Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

Chương 521: Đêm tiệc lửa trại



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Chương 521: Đêm tiệc lửa trại

Ngày thứ hai, Bạch Cẩm Sương hết ăn, rồi ngủ, xong lại ra ngoài tản bộ luôn tiện hóng chút gió biển, cô cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Khi màn đêm buông xuống, Mặc Tu Nhân đưa Bạch Cẩm Sương về biệt thự.

Anh nói: “Chúng ta phải ăn cơm trước đã, ăn xong rồi tiếp tục chơi!”

Bạch Cẩm Sương im lặng.

Tối hôm qua chính Mặc Tu Nhân xách cô đi tham gia liên hoan lửa trại, bây giờ xách cô về biệt thự, cũng lại là Mặc Tu Nhân.

Cho nên, người này này rốt cuộc muốn quậy cái gì đây? Hơn nữa, lúc ăn cơm tối, biểu hiện của Mặc Tu Nhân cực kỳ kỳ lạ.

Thường thì chỉ có nửa tiếng, đã ăn uống xong xuôi, hôm nay anh lại ăn với Bạch Cẩm Sương thì lại mất cả tiếng đồng hồ.

Sau khi ăn xong cơm tối, anh tiếp tục lôi kéo Bạch Cẩm Sương đi thay quần.

Bạch Cẩm Sương nhìn bộ đầm dạ hội màu trắng, vẻ mặt hoang mang không biết nói gì: “Cho nên, chúng ta phải mặc lễ phục dạ hội tham gia đêm tiệc lửa trại trên bờ cát sao?”

Mặc Tu Nhân nâng tay lên để trán, cười gượng giải thích: “Tiệc lửa trại lần này quy mô khá lớn, ai nấy cũng ăn mặc rất đẹp!”

Bạch Cẩm Sương ngu người, chẳng lẽ tiệc lửa trại, không phải là một nhóm người vây quanh đống lửa vừa nướng đồ ăn vừa đùa nghịch sao?

Là do cô chưa load nổi hay sao hả?

Cảm giác của cô bây giờ, hình như đã mắc lừa Mặc Tu Nhân mất rồi!

Bạch Cẩm Sương không biết Mặc Tu Nhân muốn làm cái gì, nhưng vẫn gật đầu, đi thay một chiếc đầm dạ hội màu trắng.

May mà Mặc Tu Nhân đã chuẩn bị trước cho cô đôi giày sandal màu trắng có khảm kim cương, dễ dàng đi lại trên bãi cát, nếu không, Bạch Cẩm Sương sẽ điên lên mất.

Đợi lúc cô đi ra, đã thấy Mặc Tu Nhân thay xong lễ phục rồi.

Đáy mắt cô hiện lên một chút ngạc nhiên.

Mặc Tu Nhân mặc một bộ vest màu đen được cắt may rất vừa vặn, trên ngực cài một đóa hồng lất phất vài chiếc là xanh, ở từng cánh hồng dường như còn đượm sương sớm, dưới ánh đèn, giọt sương lung linh lấp lánh.

Thấy khuôn mặt hết sức đẹp trai đẹp đến mức khiến người ta giận sôi máu của Mặc Tu Nhân, chẳng hiểu sao Bạch Cẩm Sương có hơi căng thẳng.

Mặc Tu Nhân đưa bàn tay ra, Bạch Cẩm Sương đặt nhẹ từng ngón vào lòng bàn tay anh, hai người cùng nhau bước ra ngoài.

Đến cửa, Bạch Cẩm Sương cách vườn cây tươi tốt um tùm, nhìn thấy bờ biển được thắp sáng bởi những ánh đèn, con người cô vì thế mà rực rỡ lên mấy phần.

Kết quả, Mặc Tu Nhân nắm trong tay dải lụa màu đỏ rộng bằng ba ngón tay, cười nói: “Bảo bối à, anh muốn tặng cho em một điều ngạc nhiên, trước tiên phải bịt mắt lại, rồi anh dẫn em đi, có được không?”

Bạch Cẩm Sương mở to mắt nhìn, sau đó gật đầu.

Mặc Tu Nhân dùng dải lụa màu đỏ, che kín đôi mắt của Bạch Cẩm Sương, cẩn thận dẫn dắt cô, từng bước tiến về phía bãi biển.

Bạch Cẩm Sương cảm giác mình đi qua con đường sỏi, rồi đến bãi cát mịn màng.

Đôi mắt bị che đi, cô không cảm giác được an toàn, thế là mở miệng nói: “Mặc Tụ Nhân, sắp đến chưa vậy anh?”.

Giọng nói của của Mặc Tu Nhân khiến cô an tâm hơn: “Ừm, gần đến rồi, một chút nữa thôi, anh sẽ dẫn em đến, đừng sợ!”.

Nghe giọng nói của Mặc Tu Nhân, trong lòng Bạch Cẩm Sương an tâm hơn rất nhiều.

Một phút lại trôi qua, Mặc Tu Nhân cuối cùng cũng dừng lại.

Anh đi đến trước mặt Bạch Cẩm Sương, khẽ nói: “Bé cưng, đến rồi!”

Nói xong, anh nhẹ nhàng giúp Bạch Cẩm Sương tháo dải lụa che mắt xuống.

Bạch Cẩm Sương nhìn những ánh đèn mờ ảo trước mắt, chờ hai giây thích ứng mới nhìn rõ cảnh tượng.

Trên bờ cát trải đầy cánh hoa hồng, sóng biển vỗ bờ, cánh hoa bị cuốn lấy, phiêu tán trên sóng nước, dưới ánh đèn chiếu rọi, cứ y như một bức tranh.

Trên bãi biển tư nhân, không có bao nhiêu người, nhưng mà, dọc theo ven biển, một loạt bảng gỗ được cắm xuống, phía trên lấp lóe ánh đèn, hợp lại thành bảy chữ to, Cẩm Sương, gả cho anh, được không?

Bạch Cẩm Sương nhìn thấy dòng chữ này, cô xúc động che miệng, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Mặc Tu Nhân dịu dàng nhìn chăm chú Bạch Cẩm Sương, quỳ xuống trước mặt cô: “Cẩm Sương, lấy anh, được không? Anh nguyện dùng một đời này, chăm sóc cho em thật tốt!”

Mặc dù Mặc Tu Nhân cầu hôn rất đơn giản, thế nhưng, Bạch Cẩm Sương cảm nhận trong lời nói của anh, chứa đựng sự nghiêm túc và trịnh trọng trước nay chưa từng có.

Trong lòng Bạch Cẩm Sương cảm động, hốc mắt hơi phiếm hồng, cô không được tự nhiên mà mím môi nói: “Chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?”.

Mặc Tu Nhân lẳng lặng chăm chú nhìn cô: “Đúng vậy, chúng ta đã kết hôn, nhưng mà, anh thiếu em một bước cầu hôn, thiếu em một đám cưới long trọng, bé cưng, anh muốn mang những thứ tốt nhất tặng hết cho em!”

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ mẹ nuôi Vu Huyền ra thì không ai có thể đem lại cho Bạch Cẩm Sương cảm giác được trân trọng yêu thương như thế này.

Thứ mà Vụ Huyền cho cô chính là tình thương của mẹ, còn Mặc Tu Nhân cho cô... Lại là tình yêu!

Tuyến phòng bị tâm lý của Bạch Cẩm Sương, cuối cùng cũng bị Mặc Tu Nhân đánh tan, cô nhìn Mặc Tu Nhân bằng đôi mắt hoe đỏ: “Được, em đồng ý, nhưng, nếu như anh không đối xử tốt với em... Em sẽ..”

Mặc Tu Nhân không để cho cô nói hết câu, vốn không muốn nghe, nhanh chóng lấy nhẫn ra, giống như một tên ngốc, đeo vào ngón tay cô.

Gió biển thổi vào mặt, Bạch Cẩm Sương cắn môi: “Anh không muốn nghe, em nói gì phía sau sao?”

Mặc Tu Nhân nhìn chằm chằm cô, hôn nhẹ lên trán: “Ngốc à, anh không đời nào đối xử tệ bạc với em, cho nên, anh cũng không tò mò những lời chưa nói hết của em làm gì, nếu có một ngày, anh thật sự phụ lòng em, em muốn làm gì anh, anh cũng không phản bác nửa câu đâu!”

Lời nói Mặc Tu Nhân, khiến trái tim của Bạch Cẩm Sương như được ngâm trong dòng nước ấm áp.

Mặc Tu Nhân nắm tay Bạch Cẩm Sương, nói nhỏ: “Bảo bối à, em chấp nhận lời cầu hôn của anh, vậy tối nay... Chúng ta ăn mừng trên biển nhé, có được không?”

Bạch Cẩm Sương mở to đôi mắt: “Ăn mừng trên biển?”

Mặc Tú Nhân tươi cười gật đầu: “Đúng, ăn mừng trên biển, em nhìn bên kia thử xem!”

Bạch Cẩm Sương ngẩng đầu, nhìn theo hướng Mặc Tu Nhân chỉ, xa xa trong màn đêm, một chiếc du thuyền, bỗng nhiên sáng rực lên.

Lúc này Bạch Cẩm Sương mới phát hiện, dọc theo cánh hoa, dẫn đến bậc thang của du thuyền.

Chẳng qua, vừa nãy ánh đèn nhấp nháy bên này, nên không nhìn thấy du thuyền, mãi cho tới khi du thuyền lên đèn, mới có thể thấy rõ cảnh tượng bên kia.

Không cần nghĩ cũng biết, Mặc Tu Nhân đã có kế hoạch từ trước.

Bạch Cẩm Sương vừa cảm động, vừa tức giận: “Anh không sợ em từ chối sao?”

Mạch Tu Nhân cười nhẹ, rồi dịu dàng vuốt tóc cô: “Vậy anh sẽ... Trói em lại!”

Khuôn mặt Bạch Cẩm Sương thoáng chốc đanh lại.

Mặc Tu Nhân cười ra tiếng: “Ngốc quá đi, giỡn với em thôi, anh sao có thể trói em chứ, anh biết, em chắc chắn sẽ đồng ý, chúng ta bên nhau lâu như vậy, anh rất tin tưởng vào em, đối với bản thân anh thì cũng có chút tự tin!”

Lời này ngược lại khiến lòng Bạch Cẩm Sương ấm áp không ít.



Đàm Phi Tuấn lắc đầu: “Em không thấy hôm nay là ngày cô gái được cầu hôn sao? Thời khắc như vậy, chúng ta tốt nhất là đừng đến quấy rầy! Chờ đến ngày mai rồi hẵng đi!”

Thanh niên Đàm Phi Vũ bẹt môi: “Di Đỗ còn nói gì mà, nếu như có thể tìm thấy con gái của dì, sẽ giới thiệu cho con làm quen nữa! Chưa thấy người đâu, thế mà đã chấp nhận lời cầu hôn của người khác rồi!”

Đàm Phi Vũ thấy màn được cầu hôn tối nay của Bạch Cẩm Sương, thế là vô thức xem, chuyện buổi sáng khi mà Mặc Tu Nhân nói anh là chồng của Bạch Cẩm Sương, chỉ là lừa cậu.

Lý Thục Nhã tức giận cười: “Còn chưa xác định được liệu cô gái này rốt cuộc có phải là con gái của dì Yến Oanh không cơ mà, con đã nhớ nhung người ta rồi hay sao?”