Vô Song

Quyển 7 - Chương 169



“Ta vẫn luôn nghi ngờ Vũ Văn Nga Anh.”

Khi Phượng Tiêu dùng vài ba lời nói xong vụ án, Thôi Bất Khứ nói như vậy.

“Từ lúc nào?”

“Tiệc ngàn đèn.”

Thôi Bất Khứ không tiếp xúc nhiều với cô cháu gái ngoại này của Hoàng đế, nhưng thỉnh thoảng cũng gặp mấy lần ở chỗ của Hoàng hậu.

Vũ Văn huyện chúa tính tình ôn nhu, nói khó nghe một chút là hướng nội, không hay nhiều lời.

Điều này vô cùng phù hợp với Vũ Văn huyện chúa mà Thôi Bất Khứ nhìn thấy ở tiệc ngàn đèn.

Nhưng khi hắn rời khỏi biệt trang của phủ Công chúa, Vũ Văn huyện chúa từng chủ động đuổi theo, chất vấn hắn vì sao không báo trước cho mẫu thân nàng sớm chuẩn bị, để cho bữa tiệc ngàn đèn này xấu xí đến như vậy.

Có lẽ còn không gọi được chất vấn, bởi vì hai mắt Vũ Văn huyện chúa rưng rưng, thậm chí còn yêu kiều lạy hắn, tư thái hạ thấp, lúc ấy phần lớn người ở đó đều cho là Thôi Bất Khứ hùng hổ dọa người, quyền thế ngập trời, ngay cả cháu gái ngoại của Hoàng đế cũng phải quỳ xuống với hắn, sau chuyện này cũng có không ít tấu sớ vạch tội hắn bay lên ngự tiền.

Chính là từ đó trở đi, Thôi Bất Khứ sinh ra một sự nghi ngờ.

Phượng Tiêu nói: “Lúc ấy ngươi nói hai chữ, kỳ quái.”

Thôi Bất Khứ: “Không sai, chiêu đó của Vũ Văn huyện chúa là lấy lùi để tiến, quả thực cao minh, rõ ràng không giống tính tình của nàng.”

Người ngoài có lẽ sẽ không chú ý nhiều như vậy từ mấy câu nói, nhưng lúc đó Thôi Bất Khứ vừa tham gia tiệc ngàn đen, nhìn ai trong phủ Công chúa cũng đều có thể nghi ngờ, sự khác biệt nhỏ xíu này của Vũ Văn huyện chúa tự nhiên cũng rơi vào trong mắt hắn.

“Nhâm Dược bày một bố cục lớn như thế ở tiệc ngàn đèn, gần như gom cả nửa số vương công quý tộc kinh thành vào.”

“Gã chỉ là trai nuôi trong phủ Công chúa, không phải là nam chủ nhân, thế mà lại gọi được nhiều người như vậy, sau chuyện này nhóm người kia lộ ra chân tướng quá nhanh, cũng là điểm khả nghi.”

“Lúc ở núi Thiên Nam, Phạm Vân từng nhắc nhở ta, nói Tiêu Lý còn có chỗ dựa lớn hơn trong triều.”

“Ta đã hỏi Hoàng hậu, năm đó Lạc Bình công chúa sinh một đôi nữ, một người trong đó vốn sinh ra đã yếu, ngay cả tên cũng không có đã chết yểu.”

Phượng Tiêu yên lặng chốc lát.

“Ý ngươi là, tỷ muội song sinh của Vũ Văn huyện chúa còn sống, hơn nữa rất có thể bởi vì nguyên nhân nào đó mà cấu kết với Tiêu Lý.”

Thôi Bất Khứ khẽ gật đầu.

Phượng Tiêu: “Trước cửa cung ta đã từng dò xét nàng, phản ứng của nàng giống như một người bình thường.”

Thôi Bất Khứ bén nhạy bắt được một chữ mấu chốt.

“Giống”, mà không phải “là”.

Vũ Văn huyện chúa vốn là người bình thường mới đúng.

Phượng Tiêu hứng thú nói: “Người luyện võ sẽ có phản ứng theo bản năng đối với nguy hiểm xảy ra bất ngờ, lúc ấy ta rõ ràng nhìn thấy nàng muốn động, nhưng lại khống chế được, cố ý khiến cho mình không khác người bình thường. Ta vốn muốn sờ mặt nàng xem có dịch dung hay không, không ngờ lại thử ra niềm vui ngoài ý muốn, nàng kiên nhẫn và ẩn nhẫn đúng là không tệ.”

Công chúa tiền triều, hiện giờ là Huyện chúa, thân phận Vũ Văn huyện chúa đặc biệt xưa nay không có.

Một thiên chi kiêu nữ như vậy vốn là người vai không thể gánh, tay không thể nhấc.

Nhưng Vũ Văn huyện chúa lại biết võ.

Hơn nữa ở trong mắt Phượng Tiêu, võ công cũng không tệ lắm.

Thôi Bất Khứ nói: “Nhưng bây giờ tất cả những điều này đều là suy đoán, trước khi không có chứng cứ, bứt dây động rừng sẽ chỉ thua toàn bộ thôi.”

Phượng Tiêu nói tiếp: “Cho nên, bây giờ điều duy nhất có thể điều tra chỉ có cái chết của Lý Mục và Lưu Phưởng. Điểm khác nhau lớn nhất của hai vụ án là Lý Mục nổi điên trước khi chết, mà Lưu Phưởng không có, ông ta chết yên lặng, thậm chí còn để lại di thư.”

Thôi Bất Khứ nhắc nhở: “Di thư chưa chắc là của ông ta.”

Phượng Tiêu gật đầu: “Ta đã hỏi người Lý gia, trước mấy ngày Lý Mục nổi điên, bởi vì nóng phổi ho khan nên đã mời đại phu tới cho đơn thuốc, uống mấy thang thuốc mới đỡ.”

Vẻ mặt Thôi Bất Khứ động một cái: “Đơn thuốc?”

Phượng Tiêu: “Hoàng liên, rễ bản lam, ngư tinh thảo(*).”

(*) Ngư tinh thảo là rau diếp cá, có mùi tanh.

Thôi Bất Khứ: “Một đắng một tanh, lần trước cũng có thức ăn tương tự.”

Phượng Tiêu tự nhiên nói tiếp: “Nửa bát canh hạt sen ngân nhĩ trong Nhạn Đãng sơn trang?”

Thôi Bất Khứ liếc mắt nhìn y.

Phượng Tiêu nhếch khóe môi, lại rất nhanh đã không nhìn thấy, làm như không có chuyện gì xảy ra.

“Hoa giao(*) có vị tanh, người Nhạn Đãng sơn trang điên cuồng giết lẫn nhau, cách chết giống như Lý Mục vậy. Nhưng Lưu Phưởng lại khác, ta đã xem qua thi thể của ông ta, dùng cách lần trước ngươi dạy ta, bình thường thắt cổ tự vẫn để lại vết siết, ở giữa sâu hai bên nông, nhưng một vòng vết siết của ông ta lại không khác nhau bao nhiêu, có thể thấy cũng không phải là bị Hoàng đế khiển trách mà nghĩ quẩn, mà là bị giết.”

(*)Hoa giao = bong bóng cá.

“Cho nên, cái chết của Lưu Phưởng có thể là do Tiêu Lý gây nên, lấy điều này để tạo thanh thế, âm thầm ấp ủ âm mưu lớn hơn.”

“Mà vụ án của Lý Mục và Nhạn Đãng sơn trang, còn có cổ trận chúng ta gặp phải trên đường, có thể là do một đám người ngoài gây nên, còn về mục đích của đám người này—”

Phượng Tiêu ngừng lại một chút, “Đục nước béo cò?”

Thôi Bất Khứ ngắm nhìn hoa văn gỗ trên bàn, xuất thần nghiêm túc, gần như muốn nhìn ra một bức Phục Hy bát trận đồ.

Cho đến khi Phượng Tiêu cho rằng hắn hồn lìa khỏi xác, hoặc căn bản không nghe mình nói chuyện, hắn mới chậm rãi nói: “Ta nghi ngờ là người Đột Quyết.”

Phượng Tiêu cất cao giọng, tỏ ý hắn nói tiếp: “Ừ?”

Thôi Bất Khứ: “Người Đột Quyết lòng muông dạ thú, tuy xưng thần bái phục nhưng tuyệt đối sẽ không lâu dài, nếu có cơ hội cắn trả, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự hạ miệng, đây là điều thứ nhất. Cái gọi là cổ độc, có nguồn gốc từ nước Phiêu(1), từ Tây Nam nhập vào Bộ Bộc(2), qua tay Đảng Hạng(3), Thổ Dục Hồn(4), Cao Xương(5), bí ẩn quỷ quyệt, đại vu Bắc Địa thích dùng loại thủ đoạn này để giả thần giả quỷ nhất, đây là điều thứ hai. Cổ trận cổ độc, đều xuất hiện sau khi Thất vương tử Quật Hợp Chân tới kinh, đây là điều thứ ba.”

Phượng Tiêu cười nói: “Vậy thì thật là đúng dịp, tối nay phủ Tần vương thiết yến, Quật Hợp Chân chắc cũng sẽ đi.”

Thôi Bất Khứ đang muốn nói gì đó, đột nhiên bật người dậy nhìn ra bên ngoài.

Ngay sau đó Phượng Tiêu men theo tầm mắt hắn nhìn lại.

Thoáng nhìn trong đám người, bóng người quen thuộc đi ngang qua cửa quán Lục Khởi, tỳ nữ hạ nhân vờn quanh, không nhanh không chậm.

Là Vũ Văn huyện chúa.

Lúc này đã qua hơn nửa giờ Dậu, xấp xỉ giờ Tuất.

Phủ Tần vương tổ chức yến hội vào giờ Tuất.

Dưới tầng, biển người chia ra làm hai tốp, một nhóm đi về phía bắc xem pháo hoa, một nhóm đi phía nam xem hội đèn ngoại ô.

Tần vương phủ ở phía bắc, nhưng đoàn người Vũ Văn huyện chúa đang đi về phía nam.

Chắc hẳn nàng cũng nhận được thiệp mời của phủ Tần vương, nhưng nếu đi dạo một vòng qua hội đèn, ắt sẽ không đến kịp tiệc đêm.

Thôi Bất Khứ trở tay gõ ba cái lên mặt bàn.

Quan Sơn Hải đẩy cửa vào.

Thôi Bất Khứ chỉ ra bên ngoài: “Đi theo Vũ Văn Nga Anh, xem nàng đi nơi nào, trở lại báo cho ta.”

Quan Sơn Hải gật đầu một cái, sau đó biến mất ở cửa.

Phượng Tiêu đứng dậy.

“Xem ra ngươi không đến phủ Tần vương được rồi, ta liền đi trước một bước, tránh cho không đuổi kịp náo nhiệt.”

Thôi Bất Khứ: “Cứ đi, không tiễn.”

Phượng Tiêu cầm lọ Cao thần tiên trong tay, quơ quơ trước mặt hắn: “Ngươi thật sự không biết là ai tặng sao? Vậy ta ném đi nhé.”

Thôi Bất Khứ cũng không ngẩng đầu, bắt đầu gắp thức ăn, tựa như vừa nhận ra trước mặt là tiên cung mỹ vị.

Phượng Tiêu cười nhạt một chút, nhét một cái quạt xếp vào trong tay hắn.

Thôi Bất Khứ nhất thời cau mày, tựa như cầm phải củ khoai nóng bỏng tay.

“Không cho phép vứt đi!” Phượng Tiêu uy hiếp.

“Nghe người xưa có nói đến việc đưa quạt thể hiện tình cảm, không ngờ Phượng phủ chủ lại có tình thâm với ta?”

Thôi Bất Khứ thuận tay mở quạt xếp ra, khóe miệng không khỏi co quắp, không nói được nữa.

Trên mặt quạt có một bóng người cao lớn đứng đón gió bên cạnh Hoàng Hà, phiêu phiêu như tiên, là bức vẽ Phượng Nhị phủ chủ.

Thôi Bất Khứ thật sự rất muốn ném đi.

“Tần Diệu Ngữ nói ngươi vào cung mượn Bệ hạ họa sĩ, chính là vì vẽ cái đồ chơi này?” Hắn không nhịn được cất cao giọng.

“Ngươi vừa đưa ta Cao thần tiên làm tín vật bày tỏ, ta nghĩ tới nghĩ lui, dù sao cũng phải tặng lại thứ trân quý hơn, mà trân quý nhất cõi đời này không ai bằng ta. Ngươi cũng không có cách nào thấy ta suốt ngày, lúc nào đó lấy bức vẽ của ta tự an ủi cũng giống nhau thôi.”

Phượng Tiêu cố ý dùng giọng nói thân mật ở bên tai hắn, trước khi Thôi Bất Khứ nổi giận thì nhanh chóng đứng dậy lui về phía sau, cất Cao thần tiên vào trong ngực, cười ha ha một tiếng rồi nghênh ngang mà đi.

Thôi Bất Khứ bị ghê tởm đến mức lông măng cả người dựng đứng, đưa tay muốn xé cây quạt, tránh cho đối phương càng thêm đắc ý.

Nhưng lúc tầm mắt chạm đến mặt quạt, động tác không tự chủ được dừng lại.

Họa sĩ trong cung quả nhiên có kỹ thuật thành thạo cao minh, vẽ người sinh động cứ như muốn nhảy ra khỏi giấy.

Chỉ chốc lát sau, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra cất cây quạt đi.

Sau khi Phượng Tiêu đi, Quan Sơn Hải đã trở lại rất nhanh.

“Tôn sứ, đối phương vẫn luôn đi về phía nam, nhưng sau khi ra khỏi thành lại không đi xem hội đèn, chỉ ngồi một mình ở đình Lưu Huỳnh, lúc thuộc hạ trở về, nàng còn chưa rời đi, vì đề phòng bứt dây động rừng, thuộc hạ không dám đến gần, đã sai Vương Cửu ở đó nhìn kĩ.”

Thôi Bất Khứ cau mày yên lặng một lát, bỗng nhiên nói: “Nàng phát hiện ra các ngươi.”

Quan Sơn Hải ngạc nhiên, bật thốt lên: “Không thể nào, thuộc hạ đi theo từ rất xa…”

“Ta không trách ngươi!” Thôi Bất Khứ khoát tay chặn lại, “Đình Lưu Huỳnh ở trên gò đá, bốn bề trống trải, cách hội đèn một đoạn, dòng người sẽ không đi về chỗ đó, bây giờ là mùa đông, lá cây thưa thớt không thể che giấu, các ngươi lại chậm chạp không hội tụ với dòng người, nếu người bên cạnh nàng để ý thì nhất định có thể phát hiện ra. Hơn nữa, rất có thể nàng cố ý ngồi ở chỗ đó chờ ngươi đến cửa.”

Quan Sơn Hải: “Cố ý?”

Thôi Bất Khứ gật đầu: “Khương Thái Công câu cá, có người muốn mắc câu, đi thôi, tối nay đi làm cá một lần đi.”

Hắn đứng dậy dẫn đám người Quan Sơn Hải ra ngoài.

Quan Sơn Hải thấy trong tay Thôi Bất Khứ có thêm một cái quạt xếp, trong lòng kỳ quái, nhưng hắn cũng không phải là người thích hóng hớt, vẫn giữ bổn phận, tuyệt đối không hỏi nhiều.

Thôi Bất Khứ bất thình lình dừng lại bước chân.

“Nếu có rảnh rỗi, ngươi đi hỏi thăm xem khi nào Giải Kiếm phủ trả lại họa sĩ mượn từ trong cung về đi.”

“Vâng.”



(1) Nước Phiên: hay còn gọi là các thị quốc Pyu. Lịch sử của các thị quốc Pyu được khám phá dựa vào các bi ký tìm thấy và qua các ghi chép của những người Trung Quốc về nước Phiêu.

(2) Bộ Bộc: bộ lạc nhỏ ở Vân Nam Trung Quốc cổ đại.

(3) Đảng Hạng: một nhánh của dân tộc Khương.

(4) Thổ Dục Hồn: một vương quốc hùng mạnh của các bộ lạc du mục người Tiên Ti. Tận dụng tình trạng đối địch giữa nhà Tùy và Nam triều Trần, Thổ Dục Hồn từng tấn công liên tục vào các châu của Tùy giáp với Thổ Dục Hồn, tuy nhiên khi Tùy diệt Nam triều Trần, Thổ Dục Hồn đã quyết định khuất phục Tùy Văn Đế (Dương Kiên).

(5) Cao Xương là khu vực từng tồn tại một thành phố ốc đảo được xây dựng tại rìa phía bắc của sa mạc Taklamakan tại Tân Cương, Trung Quốc.