Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 213: Muốn anh hôn em thì cứ nói thẳng



Nằm viện một tuần, cô vừa bước vào cửa, nhìn những đồ đạc quen thuộc, những món đồ nội thất quen thuộc, tất cả sự quen thuộc này cho cô cảm giác như một thế giới xa lạ.

Nhìn thấy cô đứng ở hành lang không đi vào, Lục Đình Vỹ nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Đường Nhã Phương quay đầu lại cười với anh, "Em đột nhiên cảm thấy như đã lâu rồi không về nhà."

Anh đưa tay lên môi cô hôn nhẹ, Lục Đình Vỹ nhìn cô thật sâu, đôi mắt đen tràn ra tia sáng, "Chào mừng em về nhà."

Đường Nhã Phương cười, khỏe mắt có chút ướt át, "Vâng, em về nhà rồi."

Lục Đình Vỹ khẽ động tâm, nắm tay cô đi thẳng lên lầu vào phòng.

Anh đóng cửa lại, giây tiếp theo, Đường Nhã Phương đã bị anh ép vào cửa, cô ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Chỉ nhìn thấy anh cong môi nhẹ nói: "Anh muốn hôn em."

Sau đó, đôi môi mềm mại của anh phủ lên môi cô.

Khi môi anh chạm vào, trái tim Đường Nhã Phương thắt lại, từ từ nhắm mắt lại, đưa tay ôm cổ anh, cảm nhận hơi thở ấm áp của anh.

Anh lướt nhẹ trên môi cô, sau đó cạy hàm răng cô phóng thẳng vào, đầu lưỡi nóng bỏng quấn lấy cô, xâm chiếm mọi ngóc ngách giữa môi và răng.

Bàn tay vòng qua cổ anh vô thức siết chặt, Đường Nhã Phương ở trong vòng tay anh khẽ run lên, khi cô nghĩ mình sắp chết ngạt, anh miễn cưỡng rời khỏi môi cô.

Nhìn đôi môi đỏ mọng bị anh hôn quá đẹp mắt, đôi mắt lim dim, anh không nhịn được mà đưa lên cắn thêm một miếng.

Đường Nhã Phương mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô nhìn thấy dục vọng sâu thẳm trong mắt anh, trái tim run lên, cô vô thức cụp mắt xuống, không dám nhìn anh.

Anh cúi đầu dựa vào trán cô, bên tai vang lên giọng nói u ám, "Nhã Phương, mừng em về nhà, em có thích món quà này không?"

Hôn? Quà tặng?

Đường Nhã Phương khẽ nhếch mi bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, khỏe mỗi con lên, "Nếu em nói em không thích thì sao?"

"Không thích?" lông mày hơi nhưởng lên, Lục Đình Vỹ cười đầy ẩn ý.

"Nhã Phương, em muốn anh hôn em, cứ nói thẳng, không cần vòng vo như vậy."

"Hả?" Đường Nhã Phương sửng sốt, sau đó mới hiểu ra ý của anh, không khỏi bật cười, "Anh Lục, anh nghĩ nhiều rồi, em thật sự không thích, không có ai." Tặng quà như vậy cả.

Lời nói đã bị anh chặn lại, không kịp nói ra.

Lần này nụ hôn không còn nhẹ nhàng nữa mà có sự hung hãn cuồng nhiệt.

Sau một nụ hôn, Đường Nhã Phương chỉ có thể ôm ngực thở dốc, nếu không phải anh ôm eo cô thì cô đã ngã quỵ trên mặt đất rồi.

Mà Lục Đình Vỹ cười như một con mèo ăn no, dùng lòng bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

Trong phòng, không khí thật yên bình và ngọt ngào.

Hồi lâu sau, có tiếng gõ cửa.

"Thưa cậu, thưa mợ, cô Lê và cô Tống đến rồi."

Là giọng của dì Ngô.

"Ừ, chúng tôi ra ngay đây."

Lục Đình Vỹ bình tĩnh trả lời, sau đó cúi đầu, "Chúng ta đi xuống thôi."

Đường Nhã Phương ngẩng mặt đỏ bừng, nói, "Để em thả lỏng một chút, nếu không chút nữa sẽ bị Mẫn Nghi và An Nhi trêu chọc."

Lục Đình Vỹ mỉm cười, không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô.

Khi Đường Nhã Phương bình tĩnh lại và đi xuống lầu, Mẫn Nghi ở dưới lầu đã có chút nóng nảy.

Nhìn thấy Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ hòa hợp đi xuống lầu, cô ấy lập tức nói: "Anh Lục, anh chẳng hiểu thông cảm là gì cả.

Nhã Phương vừa mới xuất viện, anh đã vội thế rồi."

Tống An Nhi người đang ngồi uống trà ở bên cạnh, nghe thấy cô ấy nói vậy liền phun một ngụm trà.

Tống An Nhi nhanh chóng rút ra một ít khăn giấy lau sạch sẽ, sau đó dở khóc dở cười quay đầu nhìn chằm chằm Lê Mẫn Nghi.

Ôi trời, cô nàng này đang nói gì vậy?

Đường Nhã Phương cũng bị sốc trước lời nói của Mẫn Nghi, suýt nữa thì trượt chân lăn xuống cầu thang.

May mắn thay, Lục Đình Vỹ đang ôm cô.

Kinh ngạc, cô bước nhanh đến chỗ Mẫn Nghi, búng nhẹ trán cô ấy rồi cười nói: "Gái chưa chồng mà nói thế này không sợ bị người ta chê cười à."

Lê Mẫn Nghi che trán lẩm bẩm: "Ai bảo cậu ở trên lầu lâu như vậy, làm sao tớ không nghĩ nhiều được."

"Nghĩ nhiều cậu cũng không được nói như vậy." Tống An Nhi bất lực nhìn cô ấy, sau đó nghiêng người nói nhỏ bên tại cô: "Còn nữa, cậu lại nói tổng giám đốc Lục như thế đúng là bị điên mà."

Lê Mẫn Nghi liếc nhìn Lục Đình Vỹ, thấy tâm trí của anh đang đổ dồn vào Nhã Phương, căn bản anh không quan tâm đến những gì cô ấy nói.

Cô ấy cong môi, dùng cùi chỏ đẩy Tống An Nhi.

"Đừng lo lắng, người ta không nhỏ mọn vậy đâu."

Ngay sau đó, cô ấy lấy từ trong túi ra một chiếc hộp được đóng gói đẹp mắt, đưa cho Đường Nhã Phương, cười nịnh nọt, "Nhã Phương, đây, đây là quà tớ tặng cho cậu."

Đường Nhã Phương nhìn cái hộp trong tay, nhíu mày, "Không phải là sinh nhật, các cậu tặng quà gì thế?"

"Là món quà tặng mừng cậu xuất viện.

Hy vọng tương lai cậu sẽ bình an, khoẻ mạnh." Tống An Nhi giải thích.

"Đúng, đó là ý nghĩa của nó." Lê Mẫn Nghi nở nụ cười nói.

"Các cậu..." Đường Nhã Phương nhìn hai người bạn thân, cảm động đến suýt khóc.

"Mau cầm lấy đi.

Nếu không tay của tớ sẽ bị gãy đấy" Lê Mẫn Nghi giả vờ như không thể giữ được, giục cô cầm lấy.

Thấy vậy Đường Nhã Phương nhanh chóng cầm lấy, sau đó cười nói: "Cảm ơn hai cậu."

"Đừng khách sáo như vậy." Lê Mẫn Nghi cười đáp lại.

Mặc dù Tống An Nhi cũng đang cười, nhưng nụ cười của cô ấy có vẻ hơi miễn cưỡng, liếc nhìn chiếc hộp trên tay Đường Nhã Phương, trong lòng thầm nói: Mong rằng lúc Nhã Phương nhìn thấy món quà này đừng tức giận.

"Tớ sẽ mở nó trước xem các cậu tặng gì." Đường Nhã Phương vừa nói vừa muốn mở món quà.

"Không cần!" Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi đồng loạt ngăn cô lại.

Đường Nhã Phương nghi ngờ nhìn họ, món quà này đã được tặng là để giữ nó làm vật trang trí sao?

"Cái này..." Lê Mẫn Nghi người luôn luôn hùng hồn không biết phải nói như thế nào.

Chết cha, cứ thế mà mở quà ra đây, tổng giám đốc Lục cũng ở đây, các cô cũng ở đây, ôi vãi, cảnh tượng chắc chân là xấu hổ.

Lê Mẫn Nghi nháy mắt với Tống.