Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây

Chương 936



Cho dù chỉ có ba người, Nguyễn Tri Hạ cũng nấu rất nhiều món.

Còn chuẩn bị ít rượu.

Thẩm Lệ và Cố Tri Dân một trước một sau tới.

Buổi trưa Nguyễn Tri Hạ dẫn Tư Hạ ra ngoài mua đồ, nên Tư Hạ không có ngủ trưa.

Lúc ăn cơm tối xong, Tư Hạ đã bắt đầu ngủ gật.

Nguyễn Tri Hạ chỉ có thể nhanh cho con bé ăn rồi đưa Tư Hạ vào phòng ngủ.

Tư Hạ không quen giường, nằm trên giường liền ngủ luôn.

Nguyễn Tri Hạ xác định con bé đã ngủ, mới đem con thỏ hồng nhét vào lòng con bé, đi ra khỏi phòng.

Thẩm Lệ nhỏ tiếng hỏi cô: “Ngủ rồi?”

“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu, nói: “Nhà này cách âm rất tốt, tiếng to chút cũng không sao.”

Hôm nay cô mở ti vi trong phòng khách, về phòng mình, một chút âm thanh cũng không nghe thấy.

Thẩm Lệ cầm ly rót rượu cho cô: “Uống chút rượu.”

Nguyễn Tri Hạ lấy tay ra hiệu: “Ít thôi.”

Kết quả Thẩm Lệ rót cho cô nửa ly.

Lúc cô và Thẩm Lệ cụng ly xong, chuông cửa vang lên.

Nguyễn Tri Hạ đang uống rượu, muốn đi mở cửa.

Thẩm Lệ ở dươi bàn đá Cố Tri Dân một cước, Cố Tri Dân vội vàng đứng lên: “Anh đi mở cửa.”

Cố Tri Dân mở cửa, liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn mặt không cảm xúc đứng bên ngoài cửa.

Cố Tri Dân ngây ra một lát: “Mộ Hàn tới rồi.”

Tư Mộ Hàn hơi híp con ngươi, nhìn kĩ hơn: “Cậu ở đây làm gì?”

Ánh mắt như nhìn thấy gian phu, khiến da đầu Cố Tri Dân tê dại.

“Tôi không chỉ là bạn cậu, còn là bạn của Tri Hạ, có được không?”

Tư Mộ Hàn quét mắt nhìn anh ta, nhấc chân đi vào.

Cố Tri Dân đóng cửa, đi theo phía sau anh, âm thầm nói: “Người này cho dù mất trí, cũng nhỏ nhen như vậy….”

Nguyễn Tri Hạ uống nửa ly rượu, đang nghiêng đầu nhìn về phía cửa, muốn nhìn xem là ai tới.

Lúc cô nhìn thấy Tư Mộ Hàn, kinh ngạc há miệng, đợi đến khi Tư Mộ Hàn lại gần, cô mới nói: “Tư Mộ Hàn? Sao anh lại tới đây?”

Lúc trước không phải nói không tới sao?

Nói mà không làm không phải phong cách của anh.

Tư Mộ Hàn lạnh mặt nhìn cô, ngữ khí nguy hiểm: “Anh không nên đến?”

“Không…” Nguyễn Tri Hạ vội vàng đứng dậy, kéo anh ngồi xuống ghế bên cạnh cô.

Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh, Tư Mộ Hàn hơi thu tay lại, cảm thấy tay cô mềm y như không có xương vậy.

Mặc dù Nguyễn Tri Hạ chỉ kéo anh ngồi xuống ghế, liền buông tay, nhưng Tư Mộ Hàn Cảm thấy chỗ bị cô kéo vẫn còn một chút cảm giác tê dại.

Giống như có dòng điện chạy qua.

Nguyễn Tri Hạ lấy cho Tư Mộ Hàn một bộ chén đũa, thấp giọng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Tư Mộ Hàn chú ý đến sự quan tâm trong mắt cô, nhưng lời nói ra, chỉ nói một câu: “Anh chỉ tới thăm Tri Hạ.”