Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 520: Gào khóc thảm thiết



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Chương 520: Gào khóc thảm thiết

Lâm Kim Thư nhìn anh ta như thế này, cô ấy thật muốn tát anh ta một cái!

Ánh mắt cô ấy có chút lạnh lùng: “Em đã nói, tính của em lạnh nhạt, không biết yêu đương như thế nào, nhưng mà, nếu nghi ngờ tình cảm của em dành cho anh, vậy anh có thể không cần yêu đương với em nữa! Còn nữa, nếu vì em là ân nhân cứu mạng của anh, nhận lời đáp ứng cùng anh, vậy em và Lâm Thanh Tuấn đã sớm ở cùng nhau rồi, Cảnh Hạo Đông, trong lòng anh, em là loại người gì vậy? Em thấy anh cần ở một mình để bình tĩnh hơn!”

Lâm Kim Thư nói xong, trực tiếp rời đi.

Cảnh Hạo Đông: "..”.

Anh ta dường như đã sai rồi, khiến cho bạn gái tức giận bỏ đi rồi!

Thật muốn tự đánh mình một cái!

Ở trên hải đảo, ăn cơm tối xong, Mặc Tu Nhân đàn piano cho Bạch Cẩm Sương nghe.

Mặc Tu Nhân nói, cái này gọi là giáo dục tiền sản nên được thực hiện càng sớm càng tốt!

Thì đúng lúc này, Lâm Kim Thư gửi tin nhắn đến cho Bạch Cẩm Sương.

Lâm Kim Thư: “Cẩm Sương, tớ với Cảnh Hạo Đông đến với nhau rồi!”

Bạch Cẩm Sương: “Hả? Nhanh như vậy à?”

Lâm Kim Thư: “Tớ ngay từ đầu đã thích anh ta, cậu không phải không biết điều đó mà!”

Bạch Cẩm Sương: “Trước đây cậu không phải luôn không chịu thừa nhận sao, tớ cho rằng cậu là thật sự không thích anh ta!”

Lâm Kim Thư: "..”

Bạch Cẩm Sương: “Được rồi, không đùa cậu nữa, yêu nhau rồi thì quá tốt, tớ thật lòng chúc phúc cho hai cậu!”

Lâm Kim Thư: “Nhưng anh ta đã nói một câu, khiến tớ cực kỳ tức giận, anh ta hỏi tới có phải vì là ân nhân cứu mạng của anh ta, cho nên mới ở bên anh ta hay khôg, nếu tớ thật sự vì tình nghĩa cứu mạng của người khác mà cứ như vậy ở bên người ta thì anh ta làm gì có phần chứ!”

Bạch Cẩm Sương: “Ân nhân cứu mạng sao?”

Lâm Kim Thư: “Tớ quên nói với cậu, buổi sáng hôm nay...”

Bạch Cẩm Sương xem xong tin nhắn của Lâm Kim Thư, biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, có chút hãi hùng khiếp vía.

Bạch Cẩm Sương: “Lời nói của cậu trước đây rất có lý, nếu chỉ vì là ân nhân cứu mạng, cậu và anh ta không thể nào đến với nhau, chỉ có điều, lời này cậu nói với anh ta không?”

Lâm Kim Thư: “Bực mình, bây giờ không muốn nhìn thấy anh ta nữa!”

Bạch Cẩm Sương: “Cho nên, cậu gửi tin nhắn cho tớ, là muốn...”

Lâm Kim Thư: “Thì là muốn nói cho cậu, tới với Cảnh Hạo Đông yêu nhau rồi thôi!”

Bạch Cẩm Sương: “Hình như tớ thấy cậu đang gián tiếp rắc cơm chó cho tớ!”

Bạch Kim Thư: "..”

Mặc Tu Nhân dừng lại, đi qua ngồi bên cạnh Bạch Cẩm Sương: “Làm gì vậy?”

Bạch Cẩm Sương vừa muốn nói chuyện, điện thoại của Mặc Tu Nhân đã reo lên.

Mặc Tu Nhân liếc Bạch Cẩm Sương một cái: “Anh nhận điện thoại trước đã.”

Điện thoại vừa kết nối, âm thanh gào khóc thảm thiết của Cảnh Hạo Đông, từ trong điện thoại truyền tới: “Tu Nhân, cậu giúp tớ đi, tớ chót làm vợ tức giận bỏ đi rồi!”

Mặc Tu Nhân không nói nên lời: “Vợ cậu từ đâu mà ra, mua ở siêu thị mà ra đúng không?”

Cảnh Hạo Đông không nhịn được cao giọng: “Vợ cậu mới mua ở siêu thị mà ra đó, cậu đừng nói vớ vẩn với tớ! Tớ và Lâm Kim Thư ở bên nhau rồi!”

Mặc Tu Nhân nghe tin này, khóe miệng cong lên: “Vậy rất tốt đó, chỉ có điều, cậu với Lâm Kim Thư đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn chưa? Mà cậu đã kêu người ta là vợ rồi sao, là cậu không biết xấu hổ đó!”

Cảnh Hạo Đông: “...”

Anh ta trầm mặc hai giây, mở miệng khiến răng nghiến lợi nói: “Mặc Tu Nhân, tớ muốn tuyệt giao với cậu!”

Mặc Tu Nhân khẽ cười: “Vậy sao? Tớ cho rằng chúng ta sớm đã tuyệt giao rồi chứ?”

Cảnh Hạo Đông khùng lên: “Cậu không thể giúp đỡ tớ được à? Cậu còn nhớ, trước đây lúc cậu theo đuổi nhà thiết kế Bạch, tớ đã giúp cậu tận tâm tận lực nhiều như vậy không?”

“Cậu không phải là đã theo đuổi được rồi sao?” Mặc Tu Nhân cười không có tức giận.

Cảnh Hạo Đông có chút ủ rũ: “Nhưng, tớ làm cô ấy tức giận bỏ đi rồi!”

Mặc Tu Nhân không nhịn nổi trêu chọc: “Đáng đời cậu lắm!”

Đỉnh đầu của Cảnh Hạo Đông bốc khói: “Mặc Tu Nhân, cậu nói cho đàng hoàng, xin cậu trước mắt tớ hãy giả vờ làm người tốt đi, được không?”

Mặc Tu Nhân có chút tức cười: “Được rồi, nói đi, chuyện xảy ra như thế nào?”

Cảnh Hạo Đông hôm nay đã hẹn gặp Lâm Kim Thư, sau cùng là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân, miêu tả sinh động với Mặc Tu Nhân một hồi: “May mà hôm nay Kim Thư không xảy ra chuyện gì, bằng không thì, tớ thật sự sẽ chết vì tình mất, còn có mẹ của Lâm Thanh Tuấn đó, hôm nay Kim Thư không cần mạng mà cứu bà ta, sau này còn dám tìm Kim Thư làm phiền, tớ sẽ băm vằm bà ta ra!”.

Cảnh Hạo Đông tự nói với chính mình: “Tuy bây giờ tớ nghĩ lại vẫn còn rùng mình, nhưng mà, nghĩ đến Kim Thư đã đến bên tớ rồi, trong lòng tớ như thể có trăm ngàn con sóng vô cùng kích động, tớ cũng nói với Kim Thư rồi, đợi qua một khoảng thời gian nữa tớ có thể xuất viện rồi, tớ sẽ đưa cô ấy đi du lịch, đến lúc này, tớ nhất định.”

Mặc Tu Nhân không nhịn nổi cắt đứt lời nói của Cảnh Hạo Đông: “Vậy nên, cậu nói với tới nhiều như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?”

Anh ta nhận thức rõ ràng, cái người này căn bản không phải tìm anh giúp đỡ.

Cảnh Hạo Đông nghe thấy lời này, lời nói rất vô liêm sỉ: “Đương nhiên là thể hiện cảm xúc, phát cơm chó đó, trước đây cậu phát cơm chó cho tớ nhiều như vậy, lẽ nào không cho phép tới đáp trả lại cậu sao!”

Mặc Tu Nhân: "..”

Anh trầm mặc hai giây, mặt không cảm xúc trực tiếp cúp máy.

Cảnh Hạo Đông vẫn đang hét lên ở đầu dây: “Không phải chứ, đây là cậu tức giận rồi, trước đây lúc cậu phát cơm chó cho tớ, tớ cũng đâu có cái thái độ như vậy!”

Anh ta nói xong, phát hiện Mặc Tu Nhân còn không phát ra tiếng nữa rồi, nhìn lại màn hình điện thoại, chết tiệt, người ta sớm đã cúp máy rồi!

Cảnh Hạo Đông đảo mắt giận dữ!

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy Mặc Tu Nhân cúp điện thoại, cười nhẹ nói: “Anh cũng biết, Cảnh Hạo Đông và Lâm Kim Thư yêu nhau rồi à?”

Mặc Tu Nhân nghĩ đến Cảnh Hạo Đông, chỉ có một biểu cảm chết người: “Cậu ta hận không thể lan truyền ra toàn thế giới!”

Bạch Cẩm Sương cười nhẹ ra tiếng: “Rất bình thường, Kim Thư vừa nãy cũng nói với em rồi!”

Mặc Tu Nhân nhướn mày: “Cô ấy nói với em, vì sao cô ấy lại đồng ý yêu Cảnh Hạo Đông?”

Bạch Cẩm Sương nghe đến lời này, đổi điệu cười trên mặt nói: “Lẽ nào anh cũng cho rằng, Lâm Kim Thư vì là ân nhân cứu mạng, cho nên mới yêu đươngg với Cảnh Hạo Đông hay sao?”

Mặc Tu Nhân giật mình, lập tức biết Bạch Cẩm Sương không vui, anh vội vàng giải thích: “Anh bị oan, anh đâu có cho rằng như vậy chứ, anh chỉ là cảm thấy, hai người này rất hài hước, còn có... Chuyện hôm nay như vậy đi, tuy cuối cùng kết quả rất tốt, nhưng mà, quá trình thì quá nguy hiểm!”.

Nói xong, anh thấy Bạch Cẩm Sương đang nhìn chằm chằm mình, tiếp tục kiên trì nỗ lực: “Quan trọng nhất là, anh lại không phải là Cảnh Hạo Đông, cậu ta nhất định rõ chuyện đó hơn anh, trước đây không phải có Lâm Thanh Tuấn là ví dụ sao, Lâm Kim Thư muốn yêu đương với Lâm Thanh Tuấn, thì đã sớm đến với nhau rồi, Cảnh Hạo Đông hẹn hò, chỉ số IQ cũng theo đó mà giảm xuống rồi, ngay cả chuyện này thôi mà cũng nhìn không rõ!”

Mặc Tu Nhân nói xong những lời này, thở phào nhẹ nhõm.



Tại sao cô lại có cảm giác tên này đang nịnh nọt thế nhỉ?

Mặc Tu Nhân chuyển chủ đề: “Đúng rồi, bé cưng, tối mai nghe nói có hoạt động trên bãi biển, chúng ta cùng nhau đi chơi, được không?”

Bạch Cẩm Sương hứng thú lên vài phần: “Hoạt động gì cơ?”

“Nghe nói là tiệc lửa trại, đến lúc đó, chúng ta cùng đi đi!” Mặc Tu Nhân cười tít mắt nhìn vợ.