên đồng lõa qua lỗ nhỏ, “ anh phải nhớ họ sẽ kiểm tra chéo ID từng người với danh sách mà bên tòa soạn gửi. “

“ Tôi tính rồi. Cô cứ an tâm. Trong ID của tôi có bộ phận làm nhiễu hệ thống rất nhanh để họ không phát hiện ra điều gì hết. “

“ Anh biết là nếu anh bị bắt thì chính tôi cũng phải vào tù không? “

“ Nhưng nếu không bị bắt thì sẽ hai ta sẽ ổn thôi. “

Phương đứng hình với cái giọng của hắn. Cô thấy mình bắt đầu hối hận mọi thứ.

Nhưng có lẽ đã muộn.

“ Xong rồi. Tôi sẽ đi ra trước nhé. Gặp nhau ở ngoài, Nguyễn Hạ Phương. “

Quentin chào cô, đôi mắt nâu nhấp nháy đầy tự tin. Phương không thể không cau mày, cảm giác như vừa buộc mình vào cây lao và phóng bản thân qua biển lửa với hy vọng cây lao tự phóng này sẽ không rơi xuống.

Khi Phương quay trở lại, dòng người chờ đến lượt qua chốt kiểm soát vẫn dài đằng đẵng. Một tấm lưng áo măng tô và mái tóc lòa xòa đứng cuối. Tên này phải cao hơn Phương cả một cái đầu, chắc khoảng mét tám vì tự cô đã chừng mét bảy hai. Cô đến sau hắn, ho nhẹ để Quentin biết đến sự hiện diện của mình. Hắn không nhìn cô, tuy nhiên vẫn gật đầu nhẹ.

Từ từ cũng đến lượt họ. Quentin tỉnh bơ chìa ra thẻ cho nhân viên kiểm soát cổng. Hình ảnh ảo của hắn ta xuất hiện với cái tên Jacob Peralta bên cạnh. Phía dưới là các mã chứng thực danh tính của cả người cầm thẻ và tờ báo họ làm. Tim Phương bắt đầu tăng tốc khi người nhân viên an ninh ấn tìm cái tên này để kiểm tra chéo với danh sách được gửi. Anh ta nhíu mày, nhấn nhấn gì đó liên tục trên cái máy Combo cầm tay.

“ Có vấn đề gì sao? “, Quentin nghiêng đầu hỏi.

“ Tên anh ở đây nhưng tạm thời hệ thống đang báo lỗi… ah! Không! Rồi, tôi thấy tên anh rồi, “ Người nhân viên nói. Bên cạnh, cái va-li của Quentin cũng đã qua được hai lớp kiểm soát bằng tay và bằng máy, nằm chờ chủ nhân đến lấy.

Đến lượt Phương. Cô cố gắng không nhìn vào mắt của ai, sợ rằng mình không có được cái bình tĩnh của tên đồng phạm. Nhưng cô còn qua chốt kiểm soát nhanh hơn cả Quentin. Tên này đứng lảng vảng gần đó chờ cô trong dòng người đang tiến về khu phòng nghỉ.

“ Làm tốt lắm. “ Hắn nói thật khẽ. Phương liếc mắt sắc lạnh, tên thám tử tư đang cười hí hửng còn lòng dạ cô thì nhào lộn mấy vòng. Nếu cái trò sao chép ID của kẻ này không qua được cổng an ninh, cả cô lẫn tờ báo bé nhỏ cô đang làm đều sẽ lao đao. Cô thậm chí có thể sẽ bị giam giữ tại Kine. Ý nghĩ đó khiến Phương sợ mất mật.

Chờ đợi họ là một chuyến xe Nano sơn màu xanh lá với huy hiệu của tập đoàn Phong ở cửa ra vào: hình đầu hổ nhìn nghiêng đang há miệng rống. Trước nó là một robot ảo đang chào đón đoàn phóng viên và lặp lại thông báo về chỗ họ sẽ tạm thời dừng chân trong chuyến công tác.

Tàu băng qua núi xanh đồi hoa rồi dừng lại ở một vườn hoa tú cầu, chính giữa có lối đi rêu mọc lún phún dẫn tới một tòa nhà màu vàng kem với những cửa sổ lớn xếp thành ba tầng. Một hồ nước trong veo rộng bằng cả căn phòng Phương thuê trên Svelesol nằm đối diện cửa vào. Đoàn cá robot trong hồ vung vẩy vui mắt, vàng chóe như những đồng tiền biết bơi. Bên trong tòa nhà, khu vực tiếp đón tràn đầy các robot ảo đứng thành vòng tròn đang chỉ dẫn phòng cho từng nhóm phóng viên. Mỗi tờ báo được gửi nhiều nhất ba người và họ sẽ ở chung một căn phòng nhỏ chừng mười lăm mét vuông. Phòng của Phương và Quentin ở tầng ba. IDD của cô bíp thông báo đã nhận được lịch làm việc của buổi Dạ Vũ kèm thông tin mở cửa phòng.

IDD viết tắt cho ‘ Intra Dorsal Device ‘, là một con chip siêu nhỏ cấy vào trong não người và dùng chính năng lượng từ não bộ để hoạt động. Nó có khả năng nhận và gửi thông tin kích thước nhỏ từ não bộ tới mạng internet. IDD cũng một phần xâm nhập neuron cảm nhận hình ảnh từ mắt và tạo ra một hệ thống ảnh ảo đơn giản như các mũi tên chỉ đường hoặc đồng hồ đếm ngược trên giác mạc. Thứ công nghệ này siêu phàm ở chỗ lừa được cơ thể không nhận ra mình là vật ngoại lai, qua đó không có các biến chứng tự thải. Tuy có nhiều chức năng hữu dụng nhưng đa số người dùng đều nộp đơn xin tháo IDD trong vòng một tuần thử nghiệm. Theo nghiên cứu, lí do quan trọng nhất khiến lượng người dùng IDD ít như vậy, chỉ tầm trên hai mươi phần trăm dân số, cho dù nó có nhiều tính năng hữu dụng, chính là do não người chưa tiến hóa đủ để sống cùng một cỗ máy làm việc liên tục.

Quentin nói với cô rằng hắn không dùng IDD mà có máy Combo. Thứ máy đa năng đó giống hệt như IDD nhưng nằm gọn trong lòng bàn tay của con người thay vì ở trong đầu họ. Hai người chia sẻ mã tin nhắn để có thể liên lạc với nhau.

“ Chúng ta có thể sẽ phải đi cùng nhau khá là nhiều trong buổi Dạ Vũ này để tránh sự nghi ngờ. “ Cô nói, tay chạm vào cửa. IDD thông báo cho Phương biết cửa đã chứng nhận ID thật của cô và Jacob Peralta.

“ Tôi đồng ý. “ Quentin nói, giữ cửa cho Phương bước vào trước.

Phòng của họ thiết kế đúng kiểu cách cổ của kiến trúc Pháp trên Trái Đất 1. Cửa sổ to bằng nửa người Phương làm bằng kính và gỗ trắng nhìn ra vườn tược hai bên. Tại khu này hoa tú cầu trồng rất nhiều, kéo dài suốt chiều dài tòa nhà. Nghển cổ nhìn sang hai bên, Phương đoán phải có đến năm trăm phòng cùng kích cỡ xếp thành ba tầng lầu. Nội thất phòng sơ sài, chỉ gồm ba giường, một tủ quần áo chung và đèn chùm vuông vức gắn trên trần.

Trong lúc Hạ Phương mở cửa sổ, Quentin bắt đầu tháo dỡ va-li. Chiếc Va-li chống ướt giống Phương để bảo vệ dụng cụ máy móc bên trong, ngoài bộ tuxedo rẻ tiền, là ba cái máy ảnh và máy Combo đời mới loại to hay được dân công sở dùng. Phương theo dõi tên này bắt đầu tháo từng cái máy ảnh ra. Bàn tay hắn thoăn thoắt xếp những mảnh thành phần bên trong vào với nhau, tạo nên hai cái máy khác hình thù kì lạ, chúng đều nhỏ hơn cái máy ảnh và nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.

Phương có thể ngờ ngợ đoán được mục đích của tên này. Dù sao đi nữa bất cứ thứ máy móc lạ nào không liên quan đến công việc của phóng viên đều bị lấy đi trừ khi có thể chứng minh sự cần thiết của chúng. Ví dụ như những vật dụng y tế hay giải trí. Cô để yên cho Quentin đi quanh căn phòng với một trong hai cái máy trong tay và bắt đầu quét các góc phòng, kể cả phòng vệ sinh và tủ quần áo.

“ Không có bọ nghe lén hay ghi hình. “ Quentin nói sau khi cẩn trọng để cái máy rà soát của mình vào lại va-li.

“ Thế anh không dùng cái máy kia à? “, Phương hỏi, chỉ vào cái còn lại.

Quentin lắc đầu, bí bí mật mật. Phương đảo mắt và mặc kệ tên này. IDD của cô gửi tin nhắn thông báo cho Henry biết cô đã hạ cánh an toàn và nhận được chỉ dẫn của bên tổ chức. Tất nhiên mọi thông tin về người đồng nghiệp xuất hiện từ thinh không chẳng được nhắc tới.

Hạ Phương đến Trái Đất 2 này là sớm. Bây giờ là ba giờ chiều theo giờ địa phương nhưng Dạ Vũ đến chín giờ tối mới bắt đầu. Lúc đầu Phương định sẽ ngủ một giấc để chuẩn bị cho đêm trắng sắp tới. Nhưng giờ không còn thời gian để ngủ nghê, cô ngồi trên giường, nheo mắt nhìn Quentin Q.

“ Nào. Đã đến lúc thì chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau. “ Hắn cũng ngồi xuống góc giường của mình, đối diện Phương. Khuôn mặt tươi tỉnh và thảnh thơi như đang đi nghỉ dưỡng của hắn đối ngược với cái khoanh tay và nét nhăn nhó của người bạn cùng phòng, “ Tôi sẽ trả lời mọi câu hỏi của cô. “