Mặc dù từ sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe Tư Mộ Hàn nói như vậy, trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn có chút mất mác.
Nhưng rất nhanh cô liền hồi phục tâm trạng.
“Tri Hạ ngủ rồi, em dẫn anh đi nhìn?” Tri Hạ quay đầu, thấp giọng hỏi.
Tư Mộ Hàn gật đầu.
Nguyễn Tri Hạ hướng về Thẩm Lệ nói: “Hai người ăn trước đi.”
Cô nói xong, liền dẫn Tư Mộ Hàn tới phòng Tư Hạ.
Phòng của Tư Hạ, vốn dĩ là phòng của trẻ con, hồng hồng, nhạt nhạt, rất đáng yêu.
Tư Hạ ngủ ôm lấy con thỏ hồng, ngủ rất say, mặt nhỏ có chút hồng.
Tư Mộ Hàn đi tới, không nhịn được duỗi tay muốn nhéo mặt nhỏ của Tư Hạ.
Chỉ là, anh vừa mới chạm vào mặt của Tư Hạ, Nguyễn Tri Hạ liền đập một cái ‘bốp’ vào tay anh.
Anh quay đầu, ánh mắt có chút giận dữ nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Dạ Hiệp Chi tức giận hỏi anh: “Anh làm gì vậy?”
Tư Hạ đang ngủ ngon, anh vừa rồi muốn đánh thức Tư Hạ sao?
Ấu trĩ!
“Em quản anh.” Tư Mộ Hàn ném ra ba chữ, liền chậm rãi đứng lên đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ theo phía sau anh, lúc đi ra, rón rén đóng cửa lại.
Tư Mộ Hàn ra khỏi phòng Tư Hạ, liền muốn đi về.
Nguyễn Tri Hạ bước lên hai bước, kéo anh: “Vậy thôi đã đi?”
“Nếu không thì sao? Em muốn anh ở lại qua đêm?” Ngữ khí của Tư Mộ Hàn nghe không ra cảm xúc gì, ánh mắt xa cách, cả người trên dưới đều tỏa ra cảm giác xa lạ.
Nguyễn Tri Hạ bị nghẹn một chút, khôi phục lại khuôn mặt tươi cười, kéo tay anh cũng chặt hơn.
Cô hất cằm lên, trong nụ cười mang theo mấy phần khiêu khích: “Vấn đề này cũng cần phải hỏi sao? Trong lòng anh hẳn rất rõ.”