Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Chương 214: Nội y tình thú



Lời nói vừa rơi xuống, biểu cảm của Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi thay đổi, nhưng rất nhanh phục hồi lại.

Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi này vẫn bị Đường Nhã Phương bắt được.

Một nụ cười đầy ẩn ý nở trên môi cô, cô nói, "Hay là tớ gọi điện bảo họ đến."

"Không cần!"

"Không cần!"

Hai người họ đồng loạt từ chối lời nói của cô.

Đường Nhã Phương không nhịn được cười, "Tớ chỉ đùa thôi, sao hai cậu lại căng thẳng như vậy?"

Chỉ đùa thôi?!

Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi nhìn nhau, sau đó nhìn Đường Nhã Phương đang đắc ý nở nụ cười, hai cô mới nhận ra mình bị lừa.

"Đường Nhã Phương!" Hai người lần lượt đứng lên, chuẩn bị xông tới.

Lúc này, Lục Đình Vỹ vươn tay kéo Đường Nhã Phương vào trong lòng, giương mắt nhìn hai người sắp về tới.

"Nhã Phương vừa xuất viện, không chịu được sức quăng của hai cô đâu."

Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi không thực sự muốn ném Nhã Phương, anh nói điều này, hai người lập tức xấu hổ.

Tống An Nhi cười trừ, "Tổng giám đốc Lục, chúng tôi biết rồi."

Đương nhiên, chỉ có hai người là xấu hổ, Lục Đình Vỹ vẫn bình tĩnh đỡ Đường Nhã Phương đứng lên, "Đi, chúng ta đi ăn cơm."

Đường Nhã Phương nháy mắt với hai người Tống An Nhi, rồi cùng Lục Đình Vỹ đi đến nhà ăn.

Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi nhìn nhau, đồng thời thở dài.

Được rồi, bây giờ Nhã Phương có hậu thuẫn, hai cô không thể náo loạn như trước nữa.

Trong nhà ăn, không khí sôi động hẳn lên.

"Nhã Phương, cậu lần này thân thể tổn thương, cần ăn nhiều hơn." Sau đó, Tống An Nhi gắp một chiếc đùi gà cho vào bát của cô.

"Đúng, Nhã Phương, cậu phải ăn nhiều vào."

Một chiếc cánh gà được cho vào bát, là được Lê Mẫn Nghi gắp cho.

Đường Nhã Phương nâng mắt nhìn bọn họ, khóe mắt giật giật.

"Nhã Phương, cậu sao có thể nghĩ về chúng tớ như thế được?" Lê Mẫn Nghi vội vàng nói.

Ngay sau đó, giọng của Tống An Nhiên liền vang lên: "Đúng thế, cậu làm sao có thể đem quan hệ của chúng ta cẩu thả nghĩ như thế được?"

"Thật không?" Đường Nhã Phương cầm đùi gà lên cắn một cái, sau đó nói tiếp: "Nói đi, các cậu muốn tớ giúp chuyện gì?"

Nghe vậy, Tống An Nhi nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Nhã Phương, chúng tớ thật sự không có việc cần cậu giúp."

"Thật không?" Đường Nhã Phương nhưởng mày, vẫn không tin.

"Thật mà, mau ăn đi." Lê Mẫn Nghi gắp một miếng cá bỏ vào bát của cô, giận dỗi liếc cô một cái.

"Vậy được rồi, tớ yên tâm ăn được rồi." Đường Nhã Phương gắp đùi gà lên, cắn thêm một miếng.

Sau đó, ba người đều cười nhẹ, tâm tình lộ rõ.

Sau bữa tối, Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi đi về.

Sau khi tắm xong, Đường Nhã Phương ngồi xếp bằng trên giường mở gói quà mà bọn An Nhi tặng.

Món quà được gói hết lớp này đến lớp khác, mở ra phải mất rất nhiều công sức.

Cô nghĩ đó sẽ là một món quà quý giá nên đã được gói rất cẩn thận.

Nhưng khi cô mở ra và nhìn thấy bên trong, sắc mặt Đường Nhã Phương lập tức đen lại.

Cái quái gì đây?

Cô chỉ nhìn thấy trong chiếc hộp nhỏ có một thứ to như miếng gạc màu đỏ, cô đưa tay ra mở rồi xé hộp nó ra.

Bộ nội y mỏng manh như cánh ve sầu hút mắt cô.

Nhìn bộ nội y gần như trong suốt, khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng.

Sau đó, cô nhanh chóng ném nó đi, xuống giường, vơ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường đi ra ban công.

Khi Lục Đình Vỹ ra khỏi phòng tắm, tình cờ thấy cô chạy ra ban công, định ngăn cô ấy lại, nhưng chưa kịp phát ra âm thanh thì cô đã chạy ra ban công đóng cửa lại.

Cảm giác như có một tai họa đang đuổi theo sau lưng cô.

Lục Đình Vỹ lắc đầu cười, bước đến bên giường, ánh mắt vô tình quét qua ga giường màu xám có một màu đỏ tươi.

Lục Đình Vỹ cau mày, anh đi tới nhìn chăm chú, trong đôi mắt đen láy có chút hứng thú.

Hóa ra cô chạy nhanh như vậy là vì chuyện này.

Trên ban công, Đường Nhã Phương rống lên với người nghe điện thoại, "Lê Mẫn Nghi, cậu tặng cái đồ quỷ gì thế hả?"

Bên kia có tiếng cười "tủm tỉm" của Lê Mẫn Nghi, "Thế nào? Tớ rất chu đáo đúng không"

"Chu đáo cái quằn què!" Đường Nhã Phương thực sự nổi điên, bật thốt lên một câu thô tục.

"Cậu nói xem, cậu tặng cái đồ đó nếu bị Đình Vỹ nhìn thấy anh ấy sẽ nghĩ như thế nào hả?"

Cô không muốn Đình Vỹ hiểu lầm cô về những suy nghĩ không lành mạnh như thế.

Lê Mẫn Nghi lại không cho là như vậy "Sẽ không đâu, anh ấy sẽ chỉ cảm ơn chúng tớ đã rất chu đáo thôi."

"Lê Mẫn Nghi!" Đường Nhã Phương không nhịn được mà rống lên.

Có vẻ như cô thực sự tức giận rồi, Lê Mẫn Nghi đành phải nhẹ nhàng nói: "Vậy thì cậu mau giấu đi, như thế chồng cậu sẽ không nhìn thấy đâu."

Giấu nó? Sẽ không nhìn thấy?

Đồng tử Đường Nhã Phương đột nhiên mở to, chết cha! Thứ đó vẫn còn ở trên giường.

Bận việc hỏi tội, coi quên cất đồ trước rồi.

Không thèm nói đến chuyện với Lê Mẫn Nghi nữa, cô vội vàng cúp máy, sau đó mở cửa lao vào phòng.

Vừa xông vào liền nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trên giường chăm chú nhìn laptop, nghe được động tĩnh liền ngẩng đầu lên nhìn cô.

Đường Nhã Phương nhếch khỏe môi cười với anh, sau đó liếc mắt nhìn thứ màu đỏ bắt mắt trên giường.

Quá rõ ràng, anh đã nhìn thấy nó.

Vậy...cô phải nói gì bây giờ?

Trong khi cô do dự, Lục Đình Vỹ đặt laptop lên đùi, rảnh rỗi nhìn cô, "Nhã Phương, lại đây."

Nghe thấy âm thanh, Đường Nhã Phương cắn chặt môi, sau đó chậm rãi đi tới, nhưng không dám tới quá gần.

Cô luôn cảm thấy nụ cười trên mặt Lục Đình Vỹ lúc này có chút gì đó kỳ quái, chắc chắn anh đã nhìn thấy bộ đồ nội y đầy gợi tình đó.

Vì vậy, cô ngồi ở cuối giường, trắn trọc một hồi rồi mới chậm rãi nói: "Đây là của đám Mẫn Nghi tặng, em cũng không biết họ sẽ tặng một món quà như vậy."

Nhưng anh im lặng, đôi mắt đen sâu như biển, không thấy một chút suy tư.

Đường Nhã Phương cảm thấy lúc này anh giống như một con báo, nhìn thẳng vào con mồi.