Nguyễn Tri Hạ quay đầu, phát hiện ra Tư Mộ Hàn vẫn giữ nguyên tư thế ấy, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn hình máy tính, bàn tay gõ trên bàn phím rất có quy luật.
Nếu không phải nơi này chỉ có cô và Tư Mộ Hàn, cô sẽ không cho rằng Tư Mộ Hàn đang nói chuyện với cô.
“Cám ơn.”
Nguyễn Tri Hạ cầm quần áo ngủ quay lại phòng tắm.
Sau khi đi ra, cô gọi điện cho Thẩm Lệ.
Thời điểm khi chưa tới thị trấn, cô đã từng gọi cho Thẩm Lệ nhưng bị nhắc nhở rằng người dùng điện thoại không đang ở trong phạm vi phủ sóng, bây giờ không biết đã có thể thông chưa.
Sau khi quay số điện thoại, có một khoảng im lặng trong hai giây, thìsau đó có tiếng bíp.
Thông rồi!
Điện thoại vang lên mấy tiếng, Thẩm Lệ mới bắt máy.
Giọng Thẩm Lệ vang lên có chút kích động: “Tri Hạ? Cậu có sao không?”
“Tớ không sao, còn cậu?”Nguyễn Tri Hạ vừa nói chuyện, vừa xoay người lên giường.
Cô tựa vào đầu giường, đem mấy chuyện xảy ra mấy ngày nay đơn giản kể lại cho Thẩm Lệ một lần.
Thẩm Lệ ở trong thôn, địa hình bên kia không thích hợp cho phi cơ đi vào, tạm thời không thể tìm chỗ đậu cho phi cơ, cho nên tạm thời không thể ra ngoài.
Hơn nữa đoạn đường vào thông kia hư hỏng rất nghiêm trọng, trong thời gian ngắn không có khả năng có thể sửa xong.