Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 503: Kế hoạch cuối cùng của cô



Lạc Minh Ánh khịt khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Đồng Kỳ Anh, khẽ gật đầu.

Đồng Kỳ Anh không hỏi gì thêm nữa, mà xoay người rời đi.

Lạc Minh Ánh nhìn bóng lưng của Đồng Kỳ Anh rời đi, trong lòng cảm thấy không đáng thay cho Phó Quân Tiêu.

Hãy nhìn xem người phụ nữ Đồng Kỳ Anh này bạc tình đến nhường nào!

Cô ta cũng muốn bội bạc như Đồng Kỳ Anh nhưng không làm được.

Đồng Kỳ Anh tìm một khách sạn để ở tại trung tâm thành phố Cung Huy, trong căn phòng đơn của khách sạn, cô cầm lấy giấy và bút, nằm nhoài lên bàn viết gì đó.

Lạc Minh Ánh nói rằng chiếc xe đã bị ai đó động vào.

Rõ ràng, có người muốn lấy mạng của anh cả.

Là cậu Bát, và cả cậu Thập?

Rốt cuộc ai là người đứng sau?

Ngay giờ này phút này, Đồng Kỳ Anh nghĩ đến chuyện trả thù nhiều hơn là đau buồn.

Rõ ràng cô biết rằng cậu Bát và cậu Thập là kẻ thù không đội trời chung với Phó Quân Tiêu, anh cả Phó Quân Tiêu cũng đang điều tra về họ, nhưng cô lại vì Lý Nhã Uyên mà che giấu anh cả sự việc của họ.

Nếu ban đầu cô thành thật nói rõ tất cả mọi việc với Phó Quân Tiêu, có phải anh sẽ không chết?

Sau một ngày một đêm, Phó Quân Bác tìm đến.

Còn Đồng Kỳ Anh đang có ý định rời khỏi thành phố Cung Huy.

“Ngày mai sẽ đưa linh cữu của anh cả lên núi, em không muốn đi xem anh ấy sao?” Phó Quân Bác trầm tư hỏi khi thấy Đồng Kỳ Anh đang thu dọn đồ đạc.

Đồng Kỳ Anh liếc nhìn Phó Quân Bác rồi thờ ơ trả lời: "Anh ấy không phải chết vì tôi, vậy tại sao tôi phải đến nghĩa trang gặp anh ấy?"

Từ khi biết Phó Quân Tiêu qua đời, cho tới bây giờ Phó Quân Bác vẫn chưa nhìn thấy nụ cười của Đồng Kỳ Anh, thậm chí anh ấy cũng không đoán được tâm tư của cô.

"Cũng đúng! Tối hôm qua là lễ đầu của anh cả. Cô thư ký đó đã uống thuốc ngủ tự tử." Phó Quân Bác xúc động nói. Truyện Phương Tây

Đồng Kỳ Anh buông thõng tay khi thu dọn túi xách, cô không nói gì.

Phó Quân Bác nói tiếp: "Rất may là bọn anh phát hiện ra sớm. Cô ta đã được sư phụ đưa đến bệnh viện để rửa dạ dày kịp thời, bây giờ đã tỉnh lại rồi."

“Chuyện này liên quan gì đến tôi?” Đồng Kỳ Anh kéo khóa túi xách lại, ngước mắt lên nhìn Phó Quân Bác, lạnh lùng hỏi.

Phó Quân Bác mím môi gật đầu: "Đúng! Không liên quan gì đến em! Vậy thì anh sẽ nói những chuyện có liên quan đến em nhé."

“Nói gì nói nhanh đi.” Đồng Kỳ Anh dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh giường lớn, nghe lời của Phó Quân Bác nói.

Phó Quân Bác có chút khó chịu nói: "Kỳ Anh, anh cả thực sự đã luôn đề phòng em, sau cái chết đột ngột của anh ấy, Tập đoàn Phó Thị ngoại trừ nguồn vốn xoay vòng thì tất cả mọi tài sản đều đã bị đóng băng trong ngân hàng rồi.”

“Anh còn đang suy nghĩ về công ty của anh trai mình sao?” Đồng Kỳ Anh không khỏi nhếch mép.

Phó Quân Bác ngồi xuống bên giường lớn đối diện với Đồng Kỳ Anh, giơ tay ra hiệu: "Dưới sự điều hành của anh cả, tập đoàn Phó Thị hiện tại đã có hệ thống điều hành độc lập. Bây giờ, tất cả các công ty con của tập đoàn Phó Thị đều có một tổng giám đốc và trụ sở chính do người họ Bùi phụ trách. Cho dù đó là công ty con hay trụ sở chính, đều có các công ty kiểm toán tài chính bên thứ ba và bên thứ tư khác nhau giám sát. Ngoại trừ nguồn vốn lưu động, tất cả lợi nhuận đều tiếp tục chuyển đến tài khoản riêng của anh cả. Ngoại trừ anh cả không ai có thể rút tiền. Kỳ Anh, ngay cả em với tư cách là vợ cả của anh ấy và người thừa kế đầu tiên, thậm chí không có quyền thừa kế những tài sản đó, em không cảm thấy rằng anh cả đối xử với mình rất quá đáng sao?"

“Thật ra, anh cho rằng anh cả đối xử với mình rất quá đáng đúng không?” Đồng Kỳ Anh ôm cánh tay không đồng tình phản bác lại.

Những người trong nhà họ Phó chắc hẳn đều nghĩ rằng sau khi Phó Quân Tiêu chết, họ sẽ có đủ quyền để thừa kế hoặc có nắm giữ cổ phần trong tập đoàn Phó Thị.

Nhưng mà, không ai ngờ rằng Phó Quân Tiêu sẽ vận hành tập đoàn của mình vào trạng thái hoạt động gần như hoàn hảo đến vậy.

Nói một cách đơn giản thì, tức là cho dù không có Phó Quân Tiêu thì tập đoàn Phó Thị vẫn có thể tiếp tục hoạt động bình thường, sẽ không xuất hiện tình trạng hoảng loạn như rắn mất đầu.

Phó Quân Bác thờ ơ nói: "Vì sự việc xảy ra vào ba năm trước anh cả từ lâu đã xa cách lạnh lùng với anh. Nên từ lâu anh đã không có hứng thú với tập đoàn Phó Thị. Chỉ là mấy người chú họ của anh thèm khát hau háu cái tập đoàn này."

“Quân Bác.” Đồng Kỳ Anh đặt tay xuống, đứng dậy khỏi ghế sô pha đơn, nhìn chằm chằm vào Phó Quân Bác, trầm lắng nói: “Anh hãy sống cuộc sống yên bình bên Lý Tư San và Hạ Tiêu đi, đừng bám lấy tôi không chịu buông tha nữa. Cho dù không có anh cả, tôi và anh cũng không thể nào. Hơn nữa Tô Hoài Lan cũng không phải là người phụ nữ tốt. Anh có thể tránh thì tránh cho xa vào."

“Em đang nói lời chia tay với anh sao?” Phó Quân Bác nhíu chặt lông mày: “Em muốn đi đâu vậy?”

“Tôi muốn đi du lịch cho khuây khỏa.” Đồng Kỳ Anh nói dối mà mặt không đỏ tim không run.

Anh cả đã chết, Phó Quân Bác và cô thật sự không có gì để vương vấn nữa.

“Kỳ Anh, anh vẫn còn yêu em.” Phó Quân Bác đứng dậy, cố gắng vươn tay kéo lấy Đồng Kỳ Anh.

Nhưng giữa không trung, cô hơi quay người sang một bên, né tránh sự thân mật của anh ấy.

“Tôi đã không còn yêu anh nữa.” Đồng Kỳ Anh không chút suy nghĩ trả lời.

"Hôm nay em muốn rời đi luôn sao? Sau này chúng ta..."

“Sau này, anh đừng tới tìm tôi nữa, tôi cũng sẽ không chủ động liên lạc với anh. Cứ vậy đi.” Đồng Kỳ Anh trực tiếp ngắt lời Phó Quân Bác, cầm túi xách lên, một mình rời khỏi phòng.