Vô Tình Vật

Chương 11



Chuyển ngữ: Trần

La Vọng ném một thỏi bạc cho một tên đầy tớ ở Hồng Các, lệnh tên này dắt một con ngựa tốt ra, thấy Diệp Thiên Lang vẫn đứng bất động tại chỗ, bèn lên tiếng gọi hắn: "Đại nhân không cần tức giận, Khấu Biên Thành nãy đã nói 'sẽ còn gặp lại', người với gã ắt 'ngày tháng còn dài'."

Kỳ thực hắn đã xem nhẹ Diệp Thiên Lang. Lại nói, ngày đó Diệp Thiên Lang phản bội, đầu quân cho Ngụy Trung Hiền, để khảo nghiệm lòng trung thành của hắn, Ngụy Cửu thiên tuế đã đặc biệt lệnh cho cháu trai Ngụy Lương Khanh bố trí màn hành hình "núi đao biển lửa". Quả thực là vô cùng biến thái: Đầu tiên trải một thảm lửa than đỏ thẫm, lại lệnh cho đao khách trong Ngụy phủ đứng ở hai bên, chỉ cần người đến liền đao kiếm nghênh đón... Diệp Thiên Lang bịt mắt chân trần bước qua "đoạn đường âm phủ" này một lượt, sắc mặt lãnh đạm như không, tim chẳng đập nhanh một nhịp, còn có thể không tính toán thù cũ, cùng Ngụy Lương Khanh cạn chén trên bàn tiệc đón gió tẩy trần cho hắn. Đủ thấy người này có thể nhẫn nhịn điều người thường không thể nhịn, chắc chắn sẽ không đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà lòng ôm oán hận.

Có điều lúc này hàn khí trong cơ thể hắn tháo chạy, tựa như có trăm đội nhân mã ở trong kinh mạch chạy qua chạy lại, gặp người liền dựng giáo giao binh, vừa hỗn loạn vừa hung hiểm. Vì thế hắn không dám tùy tiện manh động, chỉ đành dốc sức vận công đè nén hàn độc lại trước.

La Vọng không biết ẩn tình, miệng vẫn còn lải nhải gì đó. Diệp Thiên Lang đã không còn kiên nhẫn để nghe, gian nan điều động được một luồng chân khí, ngắt lời hắn, nói: "Ngươi đỡ ta lên ngựa."

Hai tay vừa mới chạm tới áo lụa bào hoa văn cát tường màu xanh đá kia, La Vọng liền giật thót mình. Tứ chi Diệp Thiên Lang lạnh như băng, e là rơi vào địa ngục Bát Hàn chịu khổ cũng còn dễ chịu hơn hắn hiện giờ.

Phóng mắt nhìn trông, chỉ thấy sa mạc mênh mông, núi đá trùng điệp, tấc đất khó tìm. Suốt dọc đường, Diệp Thiên Lang chẳng hề hé răng, chỉ chậm rãi giục ngựa mà đi. Trái lại đầu óc La Vọng còn đang tơ tưởng chuyện hồi còn ở trong phủ Vương An, ngắm hoa nấu rượu, đối kiếm dưới trăng, chèo thuyền ao sen, giục ngựa rừng trúc... Nghĩ một hồi những chuyện không nên nghĩ, rồi lại lặng lẽ buông tiếng thở dài trong lòng.

Bỗng, một tờ tiền giấy bay tới trước mặt, Diệp Thiên Lang dừng ngựa, trầm giọng, nói: "Cẩn thận."

Giữa hoang mạc, một đoàn người đưa tang đột nhiên xuất hiện, sơ sơ khoảng hơn ba chục người. Vài người mặc áo mũ trắng, tay vịn xe tang khóc rấm rứt, còn có một vài thầy tu áo đỏ mũ vàng, đang niệm kinh siêu độ cho vong linh.

Tiền giấy trắng rải dọc đường, theo gió đêm tung bay, lúc lên lúc xuống. Ban ngày thấy cảnh tượng như vậy cũng khiến người ta phát khiếp, huống chi là ban đêm bốn phía không một bóng người.

Tiếng khóc thê lương tựa như tiếng quạ kêu, tiếng tụng kinh càng nghe càng khó chịu. Đoàn người ngựa đưa tang này đột nhiên tản ra, thoạt nhìn còn thấy mấy tên hòa thượng phân tán, thế trận rời rạc, nhìn kỹ mới hay phương hướng bộ pháp như thế cờ sừng sững, hết sức tinh vi.

Chớp mắt đám người đã vây chặt lấy hai người La – Diệp, giống như ngư dân thu lưới, càng lúc càng gần.

Diệp Chỉ huy sứ luôn cảnh giác như thú lâm nguy, nếu là ngày thường, ngoài trăm bước là có thể phân rõ yêu ma quỷ quái. Có điều hiện giờ hắn đang trọng thương, lo thân mình không xong, đương nhiên nào rảnh đi lo cái khác.

Con ngựa dưới háng La Thiên hộ dựng vó một cái, quẳng người xuống đất, một mình chạy biến.

"Thứ súc vật vô dụng!" La Vọng đứng lên khỏi mặt đất, đã thấy Diệp Thiên Lang cũng xoay người xuống ngựa, loạng chà loạng choạng, đứng vững rồi bèn nói: "Ngươi với Tuyết Phách đi trước đi, đám Lạt-ma này vì ta mà đến, tất sẽ không cản ngươi."

Diệp Chỉ huy sứ tự biết không có cách nào giục ngựa phóng nhanh, La Vọng càng không ngăn được đám Lạt-ma này, chỉ e chạy không xa vẫn sẽ bị bọn chúng đuổi kịp, vẫn khó tránh khỏi một hồi ác chiến người táng cùng ngựa. Mặc dù hắn không muốn chết, nhưng nếu thật sự phải chết thì hắn cũng chẳng tiếc hận thân mình, chỉ tiếc thương cho con ngựa của hắn.

"Nhưng... Ty chức thề cùng sống cùng chết với đại nhân!"

"Võ công của ngươi không cao, chỉ tổ thành gánh nặng cho ta mà thôi." Diệp Thiên Lang quẳng hắn lên lưng ngựa, lạnh lùng nói: "Đi đi."

Giơ tay đẩy nhẹ một chưởng phía sau một người một ngựa, Tuyết Phách tâm linh tương thông với chủ nhân, lúc này bốn vó tung lên, cõng theo La Vọng trên ngựa lao khỏi vòng vây. Đám Lạt-ma kia quả thật không làm khó bọn họ.

Bản Giác Đại Mật Trận ba mươi sáu người, so với số người vây khốn La Vọng vào ban ngày còn nhiều gấp đôi. Lúc bất động như nước lũ chờ bạo phát, chỉ cần khẽ nhúc nhích liền như núi lở đất nứt, đừng nói là một người sống sờ sờ, dù là một con đại bàng, cũng quyết chẳng bay ra được.

Nhưng những Lạt-ma này mặc dù chiếm được lợi thế tuyệt đối ỷ đông địch yếu, lại e dè người này võ công cao cường, không dám mạo hiểm tiến lên. Giằng co như thế trong chốc lát, người bị vây trái lại có vẻ chán chường buồn tẻ, mở miệng nói: "Người ta bảo rằng Bản Giác Đại Mật Trận là trận pháp khắc địch mạnh nhất Tây Vực, hơn cả Thiếu Lâm La Hán Trận của Trung Nguyên, Diệp mỗ đang muốn lãnh giáo."

Thấy đối phương vẫn chỉ giương cung bạt kiếm vây quanh mà bất động, vẻ mặt Diệp Thiên Lang càng thêm mất kiên nhẫn, thúc giục: "Đến đây!"

Khi Khấu Biên Thành thúc ngựa đến, vừa hay bắt gặp cảnh tượng này.

Diệp Thiên Lang bị vây ở giữa đám Lạt-ma, hơn mười chiếc chày kim cương luân phiên vây trừ hắn. Đầu chày nhọn vô cùng sắc bén, đã đâm ra mấy lỗ máu trên thân áo bào gấm thanh hoa, nhưng hắn không tránh cũng không nhượng bộ, coi đám hòa thượng vây công mình như không khí, chỉ ra sức tấn công một kẻ trong số đó.

Khấu Biên Thành thấy Diệp Thiên Lang mắt đỏ như máu, đẹp tựa như chu sa điểm lên đuôi mắt. Trên mặt chốc chốc lại xẹt lên ánh tím khiến người khiếp hãi, rõ ràng là đã gần như điên dại, nhưng bóng hình hắn di chuyển lại tựa như nước chảy, chiêu thức thay đổi chóng mặt, nhanh mà không loạn. Gã không khỏi lại thầm khen một tiếng.

Diệp Thiên Lang cũng hiểu, chớ nói giờ phút này hàn độc phát tác, dẫu là lúc không đau không bệnh, cũng tuyệt đối không thể phá nổi bức tường đồng vách sắt này. Chỉ có cách giết một người trong đó, làm rối trận pháp kín kẽ này, mới có khả năng phá trận. Vì thế hắn dùng bản thân làm mồi nhử, thăm dò vài lần, thử ra một người có nền tảng võ công kém hơn trong ba mươi sáu tên hòa thượng này, liền dồn sức mãnh liệt tấn công kẻ đó.

Nào hay chân khí nghịch hành của hắn đã ngấp nghé ở bờ vực đọa ma, vừa hay lại có thể phá bỏ cực hạn võ học bản thân, kích phát tối đa uy lực của Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết.

Lại một phen đồng loạt đánh tới, không để ý chày kim cương bốn phía như mưa giông nện trên người, Diệp Thiên Lang tìm sở hở nắm lấy đầu chày của tên hòa thượng kia, mặc cho nó đâm sâu vào lòng bàn tay, ấy vậy mà lại không thấy máu chảy. Người hắn run bần bật, khí quanh lòng bàn tay như vầng sáng trắng, nháy mắt đã khiến bàn tay của hòa thượng kia đông cứng, dính liền với chày. Đám hòa thượng còn lại thấy tên kia đã đông cóng đến độ phỏng mặt, tròng mắt lồi khỏi hốc mắt, đến cả mặt Phật mỉm cười trên đầu chày cũng như đang vặn vẹo, vì vậy lại càng ra sức phản kích.

Đương lúc cận kề ranh giới sống chết, Khấu Biên Thành lại chẳng nóng lòng khuấy đảo thế trận, chỉ cách mấy bước nhìn Diệp Thiên Lang, cười nói: "Diệp đại nhân, mới chia cách mà đã nhớ người quá chừng, quả nhiên chúng ta lại gặp nhau rồi."

Một tay Diệp Thiên Lang đối chiến với một người, tay kia thì cùng đám hòa thường đọ sức. Rõ ràng tình cảnh hung hiểm muôn phần, bản thân cũng chật vật nhếch nhác, đã gần như kiệt sức, lại không hề có ý cầu xin giúp đỡ, chỉ nói: "Khấu huynh chỉ khoanh tay đứng nhìn như vậy, nếu thấy võ công của tiểu đệ còn có thể lọt mắt, không ngại cổ vũ tiểu đệ một tiếng chứ..."

Đột nhiên khí bốc thẳng lên đỉnh đầu, ngọc quan cột tóc màu xanh trắng chợt bật tung, dư chấn văng ra, khiến đám hòa thượng vây công hắn bị hất ra xa cả trượng.

Làn tóc đen theo đó mà rũ xuống, uốn lượn trong gió, lướt qua sườn mặt, tôn lên khuôn mặt lạnh giá, đường nét lạnh giá. Khấu Biên Thành vậy mà lại cảm thấy khí huyết dâng trào, có chút giật mình. Một người như vậy, mặt trắng tóc đen, ấy thế mà lại rực rỡ hơn cả chúng sinh muôn màu muôn vẻ. Làm sao có thể thật sự khoanh tay đứng nhìn đây? Gã dậm lên bàn đạp một cái, tựa như ánh chớp lóe lên, nhảy vào trong trận.

Nội công của hai người tuy đi theo hai đường một âm một dương hoàn toàn khác nhau, nhưng lại tựa như xuất phát từ cùng một nguồn hướng, bổ khuyết xúc tiến lẫn nhau, làm tăng thêm sức mạnh cho nhau. Lần này liên thủ phá trận, chiêu nào chiêu nấy đôi bên cùng hỗ trợ, biến hóa trăm chiều. Sau khi phá hơn ba mươi chiêu lại càng ăn ý tự nhiên, ta cũng như người.

Giữa tường đồng vách sắt, đôi người như cò trắng lả lướt, hải âu chao lượn, sát cánh du ngoạn giữa mây xanh. Lại phá hơn mười chiêu, Bản Giác Đại Mật Trận không thể không chuyển công thành thủ, càng bị buộc lộ ra sơ hở trong nháy mắt.

"Diệp Thiên Lang!"

Thậm chí không cần lời ra hiệu này, Diệp Thiên Lang đã hiểu ý. Thừa dịp Khấu Biên Thành một mình đối đầu với đám hòa thượng, chưởng phong xoay vòng cấp tốc phá trận, liên tiếp bổ về phía tên hòa thượng vừa rồi bị cóng hỏng mất cánh tay, một chiêu tiễn kẻ đó về Tây thiên.

Hai người đều không phải Bồ Tát sống hay người thiện tâm gì, đã giết được một người liền thế như chẻ tre, ba mươi sáu tên hòa thượng, không tên nào sống sót dưới tay bọn họ.

Ngay lúc tăng nhân cuối cùng tuyệt mệnh, hai người lại không tự chủ tung một chưởng về phía đối phương. Hai chưởng tiếp nối, liền sau đó hai bàn tay đan cài, bốn mắt nhìn về nhau. Rung động nồng cháy đã chẳng cần nhắc thêm, chỉ còn lại sức mạnh cùng hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, ngấm thẳng vào phổi.

Bọn họ không phải không có cơ hội cùng người khác vào sinh ra tử, chỉ là cảm thấy người xung quanh không xứng. Lại chưa từng ngờ tới lần đầu tiên phá lệ cùng người khác liên thủ chống địch, lại là tri âm khó gặp. Trân quý đến nhường này, say sưa thống khoái tới nhường này.

Chỉ là thống khoái qua đi, Diệp Thiên Lang cảm thấy hai mắt mình tối sầm lại. Tựa như bấc đèn cuối cùng đã hao hết, hắn nhắm mắt lại, ngã ngửa về phía sau.

Khấu Biên Thành ôm người kia vào lòng, mới phát hiện hơi thở của hắn mong manh, người lạnh như một tảng đá. Nghe hắn nỉ non trong lúc mê man: "Chị ơi... Thập Cửu lạnh lắm... Lạnh lắm..."

Bế người nửa chết nửa sống kia phi lên ngựa, gã kéo vạt áo ra, mượn da thịt lồng ngực làm ấm cơ thể lạnh ngắt của hắn, dán vào bên tai hắn, khẽ khàng mà kiên định, nói: "Diệp Thiên Lang, ta sẽ không để em chết."

Trần có đôi lời lảm nhảm: Cuối cùng đã lết tới được đây, xì poi chương sau là có H rồi đó! Đọc thì dui chứ mần thì cột sống hổng có dui đâu: