Trong thời gian ngắn có thể Thẩm Lệ không ra được, cô ấy nơi đó lại có Cố Tri Dân chăm sóc, Nguyễn Tri Hạ cũng không nói thêm chuyên gì, cũng không có ý định ở lại thị trấn chờ Thẩm Lệ.
“ Hẹn gặp lại ở thành phố Hà Dương.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Nguyễn Tri Hạ cúp điện thoại, giương mắt nhìn sang Tư Mộ Hàn, phát hiện anh vẫn còn ngồi trước máy vi tính.
Bộ dạng rất nghiêm túc có lẽ đang xử lí chuyện công, cho dù là mặc đồ ngủ, nhưng khí thế trên người vẫn không giảm đi chút nào.
Cô cất giọng: “Tư Mộ Hàn, tôi buồn ngủ.”
Tư Mộ Hàn quay lại nhìn cô một cái, giọng anh cũng lãnh đạm như gương mặt: “Công tắc đèn ở đầu giường, chẳng lẽ còn muốn tôi tắt đèn giúp cô?”
Nguyễn Tri Hạ hít một hơi sâu, trả lời nhanh chóng: “Không cần, tự tôi làm.”
Nói xong, cô liền đưa tay tắt đèn, nằm trên giường.
Trong nháy mắt cả căn phòng rơi vào bóng tối, chí có máy tính của Tư Mộ Hàn tỏa ra ánh sáng màu xanh.
Nguyễn Tri Hạ hơi hé mắt ra thích ứng với bóng tối, nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Thật ra vừa rồi cô muốn khuyên anh nghỉ ngơi, công việc làm luôn không hết, trở về xử lí cũng không sao.
Chỉ là, Tư Mộ Hàn chặn lại hết tất cả những lời trong lòng cô.
Nguyễn Tri Hạ trằn trọc trở mình, mơ mơ màng màng ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là sáng hôm sau.
Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngủ trên sa lon.
Ghế sa lon của gian phòng trong khách sạn không tính là lớn, kém hơn bộ ở trong phòng Tổng giám đốc của Tư Mộ Hàn, anh nghiêng người ngủ trên sa lon, một tay đặt trên đầu, một tay khác đặt trên ngực, ngủ nhìn không thoải mái lắm.
Chăn đã rơi xuống đất hơn một nửa.
Nguyễn Tri Hạ xuống giường, định đem chăn kéo lên cho Tư Mộ Hàn.
Cô vừa mới đem chăn đắp lên cho Tư Mộ Hàn, đột nhiên anh liền mở hai mắt, cảnh giác mười phần bắt lấy tay cô.
Bốn mắt nhìn nhau, sau khi anh nhìn cô hai giây, phát hiện cô là Nguyễn Tri Hạ mới buông tay cô ra.