Vô Song

Quyển 7 - Chương 170



Phượng Tiêu đi một mình.

Dù sao cũng là đến phủ Tần vương dự tiệc, chứ không phải đi xông vào đầm rồng hang hổ.

Thôi Bất Khứ cho người trở về báo tin.

Lúc hắn dẫn Quan Sơn Hải ra khỏi thành nam, Trưởng Tôn Bồ Đề đã chờ ở cửa thành.

Đi cùng hắn còn có Tần Diệu Ngữ.

Tần Diệu Ngữ tiến lên hành lễ: “Thôi tôn sứ, nhị phủ chủ bảo ta đi theo ngài.”

Thôi Bất Khứ gật đầu tiếp nhận, không có nói nhảm dư thừa.

Có lúc cần thiết, hắn không ngại mạo hiểm để lấy được lợi ích.

Nhưng ở lúc không cần thiết mạo hiểm, hắn cũng sẽ không làm việc lỗ mãng.

Có đám người Trưởng Tôn và Tần Diệu Ngữ ở đây, cho dù gặp Tiêu Lý, không nói trở lui toàn thân, ít nhất cũng vẫn giữ được mạng.

Huống chi lần trước đánh một trận ở quán rượu, Tiêu Lý cũng bị thương nặng. Phượng Tiêu đã nói, nếu như đối phương không chịu đựng được tẩu hỏa nhập ma, công lực tăng lên một tầng, như vậy bây giờ thương thế hẳn còn chưa khỏi hẳn.

Một con hổ bị bệnh mặc dù vẫn là hổ, nhưng đã ít đi ba phần uy lực.

Bá tính trong thành như quyết định vui đùa suốt đêm, đổi lại ngày thường, lúc này đã sớm tắt đèn lên giường nghỉ ngơi, nhưng giờ ai nấy vẫn cầm đèn hứng thú bừng bừng, từ cổng thành nhìn xuống giống hàng dài ánh lửa lấp lánh.

Mấy người Thôi Bất Khứ ra khỏi cửa thành, không theo dòng người đi đến hội đèn, ngược lại quẹo cua tới đình Lưu Huỳnh.

Bên ngoài đình đốt đèn lồng, mấy chỗ có bóng người.

Bên trong đình, có một người ngồi ngay ngắn, cầm quạt pha trà, lò lửa lách tách.

Mùi trà loáng thoáng truyền tới, tựa như còn xen lẫn mùi điểm tâm mặn trong lò lửa.

Thôi Bất Khứ muốn đi, Trưởng Tôn Bồ Đề ngăn hắn lại.

“Đó không phải là Vũ Văn Huyện chúa.”

Đương nhiên không phải Vũ Văn Nga Anh, kia rõ ràng là bóng nam nhân, hơn nữa cực kì sang trọng như Phượng Tiêu.

Thôi Bất Khứ vẫn ổn định như thường: “Đi thôi, cùng ta đi gặp Tiêu lâu chủ của Vân Hải Thập Tam Lâu.”

Tần Diệu Ngữ cùng Quan Sơn Hải giật mình không nhỏ, thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Bọn họ cũng không phải là sợ đến mức phải quay đầu rời đi, nhưng Vân Hải Thập Tam Lâu liên tiếp gây chuyện, từ Lục Công thành đến huyện Quang Thiên, mấy lần suýt chút nữa khiến bọn họ lộn nhào, cho dù là người Giải Kiếm phủ hay là Tả Nguyệt cục, đều rất kiêng kị với Tiêu Lý.

Mấy người bọn hắn vừa không lén lén lút lút, giọng nói cũng không tận lực đè thấp, trong đình người há lại không phát hiện ra?

Rất nhanh, đã có người cất cao giọng nói: “Bên ngoài trời giá rét gió lớn, sao Thôi tiên sinh không dời bước vào trong đình, cùng ngồi với cố nhân!”

Trưởng Tôn thì thôi, hai người Tần Diệu Ngữ và Quan Sơn Hải ngày đó đánh một trận ở quán rượu, dù bọn họ chưa tự mình giao thủ cùng Tiêu Lý, nhưng chính mắt nhìn thấy Tiêu Lý cùng Phượng Tiêu kịch chiến sinh tử, không phân cao thấp như thế nào, phần thắng năm mươi năm mươi mới làm điên đảo trận chiến đêm đó.

Cho dù như vậy, nếu sau chuyện này không phải Phượng Tiêu mạng lớn, vượt qua cửa ải khó tẩu hỏa nhập ma, còn không biết bây giờ Giải Kiếm phủ sẽ trở thành cái dạng gì.

Huống chi Ngọc Tú giả trang thành A Ba Khả Hãn, thiếu chút nữa đã lấy giả thành thật gây thành họa lớn, lúc ở quận Bác Lăng có Nguyên Tam Tư lấy thân phận cố nhân đến gần Thôi Bất Khứ, dẫn quân vào cốc, khiến hai người Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ hao tổn ở trên núi Thiên Nam, lại càng không nói đến Tiêu Lý mượn nạn lụt đổ dầu vào lửa ở huyện Quang Thiên, ẩn thân phía sau màn làm mưa làm gió.

Mỗi lần trở về, bọn họ đều cho là Vân Hải Thập Tam Lâu đã hầu như không còn tinh anh, nhưng lúc làm không xong việc, Tiêu Lý đều sẽ cho bọn họ “ngạc nhiên mừng rỡ” một lần nữa.

Quan Sơn Hải không thể không nghĩ, nếu không phải gặp Thôi Bất Khứ, không chừng những âm mưu kia của Vân Hải Thập Tam Lâu đã thành công.

Tần Diệu Ngữ chống với Tiêu Lý, áp lực càng lớn hơn.

Trước kia nàng là đệ tử Phù Dư môn, mà Phù Dư môn được Vân Hải Thập Tam Lâu dẫn dắt, nói cách khác, Tiêu Lý là cấp trên của môn chủ.

Mặc dù làm một tên tiểu lâu la không có tên tuổi, chưa chắc Tiêu Lý sẽ nhớ nàng, nhưng lúc theo Thôi Bất Khứ đi về phía đình, Tần Diệu Ngữ khó tránh khỏi run rẩy trong lòng, nghi thần nghi quỷ.

May mà, Tiêu Lý căn bản không đế ý đến nàng.

Đối phương quét qua mấy người đi theo Thôi Bất Khứ một cái, rồi đặt tất cả sự chú ý trên người Thôi Bất Khứ.

Giống như chỉ có hắn mới đáng giá để Tiêu Lý nhìn với con mắt khác.

“Đêm gió lạnh, gặp được cố nhân, pha trà luận đạo, há không khoái thay?”

Giọng nói của Tiêu Lý truyền tới từ xa, trong trẻo sáng sủa như thổi hết gió rét sau đầu, để lộ ý xuân xanh, khiến người ta không khỏi sinh ra sự lười biếng thoải mái trong lòng.

Nhưng trừ Thôi Bất Khứ ra, không một ai dám vì thế mà buông lỏng cảnh giác.

“Tiêu lâu chủ mượn Vũ Văn huyện chúa hiện thân, dẫn ta tới, ngươi không sợ bây giờ ta ra lệnh một tiếng, để cho Bệ hạ phái cấm quân trong kinh đến sao? Cho dù ngươi có võ công cái thế, chỉ sợ cũng khó mà chạy thoát thân.”

Thôi Bất Khứ nói như vậy, theo động tác tay mời của Tiêu Lý, ngồi xuống ở đối diện y, đưa tay bưng chén trà mới châm được bảy tám phần trước mặt lên ngửi khẽ, không keo kiệt khen ngợi.

“Trà ngon.”

Hai mắt Tiêu Lý đầy nụ cười: “Là trà ngon, ta đặc biệt mang từ phía nam đến, cũng biết ngươi sẽ thích.”

Mấy lần y muốn vùi lấp Thôi Bất Khứ vào chỗ chết, nhưng lúc gặp mặt lại nói nói cười cười, không có chút lạnh nhạt xa cách nào.

Không biết chuyện, còn thật sự cho rằng hai người là bạn cũ có quan hệ không tệ.

Tần Diệu Ngữ rất lo lắng Thôi Bất Khứ bị loại ngôn ngữ ôn tình này làm cho mê hoặc, thật sự uống chén trà này.

Nhưng sự thật chứng minh nàng đã xem thường đối phương.

Thôi Bất Khứ trở tay hất nước trà sang bên người.

“Lấy trà thay rượu, kính những người mấy năm nay bị Tiêu lâu chủ hố chết, hy vọng bọn họ ở dưới chín suối đừng có nhắm mắt, oan có đầu, nợ có chủ, sớm ngày tìm ngươi báo thù.”

Tần Diệu Ngữ thiếu chút nữa cười ra tiếng, may mà nhịn được.

Nàng liếc trộm Trưởng Tôn Bồ Đề một cái, vị Tả Nguyệt phó sứ này cứ như ngồi thiền, người cứng như gỗ, giống như không nghe thấy đối thoại của hai người.

Thôi Bất Khứ ho khan nói: “Tiêu lâu chủ biết thân thể ta xưa nay không tốt, không kiên nhẫn ngồi lâu trong gió rét, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi.”

Tiêu Lý cười nói: “Xin lỗi, ai bảo người nào bị ngươi dày vò, cũng chỉ còn một hơi thở chứ, thiếu chút nữa khiến ta quên ngươi cũng là một người bệnh nặng.”

Thôi Bất Khứ: “Hơn năm mươi miệng một nhà Nhạn Đãng sơn trang Lâm thị chết, ngươi biết không?”

Tiêu Lý: “Biết.”

Thôi Bất Khứ: “Ta bảo Ninh Xá Ngã chuyển lời cho ngươi, ngươi nhận được chưa?”

Tiêu Lý: “Nhận được.”

Thôi Bất Khứ nhíu mày một cái không thể nhận ra, lại nói: “Nhưng ta thấy thái độ bây giờ của Tiêu lâu chủ không giống như là muốn hợp tác.”

Tiêu Lý uống từng ngụm hết chén trà trong tay.

“Lâm Ung đúng là người Vân Hải Thập Tam Lâu, nhưng bây giờ gã đã rơi vào tay các ngươi, chắc hẳn cũng để lộ không ít tin tức, cho dù Nhạn Đãng sơn trang là bị ai tiêu diệt, ta cũng không cần thiết phải che chở, ngươi nghĩ sao?”

Thôi Bất Khứ: “Tiêu lâu chủ muốn mưu tính cơ nghiệp vạn thế, theo lý thuyết không nên nói ra lời nông cạn như thế.”

Tiêu Lý cười nói: “Vậy ta nên nói cái gì?”

Cảm giác không đúng lại xông tới một lần nữa.

Từ lúc bắt đầu hỏi đáp, Thôi Bất Khứ đã cảm thấy thái độ của Tiêu Lý rất quỷ dị.

Hắn cùng Vân Hải Thập Tam Lâu vốn là không chết không thôi, nhưng dưới sự uy hiếp của người Đột Quyết, nếu mọi người đều có kẻ địch chung, cũng chưa chắc không thể hợp tác trước một lần.

Nhưng vẻ mặt của Tiêu Lý…

Thôi Bất Khứ bỗng dưng nghĩ đến một khả năng: “Ngươi hợp tác cùng người Đột quyết?!”



Phượng Tiêu đang đến phủ Tần vương thành bắc.

Lòng y không bình tĩnh, suy nghĩ Thôi Bất Khứ có vứt bỏ cây quạt kia hay không.

Nghĩ đến đây, khóe miệng không khỏi nở một nụ cười.

Hẳn là sẽ không, y hiểu họ Thôi rất rõ.

Bề ngoài người này vân đạm phong khinh, trên thực tế còn không phải là quỳ gối dưới sắc đẹp của y, khó mà tự kiềm chế sao.

Tung cao thần tiên trong tay lên nghịch, Phượng Tiêu khe khẽ hừ một tiếng.

Làm bộ làm tịch!

Sau đó, một người xuất hiện trước mặt.

Người này đứng ở phía trước y không xa.

Không theo dòng người đi bắc hoặc về nam, đối phương đứng lặng yên trong đó, nhìn về phía Phượng Tiêu.

Rõ ràng cũng chưa chạm nhau, bách tính xung quanh lại không trách cứ, tựa như mù mắt, căn bản chưa từng thấy người này tồn tại.

Che giấu hơi thở trong sự náo nhiệt, không phải là cao thủ tuyệt đỉnh thì không thể làm được.

Phượng Tiêu dừng bước, hơi híp mắt.

Y bỗng dưng tung người lao lên nóc nhà gần đó, lại lên xuống mấy cái, men theo nóc nhà một đường đi về phía bắc, cuối cùng đi tới một hẻm nhỏ không người.

Đứng yên quay đầu, người nọ quả nhiên đến vì y, đối phương vẫn bám sát phía sau, lặng yên không một tiếng động.

“Người tới là ai?”

“Đồ Ngạn Thanh Hà.”

“Chưa từng nghe qua.”

“Bởi vì ta chưa bao giờ tới Trung Nguyên.”

Lúc Phượng Tiêu đang quan sát Đồ Ngạn Thanh Hà, Đồ Ngạn cũng nghiêm túc quan sát đối thủ của hắn.

Người giống như Phượng Tiêu đã định trước là đi tới chỗ nào cũng sẽ vô cùng chói mắt.

Đồ Ngạn Thanh Hà vốn chọn đối thủ không phải Phượng Tiêu.

Bởi vì Phượng Tiêu gần như chưa bao giờ để lại thanh danh hiển hách, võ công trên giang hồ, giang hồ của y là ở triều đình.

Mục tiêu của Đồ Ngạn Thanh Hà chính là những cao thủ trên võ lâm phổ kia.

Nhưng khi nhìn thấy Phượng Tiêu, Đồ Ngạn đã thay đổi suy nghĩ.

Võ công của vị gia chủ Giải Kiếm phủ này không kém bất kỳ một tên cao thủ nào đi lại trên giang hồ.

Thậm chí ở trong mắt Đồ Ngạn, thực lực thật sự của Phượng Tiêu còn có thể ở ngoài dự đoán của hắn.

Người này, chợt nhìn lại như Phượng Hoàng giương cánh, hào quang chói mắt.

Nhưng mà dưới lông chim hoa lệ cũng không phải là trống rỗng thối rữa, mà là thực lực sâu không lường được.

Khi ngươi bị bề ngoài khoe khoang tùy ý của y hấp dẫn sự chú ý, bất tri bất giác sẽ chưa có đủ phán đoán về võ công của y.

Huyên náo từ ngoài hẻm bay tới.

Kinh thành tối nay đầy đèn đuốc.

Duy chỉ có nơi này là kiếm bạt nỏ trương.

Gió rét đọng lại, hóa thành băng cứng quanh thân, chậm rãi lan tràn ra hai bên tường, thẳng đến khí hô hấp cũng dính vào sương tuyết.

Đột nhiên, Phượng Tiêu lạnh lùng hừ một cái!

Một tiếng hừ lạnh như có vật thật rạch băng, trong nháy mắt đánh vỡ rùng mình, lôi theo gió to sóng lớn về phía đối phương.

Đồ Ngạn Thanh Hà khẽ động, bất đắc dĩ lui về phía sau nửa bước.

Nửa bước này tựa như tránh ra một rãnh trời, làm khí thế của Phượng Tiêu càng tăng lên.

Y cười lạnh nói: “Ta không ra tay với hạng người vô danh!”

Lời theo giọng nói, một chưởng vỗ ra!

Sắc mặt Đồ Ngạn Thanh Hà bình tĩnh, cũng không bị những lời này chọc giận, người hắn như bay, thuận thế thổi về sau.

Phượng Tiêu từng bước ép tới gần, hắn liền lui về phía sau từng bước.

Nhưng lui về phía sau không phải là nhận thua, mà là mưu tính hành động tiếp theo.

Khi không thể lui được nữa, trong tay áo hàn quang chợt ra, cả người Đồ Ngạn Thanh Hà mượn lực, theo hắn còn có một cây trường đao.

Đao rất khác biệt, nhỏ dài như kiếm, nhưng nó cuối cùng vẫn là đao.

“Hóa ra là tàn dư Hồ Lộc Cổ!”

Phượng Tiêu liếc mắt liền nhìn ra lai lịch sư thừa của hắn.

Nguyên nhân không gì ngoài việc võ công nhất mạch của Hồ Lộc Cổ có một phong cách riêng, độ nhận biết cực cao, Phượng Tiêu lại từng giao thủ cùng Phật Nhĩ, đương nhiên thấy nhiều nên quen.

Nhưng so với Phật Nhĩ trái đạo, rõ ràng võ công của Đồ Ngạn Thanh Hà thuần túy hơn, thâm hậu hơn, tựa như tuyết trên đỉnh núi cao, không mang theo tạp chất.

Đồ Ngạn Thanh Hà nói trước khi hắn ở đây chưa bao giờ đặt chân lên Trung Nguyên, càng không đặt chân lên võ lâm Trung Nguyên, Phượng Tiêu tin.

Bởi vì ánh mắt kẻ địch cũng thuần túy như võ công của hắn vậy.

Tựa như trong trời đất chỉ còn sót lại đối thủ trước mắt Phượng Tiêu, cho dù hiện đang trời long đất lở, gió to sóng lớn, Đồ Ngạn Thanh Hà cũng tuyệt đối sẽ không lộ vẻ xúc động phân tâm.

Trường đao ở trong tay hắn vững như thái sơn, thân hình lại hóa cầu vồng, nơi hắn đến, băng cứng bốc lên, trong nháy mắt đã đắp thành một thành băng tuyết bao bọc quanh người Phượng Tiêu, ngay cả hít thở cũng theo đó mà ngưng trệ lại.

Phượng Tiêu cũng động.

Y không có kiếm, ống tay áo rộng lớn bỗng dưng nâng lên.

Hai dây đàn từ trong tay áo bắn ra!

Đến mức hàn băng bỗng nhiên vỡ tan tành, thành sương tuyết nhanh chóng sụp đổ.

Dây tơ như lưỡi gió kiếm quang, trong chớp mắt đã đến mi tâm ba tấc trước mặt Đồ Ngạn Thanh Hà!

Hai cây đàn thiên cổ tên Dư Âm và Nhiễu Lương, Nhiễu Lương sớm bị hủy, hiếm thấy để lại một cái đàn tỷ muội Dư Âm, lại bị Phượng Tiêu phá hủy dây đàn dùng để làm vũ khí.

Tìm lối tắt, phí phạm của trời như vậy, chỉ sợ những người yêu đàn như mạng trong triều đều tức hộc máu.

Nhưng sắc mặt Đồ Ngạn Thanh Hà lại đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Ở trong mắt hắn, đó không phải là hai dây đàn, mà là pháp môn có thể phá đao pháp của hắn.

Một đao này, hắn đã nghiên cứu khoảng năm năm, tự nghĩ không chê vào đâu được, Phượng Tiêu vừa cho hai dây đàn ra, tuy nói không thể hoàn toàn phá giải chiêu của hắn, nhưng lại có hiệu quả như vây Ngụy cứu Triệu.

Nếu như Đồ Ngạn Thanh Hà không muốn hai bên đều thiệt, cũng chỉ có thể đổi chiêu.

Dây tơ cùng trường đao giáp nhau, chân khí tràn ngập quanh thân hai người, ầm ầm vang lớn, gạch đá dưới chân vỡ nát, hai bên tường cũng xuất hiện kẽ hở.

Đây là nguyên nhân bọn họ giữ tay lại, nếu không, chỉ sợ rằng cả bức tường kể cả căn nhà bên trong cũng sẽ gặp xui xẻo.

Hai người hiển nhiên cũng không có y lấy mạng đổi mạng, cho nên vừa chạm vào đã lui, đồng thời lựa chọn dừng tay.

“Bây giờ hẳn Phượng phủ chủ đã thừa nhận ta là một đối thủ tốt chưa.” Đồ Ngạn Thanh Hà nói.

“Miễn cưỡng đi.” Trông cậy vào Phượng Tiêu nghĩ sao nói vậy, đó là điều không thể.

Vẻ mặt Đồ Ngạn Thanh Hà nghiêm túc: “Nơi này cũng không phải là đất quyết chiến, ngươi và ta có thể ước hẹn lần sau không, ta hy vọng có thể đánh được thoải mái.”

Phượng Tiêu từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt nói: “Trở về bảo Thất vương tử của ngươi, bảo hắn an phận một chút, nếu không cho dù sau lưng hắn là cả Đột Quyết, ta cũng sẽ theo giết không tha.”

Dứt lời y muốn phất quạt theo bản năng, lúc này mới nhớ tới cây quạt đã cho Thôi Bất Khứ rồi, không khỏi bĩu môi một cái.

“Bổn tọa đi trước một bước, không cần tiễn.” Y xoay người rời đi, lúc nói câu nói thứ hai, thân hình đã ở ngoài mấy trượng. “Còn nữa, gạch đá vách tường vừa rồi bị ngươi phá hư, tất cả đều tính lên trên đầu ngươi, quay về ta sẽ cho người đến phủ Thất vương tử đòi nợ.”

“Phượng phủ chủ!”

Đồ Ngạn Thanh Hà tiến lên một bước, tựa như muốn nói cái gì, nhưng lời đến khóe miệng, lại chỉ nhìn bóng người đối phương trôi giạt đi xa.

Lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, hắn xoay người đi về phủ Thất vương tử.

Quật Hợp Chân vào kinh làm chất tử, Tùy đế cho thấy thành ý, phong làm vương, ban cho phủ ở, nhưng dù sao Quật Hợp Chân cũng là người Đột Quyết, hoàn toàn xa lạ với dòng dõi quý tộc trong kinh thành, tối nay hắn vừa không đi dự tiệc, cũng không có đến thành nam thành bắc xem hội đèn, mà là ở lại trong phủ mình đọc sách.

Hắn rất hứng thú với văn hóa Trung Nguyên, ngày thường ít giao du với bên ngoài, còn cho người tìm không ít danh gia điển tịch, tạp thư thú vị, Tùy đế cũng vui khi thấy hắn bị văn hóa Trung Nguyên đồng hóa, lại ban thưởng cho Quật Hợp Chân mấy quyển.

Thấy Đồ Ngạn Thanh Hà trở lại, Quật Hợp Chân ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười.

“Xong rồi?”

Trên mặt Đồ Ngạn Thanh Hà không có nụ cười, ngược lại tỏ ra có chút lạnh nhạt.

Hắn cũng chưa hề nhúc nhích, tựa như trầm mặc kháng nghị để đáp lại Quật Hợp Chân.

Quật Hợp Chân lơ đễnh, ôn nhu an ủi: “Cao thủ Trung Nguyên không đếm xuể, một Phượng Tiêu không tính vào đâu, ngươi sẽ gặp được đối thủ ưu tú hơn thôi.”

Đồ Ngạn Thanh Hà: “Ta thiếu nhân tình của ngươi, đã trả, lần sau ta sẽ không sẽ giúp ngươi làm loại chuyện này nữa.”

Quật Hợp Chân không cho rằng mạo phạm, ngược lại chân thành gật đầu bảo đảm nói: “Đương nhiên, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, lần này đã đủ rồi. Ngày hội Thượng Nguyên là ngày lễ long trọng của người Trung Nguyên, ngươi không ra ngoài đi dạo một chút, không bằng ở lại dùng cơm, ta đã cho người chuẩn bị nồi thịt dê rồi.”

Đồ Ngạn Thanh Hà giống như không nghe thấy, xoay người rời đi, không hề dừng lại.

Quật Hợp Chân không cho là ngang ngược, vẫn nở nụ cười, tâm tình rất tốt.

Hắn dời ánh mắt tới quyển sách trong tay.

“Thuyết uyển”(*) của Lưu Hướng thời Tây Hán, đang dừng lại ở một trang quyển thứ chín.

(*) “Thuyết uyển”: Bộ sách 21 quyển của Lưu Hướng đời Hán soạn, ghi chép những việc đạo đức đáng dạy người ta.

Trong vườn có cây, trên đó có ve, ve ở trên cao kêu to uống sương, không biết có bọ ngựa sau lưng.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau.

Nụ cười của Quật Hợp Chân càng sâu hơn.



Phượng Tiêu cùng Đồ Ngạn Thanh Hà giao thủ thậm chí không tới một nén nhang.

Hai người mỗi người một ngả, Phượng Tiêu theo kế hoạch đã định đi tới phủ Tần vương.

Ngựa xe như nước, người bên trong ồn ào, phần lớn tân khách đã tới đủ, Phượng Tiêu coi như là tới trễ.

Y chỉ có một thân một mình, không dẫn theo tùy tùng nô tỳ, nhưng chỉ cần đã từng nhìn thấy dung mạo chói mắt gần như được coi là dấu hiệu kia của y thì sẽ không thể quên được.

Rất nhanh đã có quản sự ra đón, vẻ mặt tươi cười, ân cần chu toàn.

Phủ Tần vương không lớn không nhỏ, không có hạn chế, Dương Tuấn mua mấy căn nhà cách vách, sửa lại làm vườn, Ngự sử đã từng vạch tội, nhưng chuyện này nói không thích hợp cũng không thích hợp, nói thích hợp cũng thích hợp, Đế Hậu mở một con mắt nhắm một con mắt, liền không tính toán.

Hôm nay vườn cách vách dùng để mở tiệc, ngược lại là vô cùng thích hợp.

Không biết có phải lấy được linh cảm từ tiệc ngàn đèn của Lạc Bình công chúa lần trước hay không, lúc này phủ Tần vương cũng treo đầy đèn lồng lớn nhỏ.

Điểm khác biệt duy nhất là những đèn lồng này dùng cái lồng nửa trong suốt, đủ mọi màu sắc, chiếu rọi như cầu vồng bảy màu, càng sặc sỡ khó lường.

“Mời Phượng phủ chủ đi bên này, Tam điện hạ đã sớm mong đợi ngài tới rồi, còn hỏi tiểu nhân mấy lần liền!”

Vương phủ quản sự một bên dẫn đường một bên quay đầu, lại thấy Phượng Tiêu chợt dừng bước.

Phượng Tiêu nhìn mu bàn tay phải của mình.

Bên cạnh có một ngọn đèn lồng vải xanh.

Dưới ánh sáng mờ mờ, mu bàn tay bóng loáng, không khác thường chút nào.

Giống như là ảo giác của y.

“Phượng phủ chủ?” Vương phủ quản sự nghi ngờ nói.

“Đi thôi.” Phượng Tiêu thả tay xuống, cất bước đi về trước.

Tuyết phủ đầy đình, chỗ không có tuyết, đèn đầy mắt.

Trong đình có bóng người xinh đẹp đang múa.

Cả người hồng y tươi đẹp như máu, búi tóc cao, ống tay áo tung bay.

Nàng nhảy từ bên trong đình hướng về giữa ao, mũi chân nhẹ nhàng, tà váy tung bay trên mặt nước.

Sương trắng bay tới từ bên cạnh, quanh quẩn nửa người không đi, tựa như phiên tiên bước chậm giữa mây nước.

Phượng Tiêu cẩn thận nhìn, phát hiện hóa ra dưới mặt nước có tạc đá, mỹ nhân để chân trần nhảy qua, động tác nhẹ nhàng liền giống như đi lại trên nước.

Dưới  hành lang, cạnh núi giả, tất cả tân khách đều xem đến thất thần.

Dương Tuấn lặng lẽ đi tới, mặt lộ vẻ đắc ý khoe khoang.

“Như thế nào? Ta đã nói tối nay sẽ có ngạc nhiên mừng rỡ mà, nếu ngươi thích mỹ nhân kia, ta có thể từ bỏ được.” 

“Không cần, Công chúa bình an.” Phượng Tiêu không chút khách khí cự tuyệt, thuận đường chào hỏi Lan Lăng bên cạnh Dương Tuấn.

Công chúa mỉm cười đáp lễ, hiếu kỳ nói: “Sắc mặt Phượng phủ chủ phấn chấn, chắc hẳn có chuyện tốt, có thể chia sẻ một chút không?”

Dương Tuấn nháy mắt với Phượng Tiêu: “Thái tử và Nhị ca cũng tới, ta đi vấn an bọn họ, các ngươi cứ trò chuyện trước.”

Hắn xoay người rời đi, để Lan Lăng công chúa ở lại.

Phượng Tiêu khoan thai nói: “Công chúa thật là tinh mắt, ta đang nhớ tới người ta yêu.”

Nụ cười của Công chúa hơi cứng đờ, trong nháy mắt lại có chút cảm giác hít thở không thông.

Nàng lặng lẽ nắm bàn tay run rẩy lại, gượng cười: “Phượng phủ chủ tuấn tú lịch sự, chắc hẳn người yêu nhất định là quốc sắc thiên hương.”

Phượng Tiêu cười nói: “Công chúa chim sa cá lặn, hắn không sánh bằng Công chúa. Công chúa hiền lành, hắn lại càng không bằng Công chúa.”

“Vậy…”

Lan Lăng công chúa cắn đầu lưỡi, nuốt một câu “Vậy vì sao ngươi thích nàng mà không thích ta” xuống.

Nàng còn nhớ đến thân phận của mình, dù là cầu mà không được, cũng không thể làm mất mặt Hoàng gia.

Phượng Tiêu như biết nàng muốn hỏi cái gì, tự nhiên nói tiếp: “Nhưng hết lần này tới lần khác, ta nhìn hắn thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, ngay cả hắn nổi giận đùa bỡn, cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu. Nếu hắn không có ta, chỉ sợ không sống được mấy năm, vì để hắn sống lâu hơn chút mà chọc giận ta, ta phải trông hắn thật kĩ mới được.”

Công chúa im lặng không nói, hồi lâu mới nhẹ giọng: “Ta biết, hữu tình thế gian khó cầu, tình thâm càng không dễ, chúc mừng Phượng phủ chủ.”

Phượng Tiêu cũng không kiêng kỵ làm tổn thương lòng Công chúa, nghe vậy cười nói: “Công chúa là thiên chi kiêu nữ, thế gian có bao nhiêu nhi lang ưu tú đang chờ ngươi coi trọng, Phượng mỗ không có phúc phận này.”

Lan Lăng công chúa khổ sở cười một tiếng, nàng đúng là thiên chi kiêu nữ, nhưng cũng vì như vậy mà càng khó cầu chân tình, có bao nhiêu đến vì nàng, có bao nhiêu người đến vì nhìn trúng thân phận của nàng.

“Ta có thể biết người mà Phượng phủ chủ chung tình là ai không?”

Rốt cuộc vẫn có chút không cam lòng, Công chúa hỏi ra miệng.

Nhưng nàng không chờ được câu trả lời của Phượng Tiêu.

Công chúa không khỏi nghiêng đầu.

Phượng Tiêu đang nhìn về nơi nào đó phía trước.

Công chúa men theo tầm mắt y nhìn lại, lại không nhìn thấy cái gì dị thường.

“Phượng phủ chủ?”

“Phượng mỗ gặp người quen, đi qua làm lễ đã, Công chúa thứ tội.”

Y vừa nói, người đã sải bước đi lên trước, rất nhanh biến mất sau khúc quanh.

Phượng Tiêu nhìn thấy Tiêu Lý.

Mặc dù liếc một cái rất nhanh, nhưng y tuyệt đối sẽ không nhận sai.

Dẫu sao đêm đó hai người từng dùng hết sức đánh một trận, gần như đến mức sống chết.

Nhưng tại sao Tiêu Lý lại lẫn vào tiệc đêm ở phủ Tần vương?

Rất rõ ràng y đến là có chuẩn bị, mưu đồ gây rối.

Mà đêm nay không chỉ có gần nửa số vương công dòng dõi quý tộc kinh thành, ngay cả Thái tử cùng đám người Tấn vương cũng đến dự tiệc.

Một khi xảy ra chuyện gì, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Phượng Tiêu bước nhanh hơn.

Khoảng cách giữa y và Tiêu Lý càng ngày càng gần, đối phương tựa như cũng ý thức được mình bị người để mắt tới, thân hình càng lúc càng nhanh, gần như dùng đến kinh công thúc địa thành thốn.

Ngay khi Phượng Tiêu sắp đuổi kịp, Tiêu Lý bỗng nhiên xoay người lại một cái, thuận thế đâm một kiếm tới!

Phượng Tiêu né người tránh, trở tay bắt lấy cổ tay y.

Tiêu Lý có võ công cao bậc nào, cho dù bị thương trên người, cũng sẽ không dễ dàng bị y bắt được, lập tức liền xoay người đánh về phía bụng Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu uốn gối, thừa dịp đối phương bị điểm trúng huyệt tê mà đưa tay đoạt kiếm của y, đâm về phía đối phương.

Ngay tại lúc này, Tiêu Lý lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Không đúng!

Tất cả đều rất không đúng!

Dư quang khóe mắt thấy lụa mỏng đèn lồng treo ở hành lang, chiếu vào mặt nước, rõ ràng là màu vàng như tơ, nhưng trong nước lại là cái bóng ngược màu xanh.

Một kiếm kia mới chạm đến da thịt, Phượng Tiêu không có đâm vào đi, Tiêu Lý lại đột nhiên bắt được kiếm của y đâm sâu vào bụng mình.

Phượng Tiêu cắn đầu lưỡi, một mùi máu tanh nhanh chóng lan tràn ra.

Ca múa mơ hồ bên tai rút đi nhanh như nước thủy triều thối lui, theo đó là tiếng hét tiếng khóc như muốn thủng màng nhĩ.

Nồng nặc hơn mùi máu trong cổ họng chính là mùi máu tanh bốn phía.

Phượng Tiêu đưa mắt nhìn bốn phía.

Tiêu Lý…

Nào còn Tiêu Lý gì?

Người bị thương, máu tươi đầy đất, tất cả mọi người kêu rên cầu cứu, trên đất thậm chí còn có đám người Tấn vương Tần vương hôn mê bất tỉnh, không rõ sống chết.

Thái tử cả người đầy máu ngã nhào trên đất, thấy Phượng Tiêu nhìn lại, vội liều mạng lùi về sau, dùng hết sức hô lên.

“Cứu mạng! Người đâu! Phượng Tiêu điên rồi! Người đâu!”