[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian

Chương 87



Phương tái mặt.

“ Tôi biết bắn một khẩu AMT-15 căn bản. “

Quentin có vẻ vừa lòng, “ Súng thì gần như cái nào cũng giống cái nào thôi. Thế này nhé. Tàu Nano này là dạng quân sự nên nó luôn để sẵn một thùng vũ khí. Theo cái bảng này thì ở dưới cánh phải sẽ có một cái gian nhỏ trữ súng. Cô đi lấy một cái cho mình và một cái cho tôi. Tôi sẽ dùng ID để tháo chốt kiểm soát trên chúng. “

Phương thở dài, mồ hôi lưng lấm tấm. Nhưng cô vẫn đứng lên và lọ mọ đi vào khoang tàu tối như Quentin chỉ dẫn. Các bảng tên phát sáng chỉ những ngăn đồ khác nhau. Bên phải, dưới cùng là thùng vũ khí. Hai khẩu AMT-155, nặng hơn phiên bản căn bản của chúng, nằm gọn gàng một bên, một dấu đỏ trên nòng thể hiện chúng vẫn đang ‘khóa’. Giới quân sự của mỗi tập đoàn rất cẩn trọng trong việc kiểm soát vũ khí của mình. Đó là vì tập đoàn nào thì sẽ tự sản xuất vũ khí của tập đoàn ấy và bên trong mỗi khẩu súng hay áo giáp phòng vệ là những nghiên cứu mới nhất trong nghành chiến tranh và quân sự của mỗi bên. Để giảm thiểu thất thoát chất xám, vũ khí đòi hỏi ID của tập đoàn để có thể dùng được, nếu không, chúng chẳng khác gì cục đá ven đường.

Phương mở ngăn áo giáp. Bên trong hết sạch giáp phòng thân nhưng lại còn hai cái mũ. Chúng cũng phát sáng nút đỏ ở gáy y như khẩu súng Phương đang cầm. Khi cô quay lại ghế ngồi, Quentin đang kéo một thanh kéo ảo màu tím, tắt hoàn toàn sự trợ giúp của AI trừ bản đồ.

“ Hai súng, hai mũ, những ngăn còn lại hoàn toàn trống không. “

Quentin gật đầu, lấy từ túi áo trong cái ID giả Jacob Peralta.

“ Chỉ cần chạm nhẹ mỗi cái vào chỗ khóa đỏ rồi chờ một phút. “

Một phút thôi mà Phương cảm giác như cả tiếng đồ hồ chờ đèn báo đổi xanh. Cô ướm mũ lên đầu, tay thắt lại dây giữ dưới cằm. Cái mũ không cần chờ cô chỉnh mà tự thắt lại gọn gàng, hệ thống đệm bên trong cũng bung ra để ôm gọn lấy đầu Phương. Vì Quentin đã tắt AI trợ giúp nên không thể bỏ lái, thế là Phương phải giúp hắn ta đội mũ. Tóc hắn lòa xòa trước mắt khiến cô đành giữ tóc mái hắn bằng một tay và dùng tay còn lại thắt dây mũ quanh cằm.

“ Anh nên cắt tóc đi. “ Cô nói sau khi làm xong việc.

“ Nếu chúng ta toàn thây về được Svelesol tôi sẽ đi cắt quả đầu mới liền. “

Hắn nói mà không quay nhìn cô, mắt gắn vào màn hình ảo phía trước, chốc chốc liếc một lần về bảng thông báo tọa độ, nơi đằng xa là dấu chấm chỉ những con tàu đang kiếm tìm cả hai. Mỗi nhịp quét, hai con tàu kia mỗi gần hơn.

“ Phương này, cô đã bao giờ đi một tàu Nano ở tốc độ vượt mức an toàn chưa? “

Gáy cô bỗng lạnh.

“ Chưa. Tôi thích tốc độ được khuyến cáo hơn. “

“ Nếu đi đúng luật, ta sẽ đến tường lửa trong năm phút và những người bạn mới của chúng ta sẽ tóm cổ cả hai trong ba phút rưỡi. “ Hắn thông báo, giọng vẫn nhẹ nhàng.

Phương nuốt nước bọt, cô nắm chặt dây an toàn trước ngực.

“ Vậy thì chúng ta nên đi nhanh hơn. “

Quentin khì cười. Ngón tay lướt qua bảng điều khiển như đang đánh nhạc. Chế độ tàng hình và một số chỉ số bị tắt ngóm. Tay hắn quay ngược về thanh lái bên hông và kéo thẳng nó về phía trước cùng lúc chân đạp ga. Bụng Phương tụt xuống. Cô không kịp hét lên. Tàu Nano phóng ra trước như một mũi tên với tốc độ hơn hai trăm hai mươi tư dưới không chấm một giây. Cửa kính rung lắc như bị đá chọi vào. Thông báo “ QUÁ TỐC ĐỘ “ màu đỏ chiếm nửa màn hình. Quentin vứt nó ra góc. Tay cầm lái xoay một góc chín mươi độ. Tàu ngoặt theo trơn như nhung.

Quentin lái tàu thúc xuống, xuyên qua tán lá của rừng cây phía dưới. Từ khoảng không thoáng đãng bên trên, màn hình và cửa sổ bỗng tràn ngập cành và lá vướng víu. Chúng rụng tá lả khi con tàu bay qua như một con bò mộng hung dữ.

Trong chớp mắt thì cây đã thưa, đất trống mở ra. Tường lửa Zen màu trắng nhạt phát sáng trong bóng đêm. Nó cao đến vô vàn, như đang giữ trách nhiệm nâng bầu trời khỏi mặt đất.

Quentin không ngần ngại đâm thẳng.

Tàu Nano tự động kết nối với hệ thống Zen, một hệ thống đặc biệt hoạt động riêng lẻ không gắn với máy chủ, và lướt qua nó như một bàn tay uyển chuyển vén màn.

Nhưng Quentin không giảm tốc độ. Hai con tàu Nano kia cũng đã bấm chân ga lao đến, chúng ở ngay sau, lúc lúc lại xuất hiện trên bảng định vị như hai con chó săn khát máu.

Đây là đất Hà thành, khu tự trị của tập đoàn đã kết thúc sau tường Zen. Nhưng khu vực Đông Nam thành phố nơi trường Valkyrie đóng đô thì vẫn chưa đến. Đường chỉ dẫn trên bản đồ biến mất khi AI bị tắt. Tất cả đều dựa vào khả năng và trí nhớ của người lái tàu.

“ Cô nói bên cạnh trường là cái hồ gì đó phải không? “

“ Hồ Bán Nguyệt! “, Phương nói mà như hét, tay vẫn nắm lấy dây dây an toàn trong khi bữa cơm cuối cùng nhào lộn trong bụng.

“ Tôi sẽ đậu trong đó. “, Quentin hét lại trả lời, má hắn ướt đẫm mồ hôi.

“ Được đấy. Tôi biết bơi. “

Quentin gật đầu. Tay cầm lái cứng đờ, mỗi cử động nhỏ đều sẽ khiến con tàu chệch hướng. Mà chệch hướng khi chạy nhanh thế này thì rất dễ đâm đầu vào chỗ tử.

Đất thưa đã biến mất, khu vực rìa trung tâm phía Đông Hà thành hiện lên. Nhà thấp, kiểu cổ nhưng đều rộng lớn. Kiến trúc mô phỏng những điền trang nghỉ dưỡng. Bò robot gặm cỏ nhàn nhã, mặc kệ con tàu Nano xoẹt ngang ngay trên đầu mình.

Hắn lần theo trí nhớ để ước lượng khu vực hồ Bán nguyệt. Thời gian học thuộc bản đồ khu đông nam quá ít, chỉ tầm vài phút sau khi Phương kể về trường đại học Valkyrie. Chắc chắn sẽ sai lệch mấy trăm mét khi bay đến. Nhưng Quentin tin tưởng bản thân, hắn không thể nghi ngờ trí óc và trực giác mình, đặc biệt vào khoảnh khắc dầu sôi lửa bỏng như thế này.

Hồ Bán Nguyệt cong như con tôm. Xanh ngắt, dập dềnh bên hàng cây liễu phủ. Một góc hồ là vườn sen nhỏ tĩnh lặng. Đáng buồn đêm nay nó sẽ không tĩnh lặng được lâu.

Một con tàu bạc màu đâm xuống mặt nước. Sóng dội tung tóe đập cả vườn sen lộn nhào. Trăm đóa hoa đẩy nhau phân tán như những con vịt giời cất cánh bay.

Bên trong tàu, còi báo bị chìm kêu inh ỏi. Phương và Quentin ngay lập tức tháo dây an toàn, Phương dúi cho tên đồng lõa khẩu súng cô cầm cho hắn. Quentin móc nó vào trong áo khoác, tay bấm kết thúc hành trình để AI mở cửa và tắt động cơ. Đèn ngoài bật lên, phản chiếu bọt khí con tàu phun ra khi nó chìm dần vào lòng hồ đen ngòm dưới sức nặng của chính bản thân.

“ Tôi sẽ mở cửa cho áp lực bên trong đồng đều với bên ngoài ”, Quentin quay đầu giải thích cho Phương, ngón tay hắn để hờ trên nút bấm ảo của bảng điều khiển “ Phải làm như vậy mới có thể bơi ra. “

“ Ừ làm đi! “

Hắn gật đầu, bấm nút. Máy tính mở thông báo môi trường không phù hợp và cảnh cáo nguy hiểm. Từng dòng chữ lóa sáng màu đỏ, nhức nhối trong thế giới tù mù của hồ nước giữa đêm tối và khoang tàu không có đèn, át lên toàn bộ nội thất và cả hai con người đang thu dọn đồ đạc như vệt nắng choi chang cuối ngày dài.

Phương hít một hơi thật sâu khi đeo vali vào lưng. Cửa tàu đã mở, nước đang tràn vào, đen như thác mực và dần uống hết không gian bên trong.

“ Này, nếu hai chúng ta cứ tự bơi thì sẽ lạc nhau mất. Tôi không thể thấy anh đang ở đâu khi hồ nước đen thế này. “ Phương nói. Mắt không rời khỏi dòng chảy đang nhấn chìm cổ chân cô.

Quentin cũng giật mình khi nhận ra vấn đề này. Hắn chạy về phía ghế ngồi để tháo dây an toàn ra khỏi cái lách bên cạnh, thắt chúng vào nhau, tạo thành một dây nối tạm thời.

“ Buộc quanh đùi cô đi. Dây này dài cả mét nên chắc đủ để không vướng víu nhau. Tôi sẽ bơi theo cô. “

“ Được rồi. “ Phương vừa nói vừa gật đầu. Cô cầm đầu dây của mình và quấn nó hai lần vào đùi. Vừa xong thì nước cũng đã đến dưới mũi. Nhưng phải chờ đến khi toàn bộ khoang tàu chìm hết hẳn, áp lực trong và ngoài đều nhau với có thể bơi ra an toàn. Ánh đèn nhấp nháy của bảng điều khiển là thứ duy nhất giúp Quentin nhìn thấy Phương bên cạnh. Tóc đuôi ngựa bập bềnh sau gáy lúc mực nước lên cao quá đầu, lông mày cau có và căng thẳng. Nước lạnh xọc vào mặt Phương khiến cô muốn đông cứng. Bao nhiêu năm rồi Phương chưa đi bơi, trí nhớ trong cơ bắp cũ kĩ bám bụi. Oxy trong ngực sẽ tiêu tan hết nếu cô cứ đứng yên, vì vậy Phương gật đầu ra hiệu cho dù tâm thế chưa chuẩn bị, và cả hai nhào người ra ngoài.

Không sẵn sàng rồi cũng thành sẵn sàng mà thôi. Thời thế không chờ ai bao giờ.

Dây an toàn nối hai sinh mạng trong dòng nước vừa chặt vừa lỏng.

Bỗng dưng hình ảnh Thanh Hằng ở cái bờ hồ năm ấy hiện ra trong đầu Phương, nơi cô em gái ngã nhào xuống nước khi đuổi theo con chuồn chuồn bay trước mặt. Bàn tay năm ấy kéo Phương trồi lên. Khuôn mặt ấy vừa khóc vừa tức giận. Và bài học bơi đầu tiên trong đời.

Bóng tối lạnh lẽo và ướt át này không khác năm nào là bao. Nhưng giờ không còn bàn tay nào sẽ cứu vớt Nguyễn Hạ Phương.

Đổi lại, người em gái đã biết bơi.

Phương giữ không khí trong phổi thật kĩ, tay chụm lại, chân đạp lấy sức. Bọt khí từ miệng thổi ra từng chùm theo nhịp đếm. Ánh sáng bên trên mờ mờ nhạt nhạt, vừa gần vừa xa, nhưng sau mỗi lần đạp chân vươn người thì càng to và lấp lánh hơn.

Mặt nước kéo thành bong bóng khổng lồ khi hai cái đầu ngoi lên và vỡ tung tóe. Nước lẫn khí trôi vào họng làm cả hai ho sặc sụa. Quentin thở như chừa từng được thở. Khác với việc leo trèo, tên thám tử tư không giỏi bơi với lặn, lúc nãy khi nhào ra thế giới thê lương đen lạnh và ẩm ướt, hắn chắc chắn khung cảnh ấy sẽ ám ảnh giấc mộng của mình cả năm sau đó.

Phương cầm lấy khủyu tay hắn và chỉ về bờ. Ánh đèn rọi qua hàng liễu chói lóa. Những con chó săn đã xuất hiện.

Cả hai ngay lập tức bơi về phía đối ngược bằng tất cả sức lực còn lại. Họ vừa kịp trèo lên mặt đất và ngồi xụp xuống sau băng ghế đá trang trí thì hai tàu Nano kia cũng đáp xuống đất.

Phương nghe tim mình đập thình thịch, cô không dám quay lại nhìn, tay lấy khẩu súng ra chuẩn bị. Năm ngón tay cô run lẩy bẩy kiểm tra nòng và chốt của súng. Tên đồng lõa nhướn người liếc thật nhanh, gió thổi mái tóc lòa xòa. Mặt hắn nhăn lại.

“ Chúng ta phải đi sớm. Không ngồi đây được. Bọn chúng có giáp và súng. “

Phương cắn môi.

“ Bao nhiêu người? “

“ Bảy. “

Cô kéo cái dây ra khỏi đùi và thở dài.

“ Đi theo tôi. “

Không có thời gian để giải thích thêm. Quentin cầm súng và gật đầu. Cúi người thấp, Phương dẫn hắn đi về phía trước, từng bước một trên thảm cỏ ướt sương đêm của vườn cây liễu phủ. Hắn nghe tiếng lính của tập đoàn Phong thấp thoáng đằng sau. Chúng chưa đi qua được bờ bên này. Nhưng không thể vì vậy mà chủ quan, quân đội này vốn toàn lính đặc nhiệm, không một ai là tay mơ. Hắn và Phương chỉ đang dẫn trước về mặt thời gian và yếu tố bất ngờ chứ không thể nào sánh bằng ở bất cứ mặt nào khác.

Đèn của những con đường bao quanh hồ bán nguyệt vẫn còn bật nhưng chẳng bõ bàng gì. Hàng hàng lớp lớp cây liễu xen kẽ cũng khiến ánh đèn bị che đi nhiều. Tuy vậy, khung cảnh này vẫn còn rực rỡ hơn lòng hồ đến chục lần.

Cả hai không dám bật đèn soi đường. May rằng IDD trong mắt của Phương vẫn làm tròn nhiệm vụ chỉ dẫn, sự chính xác của nó lên đến chín mươi chín phần trăm. Cô mở bàn đồ lúc vừa đặt chân lên bờ hồ và chỉ thị địa điểm cần đến cho máy: bên hông của trường, nằm sau bảng chỉ dẫn lối đi đặt ở ngã tư là một mảng tưởng bị rêu bao phủ, hoa giấy nở quanh năm tạo thành tấm màn tự nhiên che đi một lối đi bí mật lũ học sinh hay dùng để trốn đi chơi. Nó không khác gì bất cứ mảng tưởng phủ rêu khác của ngôi trường cổ và là bí mật quan trọng bậc nhất của mỗi thế hệ học sinh.

Phương đứng hình. Quentin đi ngay sau dừng lại ngay. Một người lính đội mũ có con hổ màu xanh của Phong đứng dưới chiếc đèn đường duy nhất của ngã tư. Cái bóng nhạt nhòa trải dài, thẳng đứng, nghiêm nghị với khẩu súng to bự hướng về nơi hai kẻ lẩn trốn đang chuẩn bị bước ra. Nửa bước nữa và Phương sẽ ăn ngay một phát đạn plasma vào mặt. Tên lính nhìn thẳng về phía họ nhưng không có vẻ nhận ra có người đang đứng trong bóng tối phía bờ hồ. Hắn hờ hững quan sát xung quanh. Chiếc đèn gần nhất ở cuối đường giúp khung cảnh chỉ sáng hơn một tí và không có thêm người lính nào khác đứng gác.

Hạ Phương liếc mắt xuống chân. Giày cô ướt sũng giữa vườn cỏ. Đất cứng nhưng không phải là đá tảng. Một ý tưởng xuất hiện chớp nhoáng. Phương xoay nó trong đầu, hoàn thiện các chi tiết. Cô chạm vào khủy tay tên đồng lõa. Hắn thấy Phương cúi xuống vo một nắm tay đầy đất. Bàn tay còn lại đang cầm khẩu súng của Phương lắc lắc mấy hồi cho Quentin thấy rồi chỉ vào súng hắn đang giữ ngay trước ngực.

Hắn gật đầu.

Cô nhà báo hít một hơi sâu, cho nó thấm vào từng thứ cơ và để mắt cùng ống ngắm rơi cùng một hàng. Ba bốn lần đưa tay lên nhắm rồi bỏ xuống để chuẩn bị. Mục tiêu: tên lính đứng lồ lộ phía trước.

Tên lính có lẽ không biết nên trông ngóng điều gì. Đối tượng thủ lĩnh miêu tả nghe như mấy con chuột chui nhủi chả có khả năng gì ngoài vài trò giả mạo vặt vãnh. Tên này chắc chắn không hề đoán trước được viên đất bay ra từ bóng vườn liễu. Nhưng nó không phải là thứ vũ khí cao siêu gì, tên lính xoay người né dễ dàng. Đạn plasma bay đến trượt trên đỉnh đầu hắn, nửa thân đèn biến mất trong nháy mắt. Mất thăng bằng, bóng đèn kiểu cổ nghiêng mình rơi xuống. Ánh sáng sáng nhất vụt tắt.

Trong cái giây đèn rơi, giữa hai nhịp của một trái tim, Phương nhắm và bắn. Đạn plasma phóng ra như lân tinh xuyên qua chân tên lính. Kẻ này ngã nhoài.

Quentin vụt chạy khỏi chỗ trốn. Hắn lần này nhắm chuẩn hơn, mũi chân đá thẳng vào giữa mặt kẻ thù. Máu xộc ra ướt nền đất, tiếng thở hổn hển xen lẫn tiếng tên lính la hét. Quentin đá lần nữa. Và tên lính ngưng bặt, bất tỉnh giữa cơn đau và cái mũi vỡ nát.

Bàn tay của Phương xuất hiện trên khủy tay hắn kéo Quentin đi. m thanh của đèn vỡ, tiếng đạn plasma lẫn la hét sẽ kéo những tên lính khác xuất hiện nhanh như lũ chó đói.

“ Chờ tôi! “ Cô nói không ra hơi, ngồi xổm xuống đất trước bức tường rêu phủ trong bóng đèn xa xôi của những chiếc đèn còn lại ở ngã tư. Đầu ngón tay của Phương rà soát giữa bụi hoa giấy mềm như nhung, đếm nhẩm khoảng cách giữa những cột mốc bí ẩn cô vẫn thuộc lòng, cho đến khi một lỗ be bé hình tam giác xuất hiện vừa đúng như mong chờ vừa làm Phương bất ngờ. Cô thò ngón trỏ và ngón nhẫn xuyên qua lỗ tam giác, ngay lập tức một dòng điện nhỏ bắn xuyên qua da làm cô rùng mình, báo hiệu đã đến lúc phải nói mật khẩu.

Phương hắng giọng:

“ Trong một tam giác vuông, bình phương của cạnh huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông. Trong một tam giác vuông, bình phương của cạnh huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông. Trong một tam giác vuông, bình phương của cạnh huyền bằng tổng bình phương hai cạnh góc vuông! “

Gờ tường rùng mình như cánh cửa thần kì trong thần thoại. Nó thụt lùi vào trong cho đến khi mở ra một cái lỗ, cũng hình tam giác, đủ to cho một thanh niên còi cọc bò qua.

Không cần phải kêu gọi, Phương nằm thụp xuống và dùng tứ chi trườn qua cổng. Quentin theo đuôi cô. Tiếng chân người chạy tới to dần, Quentin vừa thụt gót vào dưới tấm màn che được làm bằng hoa giấy và rêu dày thì một giọng nam trầm vang lên:

“ Seo-joon! Seo-joon! “

Tiếng sột soạt của áo giáp cọ vào lề đường của ai đó quỳ xuống để khám cơ thể bất tỉnh mang tên Seo-joon bên cạnh bóng đèn vỡ. Nhưng Phương và Quentin không chờ đợi kết quả của cuộc điều tra. Phương đọc câu thần chú đóng lỗ, chỉ là mật khẩu mở cửa nhưng ngược lại, và đứng lên chạy.

“ Chờ đã! “, Phương kêu lên, “ ta ướt sũng thế này thì thế nào cũng để lại dấu chân mất! Phải thay đồ! “

Thế là Quentin dừng lại, hắn nhìn mình và cô, quả thật đang tong tỏng từng giọt nước hồ, tạo thành vũng ngay nơi họ đang đứng. Đang ở trong cái vườn trang trí nên sẽ không ai nghi ngờ một vũng nước, nhưng khó mà che được khi bước vào những hành lang lát gạch của khuân viên trường.

“ Ngay tại đây? “ Quentin liếc chung quanh, không một bóng người. Phương thấy mặt mình đỏ lên trong cảnh tranh tối tranh sáng. Nhưng cô biết mình phải làm gì. Phương gật đầu. Họ có va-li chống thấm tối ưu, vốn dùng để bảo quản dụng cụ điện tử nhạy cảm thì mấy bộ đồ mặc trước khi tham dự buổi Dạ Vũ hẳn cũng khô.

“ Mấy cái cây này toàn cổ thụ cả, cây cao bóng cả đủ che mỗi người chúng ta thay đồ. Người còn lại đứng canh mặt trước. “

“ Cũng được. Vậy cô cứ làm trước đi. Tôi thề tôi sẽ không nhìn, cho dù chỉ là một cái liếc! “

Hắn đưa tay lên tim nghiêm trang. Phương trừng mắt nhìn lại. Nhưng chẳng còn gì để nói thêm, thời gian đang tuột mất với mỗi câu chữ không cần nói. Phương bước ra sau cái cây gần nhất, cả người chìm vào cái bóng của nó, chỉ có chút ánh trăng hoe hoắt giúp cô tháo dây va-li khỏi vai và lấy ra bộ đồ cũ. Lần đầu tiên chỉ thay đồ thôi mà khiến cô hồi hộp đến vậy. Tựa như từng nút áo đang cố tình dính vào nhau không chịu nghe theo lệnh Phương. Tháo mũ nhét vào va-li, tóc đuôi ngựa mãi mới thả được ra để cô dùng cái khăn nhỏ lau thật nhanh. Nhưng Phương không mang theo dép để thay, chỉ có một đôi tất sạch. Tất thì không đeo ngay bây giờ, nó dính đất là vẫn để lại dấu chân sau này. Phương sẽ phải tìm cách đi tất khi vừa bước lên hành lang gần nhất.

Quentin không hiểu sao còn chậm hơn cả cô. Phương thấy bụng mình sạo sục cả lên. Cô muốn nghiêng đầu ra sau cái cây để xem hắn đang làm gì mà tốn nhiều công sức và thời gian thế này! Thế nhưng chẳng phải điều đó lại khiến cô biến thành kẻ nhìn trộm à! Thật sự là nóng máu mà! Đầu cô như con robot bị chập, hơi nghiêng ra sau lại giật về chỗ cũ cả chục lần.

“ Tôi mặc ngược quần hai lần. “ Quentin tẽn tò thú nhận lúc thay đồ xong. Phương vuốt mặt. “ Nhưng cô phải hiểu cho! Tối qua không nhìn thấy gì cả luôn! Trước sau phải trái thế nào nhầm là dễ.“

“ Rồi rồi vậy ta đi thôi! “ Phương vội nói.

“ Cô dẫn đường đi, tôi có biết nơi này đâu. “

Nắm chặt đôi tất trong tay, Phương liền hối hả bước chân đi.

Vườn đông của trường tứ cấp Vakyrie mở ra trước mặt, trống khống và tối mù. Phía bắc mới là nơi các giáo viên và giáo sư sinh sống trong khuôn viên trường. Đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng nơi đây vẫn y xì như Phương nhớ. Hành lang ở trung tâm xuyên nhà kính và phòng lab nghiên cứu sinh học khóa kín lộp cộp dưới chân cô như một bài hát cũ mà thời niên thiếu cô nghe mỗi tối chủ nhật chuồn vào trường để thăm Thanh Hằng. Người đổi nhưng cảnh không thay.

Vakyrie là trường tứ cấp, tổ hợp một trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học gộp lại dưới chung cái tên. Con cái của nhiều gia đình trên Trái Đất 2 coi như sống một phần ba quãng đời họ tại nơi này, từ lúc vắt mũi chưa sạch cho đến khi đủ tuổi lái xe Nano cá nhân. Cũng vì vậy, nơi này là một thế giới thu nhỏ đầy huyền bí và quyền lực.

Những khung hình xếp đều thẳng tắp treo trên tường của hành lang điểm qua bao cái tên nổi tiếng. Những cặp mắt đủ màu như đang theo dõi hai kẻ lạ mặt vụt qua và từng ấy đôi tai cũng lắng nghe Phương và Quentin đang trao đổi cái gì.

“ Sao anh lại tự dưng bắn vào đầu hắn? “, Phương rít lên bất ngờ, cô như đã định nói câu này từ nãy, trước khi họ thay quần áo sạch “ tôi nói người lính ở ngay ngã tư ấy. “

“ Đó là ý tưởng của cô mà! Cô không phải là chỉ vào súng của tôi sao?! Rồi còn nhắm tập bắn tên kia nữa! Tức là muốn tôi bắn hắn để ta còn đi tiếp chứ còn gì nữa? “, Quentin cáu kỉnh trả lời.

“ Không! Ý tôi là đừng manh động mà để tôi bắn hắn. Và tôi hoàn toàn không muốn anh giết ai cả! Đó là vì sao tôi chỉ bắn chân tên đó thôi!“

“ Đã cầm súng thì không thể nào nghĩ như cô. Tên đó cũng có súng như cô và hắn sẽ không ngần ngại bắn ngay một viên vào trán cô đâu. Hơn nữa, ta phải loại bỏ hắn để có thể trốn thoát nữa chứ! “

Phương lườm tên đồng lõa:

“ Tôi làm việc với anh không có nghĩa tôi nghĩ như anh. Tôi muốn tìm ra sự thật. Nhưng “, cô ngừng chân, “ tôi không muốn làm hại người khác. “

Quentin cũng không đi tiếp. Hắn nhìn cô gái thấp hơn, một mắt hơi nheo, miệng mím lại rồi mở ra nói:

“ Đừng có suy nghĩ ngây thơ như vậy Nguyễn Hạ Phương. ‘Sự thật’ cô nói tới bị những kẻ rất nguy hiểm canh gác. Bạo lực và cái chết sẽ không bao giờ biến mất trên con đường này, trước khi ta tìm ra cái cần tìm và cả khi ta đã nắm nó trong tay. “

Phương không đáp trả. Cho dù đôi mắt cô vẫn trừng trừng nhìn hắn.

“ Tôi không thể sống mà cho mình cái quyền sinh sát kẻ khác. “

“ Cô nghĩ sai rồi. Cô phải bảo vệ bản thân mình trước khi quyết định ai sống hay ai chết. “ Hắn nói thật nhỏ, bước một bước trong vô thức thẳng đến trước người Phương, như muốn cô gái này nhìn thấy rõ mình đang không hề đùa giỡn.

Hai bàn tay Phương đều đóng chặt. Khẩu súng vẫn còn nóng làm lòng bàn tay phải rát bỏng. Quentin cũng không đeo găng bảo vệ, tay cầm súng của hắn cũng rát giống như tay cô. Nhưng trong đầu họ là hai suy nghĩ khác nhau.

“ Đi thôi, “ cô nói, quay mặt đi, “ chúng ta không thể đứng đây lâu. “

Quentin gật đầu. Hắn bước cạnh, mắt dán về phía trước và để Phương dẫn đường.

Họ rẽ sang hành lang thẳng tắp giống hệt cái cũ và chạy cho đến khi một chung cư nhỏ hiện ra, bảy tầng lầu lác đác vài cửa sổ còn sáng. Phương chắc chắn một trong những ánh đèn đó thuộc về một nhà khoa học già tên Quảng Nam.

Y như rằng, khi Phương gõ cửa, vị giáo sư lâu năm tại Vakyrie mở ra liền.

“ Bác Nam! Là cháu Phương đây! “

Mặt người đàn ông trong phòng vụt sáng. Ông mở vòng tay thật rộng và cả hai nhào đến ôm nhau.

“ Hạ Phương! Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Cháu lớn quá rồi! Còn béo lên nữa! “

Phương mỉm cười toe toét:

“ Tất nhiên rồi, hồi đó cháu chưa biết ăn ngon là gì. Hơn mười năm rồi bác Nam à. “

Giáo sư Quảng Nam bấu má cô gái làm Phương kêu “éc!” từng hồi.

“ Ha! Vẫn nhanh nhảu như xưa… “ ông dừng lại, nhận ra Quentin đang đứng đằng sau, “ Đây là ai? Sao cháu lại đến thăm ta muộn như vậy? “

Phương ra hiệu cho Quentin bước vào phòng. Hắn đóng cửa, quay sang nhìn người đàn ông còn lại. Tiến sĩ Quảng Nam có lẽ hơn sáu chục tuổi với mái tóc phất phơ, chỉ còn vài cọng ngay tai. Ông mặc quần xà lỏn màu vàng chóe, áo khoác ngủ cũng vàng y như vậy. Khuôn mặt nhăn nhúm có một con mắt nhân tạo màu đỏ nhìn tên thám tử tư láo liên từ đầu đến chân, con mắt bình thường còn lại nhìn Phương, khiến người này như đang bị lé.

“ Đây là… một người đồng nghiệp. Cậu ấy tên là Quentin. Chúng cháu cần bác giúp đỡ. “

“ Ô, tất nhiên rồi, ta luôn sẵn sàng! Nào nào, vào trong thư phòng uống cốc trà! “

Bỗng dưng, cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Quentin lẫn Phương giật bắn mình. Phương cầm tay vị giáo sư, cô nghiêng đầu vào ông mà thì thầm:

“ Bác đừng mở cửa vội. Nếu họ hỏi gì thì cũng đừng nói có cháu ở đây. “

Bác Quảng Nam gật gật đầu. Ông đưa tay chỉ về căn phòng làm việc sau lưng:

“ Trốn vào đây đi. “

Tiếng gõ cửa trước mặt ngày một nổi nóng.

Phương đi liền, đứng nấp sau cửa của phòng làm việc, Quentin đối diện, cả hai nghe tiếng cót két mở cửa rồi tiếng càu nhàu to tiếng:

“ Này mấy người đêm hôm rồi còn đến quấy rấy tôi làm cái gì! Tôi đang rất bận bịu có biết không! “

Giọng một người phụ nữ trả lời:

“ Xin lỗi tiến sĩ đã đường đột làm phiền nhưng cho hỏi tiến sĩ có thấy ai lảng vảng quanh đây không? Hay tiến sĩ nghe thấy tiếng động lạ nào không? “

“ Alana à, tôi ngồi trong phòng thôi, không có nhìn hay nghe thấy gì cả. Mà sao cô lại hỏi? Lũ trẻ con chúng nó chưa đi ngủ à? “

“ Không thưa tiến sĩ, chúng ta có một số vị khách và họ đang đi tìm hai kẻ khả nghi, một nam một nữ, vừa mới xuất hiện ngay ngoài khuôn viên trường ta. Nếu tiến sĩ có thấy gì bất thường xin hãy liên lạc với tôi hay bên Giám Hiệu ngay lập tức. “

“ Vậy ư? Khách gì mà đòi hỏi nhiều vậy? Mà cái trường cũ rích này thì có gì mà đáng đột nhập hay ăn cắp đâu. Thôi thôi tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm y như cô nói. “

Alana nghe vậy, nói lời tạm biệt:

“ Vâng, tôi cũng mong không có gì xảy ra với trường ta. Tiến sĩ làm việc vui vẻ. “

Quảng Nam ậm ừ chào người phụ nữ. Ông đóng cửa lại, khóa trái hai lần rồi tắt đèn phòng ngoài. Khi vào trong phòng làm việc, ông xoa xoa tay nhìn hai người, một nam một nữ, bộ dạng lôi thôi lếch nhếch, đầu tóc vừa ướt vừa bẩn, mỗi người một khẩu súng, đang đứng nghe lén sau tường.

“ Này Phương, cháu và anh bạn đây có phải mới làm chuyện tày đình không? “ Giọng vị tiến sĩ chậm rãi nhưng không hề trách móc.

Phương đỏ mặt.

“ Cháu sẽ giải thích, xin bác đừng đuổi chúng cháu đi. “

Quảng Nam phẩy tay:

“ Ha! Không đời nào! Sống trong đời mà không chạy trốn pháp luật một lần thì có đáng để sống không? Ngồi xuống cái trường kỉ kia đi. Ta đi lấy khăn cho hai đứa lau mặt. “

Ông nói rồi bỏ đi luôn, nhưng không phải đâu xa mà dừng lại ngay cái tủ gỗ trong góc, mở ra mấy cái ngăn toàn quần với áo. Cái nào cũng màu sắc không khác gì bộ đồ ngủ vàng chóe đang mặc. Lộc xộc một hồi, vị tiến sĩ lấy ra hai khăn to vuông vức, ném cho mỗi đứa một cái.

Quentin chỉ chạm khăn vài cái qua loa, nói chung để tóc đỡ bết, trong khi Phương bắt đầu lau người từ ngoài vào trong, cố gắng dùng cái khăn nhiều nhất có thể. Người chủ nhà kéo ghế sau bàn làm việc ra ngồi trước mặt Quentin và Phương, đôi mắt lệch quan sát được hai người khách ngồi hai đầu trường kỉ cùng một lúc. Một ấm trả sứ vẽ hình hoa súng bỗng bay lên từ sau lưng vị tiến sĩ, thân hình nó được một cỗ máy bay tự chế màu đồng ôm lấy. Khi vị tiến sĩ búng ngón tay, nó bay tới chỗ bàn làm việc bừa bộn đủ loại giấy tờ và hồ sơ lẫn những bản vẽ khó hiểu, nghiêng ấm trà, đổ vào mấy cốc sứ trên mặt bàn.

“ Xòe tay ra nào. Trà hơi nóng, các cháu cẩn thận. “

Cốc sứ như được bỏ bùa, mọc cánh mà bay đến chỗ ba người đang ngồi, lơ lửng trước mặt họ cho đến khi từng người đưa tay ra nhận.

Trà quế dịu nhẹ, pha lẫn mùi sen thoang thoảng. Nhưng quan trọng hơn là hơi ấm nó mang lại, khiến Phương nhận ra cơ thể mình vẫn còn lạnh đến thế nào. Quentin có vẻ như cũng nhận ra vậy. Hắn uống hết cả cốc ngay lập tức, hơi thở đọng thành sương trước mặt trong giây khắc.

“ Sao? Có cần thêm tách nữa không? “

Phương không để Quentin trả lời, nói luôn:

“ Bác à, không đâu ạ. “

“ Ô! Vậy thì hai đứa nên bắt đầu kể ta nghe xem cái chuyện gì đang diễn ra đi! Ta sẽ cố gắng để hiểu. “

Phương đỏ mặt. Cô thấy mắc cỡ với màn xuất hiện đường đột của mình và cả những gì chuẩn bị nói ra. Cô liếc nhìn Quentin, thấy anh ta nhìn cô chờ đợi.

“ Chuyện là thế này… “

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!