Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 3067



Mùa thu chỉ mới tám ngày, thời tiết hơi lạnh nhưng lúc này Lê Quốc Nam đã mồ hôi nhễ nhại. Anh ta vội vàng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy Nguyễn Tri Hạ ở đâu, y tá nói không thấy cô ra cửa, camera cũng không có manh mối nào.

Điện thoại cũng đã gọi vô số lần nhưng trước sau đều trong trạng thái tắt máy.

Chẳng lẽ là Nguyễn Tri Hạ đi tìm Tư Mộ Hàn? Lê Quốc Nam đứng ở phòng bệnh lo lắng quay cuồng.

Không thể đợi thêm được nữa, anh ta quyết định đi hỏi Tư Mộ Hàn.

Anh ta dặn dò y tá nhìn thấy người thì lập tức gọi điện thoại cho mình, sau đó nhanh chóng chạy đến nhà họ Tư.

Khi lái xe đến đó, Lê Quốc Nam cũng không biết nên cảm ơn nhà họ Tư hôm nay có chuyện vui hay là nên phỉ nhổ chê bai. Ngôi nhà cũ của gia đình họ Tư vốn được canh phòng cẩn mật, hôm nay Lê Quốc Nam lại đi vào rất dễ dàng.

Vài căn biệt thự hợp lại thành nhà cũ của nhà họ Tư, Lê Quốc Nam tìm kiếm rất lâu mới tìm ra tòa nhà được người giúp việc nhắc đến.

Nếu không phải vì gọi vô số lần nhưng không ai nghe máy, anh ta cũng không cần tốn nhiều thời gian vất vả đến đây tìm người như vậy. Nếu xui xẻo gặp phải ông cụ Chánh, nói không chừng những chuyện trước đó đều lộ + tây.

Cũng may là ông trời vẫn ưu ái cho anh ta, chỉ mất chút thời gian dọc đường ngoài ra không gặp phải vấn đề gì khác.

Cánh cửa khép hờ, căn phòng nhìn qua vô cùng trống trải.

“Tư Mộ Hàn, anh có đó không?” Tiền sảnh của ngôi biệt thự trống rỗng, thậm chí ngay cả ghế sofa cơ bản và những thứ tương tự cũng không có. Chỉ có một chiếc bàn ăn và một số bể cá lớn.

Lê Quốc Nam cau mày, cảm thấy mình không tìm nhầm chỗ.

Anh ta bước lên tầng hai, chuẩn bị tìm từng phòng trước.

Đột nhiên, từ phòng tắm cách đó không xa truyền đến tiếng “Râm’.

Anh ta lập tức đi tới: ‘Tư Mộ Hàn?” Ở góc tầng hai, cửa phòng tắm mở ra. Trong bộ vest phẳng phiu và kiểu tóc được chăm chút tỉ mỉ, người đàn ông mang dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc như thể đang chuẩn bị bàn chuyện kinh doanh.

Vẻ mặt của Tư Mộ Hàn căng chặt, khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai dưới khí thế mãnh liệt khiến người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng.

“Nguyễn Tri Hạ có đến tìm anh không?”

“Tại sao anh lại đến đây?” Hai người đồng thanh nói, đôi mắt đen của Lê Quốc Nam nhìn chằm chằm vào anh, trong mắt tràn ra một tia lo lắng.

Anh ta không cho Tư Mộ Hàn có cơ hội nói chuyện, sải bước đi về phía trước muốn nhìn về phía phòng của anh: “Nguyễn Tri Hạ có đến tìm anh không?”

Sắc mặt Tư Mộ Hàn tối sầm lại, nhưng vẫn không khỏi quan tâm đến những gì anh ta vừa nói. Anh cố gắng chịu đựng nỗi không vui trong lòng, cực kỳ nhanh chóng kéo người anh ta lại: “Ý anh là gì, không phải Nguyễn Tri Hạ đã đi Mỹ với anh từ lâu rồi sao?”

“Vốn dĩ hôm nay tôi muốn đưa cô ấy đi, nhưng buổi sáng tôi đến bệnh viện tìm người thì phát hiện cô ấy đã biến mất. Các bác sĩ và y tá cũng không biết cô ấy rời đi lúc nào, camera cũng không có ghi lại cô ấy ra ngoài.

Giống như bỗng nhiên biến mất giữa thế gian vậy!” Anh ta nghiến răng đẩy Tư Mộ Hàn ra, anh ta không nghĩ tới ngoại trừ người trước mặt thì còn có người nào có thể im hơi lặng tiếng mang Nguyễn Tri Hạ đi như vậy.

“Tôi thậm chí còn không biết cô ấy vẫn còn ở Trung Quốc. Còn nữa, thế nào gọi là biến mất giữa thế gian? Lê Quốc Nam, anh là đúng là đồ ngu xuẩn! Đã có thời gian để nghi ngờ tôi, tại sao không sử dụng bộ não heo của mình một chút. Nếu thiết bị giám sát đã bị người ta xóa bỏ, vậy Nguyễn Tri Hạ nhất định đã gặp nguy hiểm rồi!” Trái tim anh bỗng nhiên thắt chặt lại.

Nếu không phải thời gian không đợi người, anh nhất định sẽ đánh anh ta một trận.

“Anh… làm sao anh biết Nguyễn Tri Hạ nhất định bị bắt cóc?”