Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 504: Không nỡ xuống tay với cô



Đồng Kỳ Anh bình tĩnh đến lạ thường khiến cho Phó Quân Bác vô cùng bất an.

Mọi chuyện anh ta đều không phủ nhận, nhìn thấy cô và anh cả của anh ta chưa ở bên nhau, trong lòng anh ta vô cùng hả giận, vô cùng đắc ý.

Đồng thời anh ta cũng chắc chắn, cô đối với anh cả của anh ta cũng không phải là nặng tình.

Đồng Kỳ Anh sau khi rời khỏi thành phố Cung Huy thì trở về thành phố Thuận Canh, vừa xuống xe cô đã vội vàng rời đi đến “Dạ Hoặc.”

Ông chủ của “Dạ Hoặc” thấy Đồng Kỳ Anh xông vào văn phòng, chớp mắt một cái, mười cười toe toét niềm nở đón chào: “Ô, đây không phải là Tạ Liên của Dạ Hoặc chúng ta sao? Ba năm không gặp cô càng ngày càng xinh đẹp đó.”

“Tôi muốn tìm cậu Thập.” Đồng Kỳ Anh không muốn cùng ông ta vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.

Ông chủ Dạ Hoặc vỗ tay, ánh mắt híp lại như vầng trăng non: “Tạ Liên, hôm nay cô tới đúng là thật trùng hợp! Đêm nay Dạ Hoặc của chúng ta sẽ cùng cậu Thập có một buổi gặp gỡ để tổ chức hội nghị trọng đại, tới lúc đó cô có thể gặp cậu Thập.”

“Vậy nhờ ông sắp xếp.” Đồng Kỳ Anh tiếp tục nói.

Ông chủ Dạ Hoặc cười toét miệng: “Tạ Liên tin tưởng tôi vậy sao?”

“Có cậu Thập che chở, đương nhiên ông không dám làm gì tôi.” Đồng Kỳ Anh bình tĩnh đáp lời.

Ông chủ Dạ Hoặc cười ha hả: “Cho dù là Tạ Liên không có cậu Thập che chở thì dù sao nể tình cô trước đây cũng là cái cây hái ra tiền giúp tôi chấn hưng quán, tôi nhất định sẽ giúp cô sắp xếp gặp cậu Thập.”

“Chán hưng quán là ý gì?” Đồng Kỳ Anh cau mày.

Ông chủ Dạ Hoặc giải thích: “Quán này của tôi đã rất nhiều lần bị cảnh sát bao vây bắt ngưng hoạt động để chỉnh đốn, chính là nguyên nhân khiến tôi không thể buôn bán thuận lợi, cho nên, tôi đã mượn danh nghĩa của cô để đi nhờ cậy vị tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị kia ra mặt giúp đỡ. Mỗi lần anh ta ra mặt thì quán này của tôi đều bình yên vô sự. Cô nói xem cô có phải là vật chấn hưng quán của tôi hay không?”

“Ông chủ đúng là trước sau như một, không biết xấu hổ!” Đồng Kỳ Anh quát lớn.

Ông chủ Dạ Hoặc nhún vai: “Nếu tôi mà biết xấu hổ thì chẳng phải cái cửa hàng này đã sớm gặp chuyện rồi sao.”

“Cũng phải.” Đồng Kỳ Anh nhàn nhạt trả lời, trong lòng lại dấy lên suy nghĩ.

Cô chắc chắn cái chết của anh cả, Dạ Hoặc và “cậu Thập” nhất định có liên quan.

Mà thoạt nhìn bộ dạng ông chủ của Dạ Hoặc như không có chút liên quan nào.

“Tôi nghe nói vị tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị kia chết oan chết uổng. Không biết có phải là thật không?” Ông chủ Dạ Hoặc nhìn Đồng Kỳ Anh với ánh mắt kỳ lạ.

Vết thương lòng này của Đồng Kỳ Anh vẫn còn đau nhói, ông chủ Dạ Hoặc lại như cố tình đâm một nhát vào vết thương ấy: “Không biết, chưa từng nghe qua.”

“Vị tổng giám đốc kia hình như rất vừa mắt với cô.” Ông chủ Dạ Hoặc cảm khái.

Đồng Kỳ Anh coi như không có chuyện gì chuyển đề tài: “Tôi dạo quanh Dạ Hoặc một chút, nếu liên lạc được với cậu Thập thì hãy gọi cho tôi.”

Dứt lời, cô cầm lấy một mảnh giấy trên bàn làm việc của ông chủ Dạ Hoặc rồi ghi lại số điện thoại của mình.

Ông chủ Dạ Hoặc cầm mảnh giấy ghi số điện thoại lên, liếc nhìn qua rồi nói: “Tạ Liên, vẫn là câu nói trước kia, tới Dạ Hoặc này tốt nhất đừng có xen vào chuyện của người khác.”

“Biết rồi, cảm ơn đã nhắc.” Đồng Kỳ Anh trả lời, xoay người tời khỏi văn phòng của ông chủ Dạ Hoặc.

Kỳ thật trong lòng cô cũng rất hoang mang.

Hiện tại cô đang làm gì?

Đưa mình vào chỗ nguy hiểm sao?

Có điều cô đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Có lẽ cô chỉ có duy nhất con đường này, đó là giống như Lạc Minh Ánh, vì anh cả mà hi sinh.

Nhưng không phải bây giờ.

Cô tới tìm cậu Thập, sau đó lợi dụng cậu Bát, nếu thật sự là cậu Bát sai người giết anh cả, cô nhất định sẽ tìm cơ hội giết chết cậu Bát sau đó tự sát.

So với việc sống cô độc chi bằng đi tìm kẻ đã giết anh cả.

Đồng Kỳ Anh đi tới đi lui, bất giác đi đến văn phòng làm việc cũ của của mình.

Gian phòng làm việc này là Đường Vãn Kiều chuẩn bị cho cô, không biết bây giờ cô còn có thể bước vào hay không.

Đồng Kỳ Anh theo bản năng lấy chìa khoá từ trong túi ra, không ngờ vẫn có thể mở được.

Đẩy cửa bước vào, bên trong vẫn như trước vô cùng sạch sẽ, trên giá treo còn đầy nhưng trang phục đi diễn, bàn trang điểm còn rất nhiều đồ trang điểm. Bên cạnh chiếc gương còn có các loại mặt nạ lông vũ nhiều màu sắc khác nhau.

Đồng Kỳ Anh cầm một chiếc mặt nạ lông vũ màu trắng đeo lên, nó khiến cô lại nhớ lại chuyện cũ, lúc trước anh cả tới Dạ Hoặc nghe cô hát, năm lần bảy lượt giải nguy giúp cô, cũng là năm lần bảy lượt động tay động chân với cô.

“Sao cô còn chưa thay đồ? Mau đi thay đồ đi rồi tới gặp cậu Bát!” Phía sau bỗng vang lên lời thúc giục của một người phụ nữ.

Đồng Kỳ Anh giật mình, đã đâm lao thì đành theo lao, vội trả lời: “Tôi lập tức đi thay đồ ngay!”

Ông trời đúng là cho cô một cơ hội tốt, cô vắt óc suy nghĩ cách để gặp được cậu Bát đó, không ngờ tới cậu Bát lại tự dâng mình tới tận cửa.

Đồng Kỳ Anh nhanh chóng thay quần áo, cố ý chọn một bộ đồ khá gợi cảm.

Mà người ban nãy giục cô đi gặp cậu Bát chính là người trước đây cùng Đường Vãn Kiều làm việc – Vãn Minh Phương.