Vô Tình Vật

Chương 12



Chuyển ngữ: Trần

"Chị ơi... Thập Cửu lạnh lắm... Lạnh lắm..."

"Thập Cửu, lại đây..."

Một giọng nói quen thuộc liên tục gọi tên mụ của hắn. Hắn lần theo tiếng gọi ấy, dò dẫm qua một mảnh sương mù dày đặc như thể vĩnh viễn không tản đi. Ở điểm tận cùng, mới thấy hai bóng người dần dần rõ nét: Một thiếu nữ độ mười ba, mày tựa xuân sơn, thắt đáy lưng ong, còn đeo một đôi khuyên tai màu lam khổng tước; với một ông lão mày hoa râm, vận áo mãng bào thắt đai lưng ngọc, khuôn mặt rất đỗi phúc hậu.

Thoảng trong phút chốc, dường như hắn không còn là Diệp Thiên Lang nắm quyền sinh sát chỉ dưới một người nữa, mà là Diệp Thập Cửu giọng nói non nớt, tóc để chỏm như xưa, vẫn chỉ là một đứa bé con, hết nhìn chị lại nhìn sang a công. Đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn hai người kia không dứt, lòng lại cảm thấy thú vị: Rõ ràng đều là người đã mất, nét mặt lại vẫn ôn tồn, ý cười hòa nhã đến thế, cũng chẳng hay cảnh này là mộng ảo mong manh, hay nơi này là hoàng tuyền địa phủ.

Ngẫm lại thì dường như hắn cũng chưa từng có giấc mộng như vậy. Có lẽ đối mặt với đao kiếm sống đời lay lắt, ban ngày bất an, ban đêm lại càng khó yên giấc.

"Diệp Thiên Lang, ta sẽ không để em chết."

Sở dĩ đó là lời cuối cùng hắn nghe thấy trước khi bất tỉnh, vậy nên giọng nói ấy cứ luôn văng vẳng không dứt bên tai. Diệp Thiên Lang vùng tỉnh khỏi giấc mộng, chầm chậm mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ngâm mình trong một hồ nước xanh. Áo bào, áo trong đều đã cởi ra, chỉ còn lại độc một chiếc kiện áo giữa mỏng, ướt đẫm dính sát vào cơ thể.

Bốn phía sương mờ mịt, sóng biếc nhấp nhô. Ngay cả trên vách động cũng phản chiếu ánh nước lấp lánh, tựa như khảm đầy vàng bạc châu báu. So với giấc mộng hồi nãy có chị và a công, ở giữa sa mạc hoang vắng mà lại có chốn động tiên khác thế này, càng khiến người ta không biết là mộng hay tỉnh, là thực hay ảo.

Đang định đứng dậy từ suối nước nóng, hắn chợt phát hiện có một luồng khí ấm áp bao phủ huyệt tâm du sau lưng mình, đồng thời có một luồng khí khác từ đan điền bụng dưới thấm vào. Hai luồng sức nóng một dẫn xuống phía dưới, một dẫn lên trên, sau khi giao nhau lại truyền đến tứ chi, từng chút đẩy lùi, đánh tan hàn độc hung hãn trong cơ thể hắn. La Vọng cũng là nội lực thuần dương, thế nhưng công hiệu quá kém, lần nào chữa thương cho hắn cũng chỉ chưa được thời gian nửa chén trà đã không thể tiếp tục, còn bị hàn khí trong cơ thể hắn phản phệ. Mà lúc này, luồng chân khí trong cơ thể hắn lại nóng ấm như nước sôi đổ vào, hồn hậu tựa như sông lớn lãng đãng, chảy qua tam quan, chu du khắp lục đạo, khiến cả người thoải mái.

Vốn là đèn dầu sắp cạn, Diệp Thiên Lang tất nhiên sẽ không buông bỏ vốc than giữa trời tuyết này. Hắn cảm thấy công lực có chút khôi phục rồi, lập tức lại khép mắt nhập định, điều động Ngũ Uẩn Chân Khí, hấp thụ nội tức của đối phương. Nội lực của hai người bọn họ vốn là chí âm chí dương, trình độ công lực lại xứng đôi hiếm thấy. Hễ đụng phải liền tựa như nam châm hút kim sắt, muôn vàn triền miên, khó buông khó dứt.

Khấu Biên Thành cũng thấy hào quang ánh kim giữa hai bàn tay mình đột nhiên rực lên. Trong chớp nhoáng, nội tức liền chảy toàn bộ vào trong cơ thể Diệp Thiên Lang, tựa thác nước đại ngàn không cách nào ngăn trở. Nội lực thâm hậu hơn nữa cũng không chịu nổi đòi hỏi hấp thụ lớn đến vậy của đối phương. Biết người kia đã tỉnh, gã khẽ cười một tiếng: "Diệp đại nhân quả nhiên là cầm tinh lang sói."

"Khấu huynh khách khí như vậy, tiểu đệ sao có thể phật ý tốt của anh." Diệp Thiên Lang mở mắt, vẫn điều vận chân khí hấp thu công lực của đối phương, cuồn cuộn không dứt như hổ đói. Mặt còn không có vẻ gì là xấu hổ, một bộ "anh nên cho tôi, bởi tôi xứng đáng", nào giống như đang cầu xin người khác.

Khấu Biên Thành nghe hắn nói năng rành mạch, hiển nhiên đã bình phục hơn nửa, cũng chẳng hề thu hồi bàn tay đang chữa thương cho hắn. Chẳng những không lui trái lại còn tiến, một tay ôm Diệp Thiên Lang vào trong lòng, một tay áp sát bụng dưới của hắn, liên tục khiêu khích vị trí ba tấc dưới rốn hắn.

Nội tức của đối phương dồn dập nóng bỏng, nhiệt độ cơ thể cũng cao hơn người thường rất nhiều. Cách lớp quần áo ướt đẫm, thân thể hai người áp sát vào nhau, ngả đầu thân cận, nội tức tích góp trong đan điền nhất thời xao động kịch liệt. Diệp Thiên Lang nhắm mắt lại hừ nhẹ một tiếng, rõ ràng rất thoải mái.

Vùi đầu vào hõm cổ đối phương, Khấu Biên Thành dùng răng nhẹ nhàng kéo cổ áo hắn, đôi môi nóng bỏng chợt lướt qua làn da trên cổ. Thường ngày Diệp Chỉ huy sứ này tuy cũng thanh tú tuấn mỹ vào hạng nhất nhì, nhưng phải nỗi mặt không có một chút huyết sắc nào, trông như chỉ thở ra chứ không hít vào, không giống người sống mà lại giống quỷ, nào ai dám tiếp cận khinh nhờn. Ấy thế mà lúc này, hắn được nước nóng bao quanh người, lại được chân khí của đối phương rót vào, lộ ra đường cong mềm mại nơi vai cổ, băng thanh ngọc khiết, quả thực là da tựa mỡ đông, trắng ngần như lan.

Cũng không biết là động tâm hay là động tình, Khấu Biên Thành chỉ cảm thấy bụng dưới siết lại, vật giữa háng chưa gì đã ngẩng đầu lên, dựng thẳng đụng vào phía sau Diệp Thiên Lang.

Nguyên một cây gậy sắt đặt ở phía sau mình, được cái Diệp Chỉ huy sứ dù xưa nay không thích thân cận da thịt, gối chiếu hoan hợp cùng kẻ khác, nhưng cũng chưa bao giờ coi đó là chuyện quan trọng gì, chỉ coi đối phương như một liều bí dược chữa thương, nhắm mắt hưởng thụ là được. Môi lưỡi du đãng trên bờ vai, giữa cần cổ, không ngừng tỉ mỉ mút cắn, khi lại khẽ cà răng lên nhẹ nhàng ma sát. Mỗi một chỗ đi qua đều như bị lửa thiêu cháy. Hắn vốn dĩ sợ lạnh, giờ phút này lại thấy ấm áp thoải mái như chìm trong sương mây. Hơi thở không khỏi dần trở nên gấp gáp, hắn ngửa cổ ra sau, yết hầu cũng không ngừng phập phồng run rẩy.

Khấu Biên Thành trượt xuống, miệng ngậm lấy một bên đầu v* của Diệp Thiên Lang. Đầu lưỡi khéo léo vân vê, chọc cho nó cứng như hạt châu, lại chuyển sang giày vò bên kia, hôn mút lép nhép.

Ngước mắt lên, thấy tóc đen của đối phương cũng đã ướt hơn phân nửa, tựa vết mực kéo dài, thấm bên cổ, trước ngực, rồi tản vào giữa hồ nước xanh, càng tôn lên da thịt trắng nõn, dung mạo tuấn mỹ. Gã kìm lòng không đặng, vén một sợi tóc đen của hắn lên, ngón tay vân vê tự mình quấn lấy, quấn liền vài vòng, rồi lại lẳng lặng chạm về phía yết hầu của hắn.

Nào ngờ rõ ràng hai mắt Diệp Thiên Lang đã khép lại, động tình đến cực điểm, lòng cảnh giác lại chẳng hề kém cạnh ngày thường. Không muốn để lộ chỗ yếu hại như yết hầu của mình dưới lòng bàn tay đối phương, một chiêu "Diên Phi Thiên Dục Vũ" nháy mắt đã chặn lại cổ tay của Khấu Biên Thành, còn thừa cơ chiếm lấy thế chủ động, nắm ngược lại yết hầu của gã.

"Người ta thường nói 'cáo già đa nghi', nhưng xem chừng 'sói' mà đa nghi lên, còn đáng giận hơn cả cáo ấy chứ." Người này ra tay không có chừng mực, gần như muốn vặn gãy cổ gã. Đôi mắt phía đối diện thăm thẳm lạnh giá, mang theo sát ý dồn dập ép sát. Khấu Biên Thành lại không nhanh không chậm mà cười, nói: "Đại nhân có còn nhớ, là ai đưa người từ Quỷ Môn Quan về hay chăng?"

Diệp Thiên Lang lại có vẻ như chẳng hề nể ơn cứu mạng, chỉ nhàn nhạt nói: "Thế gian này người muốn lấy cái đầu trên cổ Diệp Thiên Lang ta đầy rẫy, tiểu đệ nào biết được Khấu huynh liệu có phải muốn đoạt trước thời cơ, ấp ủ mưu đồ khác hay không?"

Thời khắc này mặt đối mặt, vật dưới háng đều đã cứng ngắc, dục vọng bừng bừng, tựa như kích Phương Thiên giao đấu với đao Yển Nguyệt, chưa chiến vài trăm hiệp tất chưa ngơi nghỉ. Ấy vậy mà hai người lại mặt không đổi sắc, anh một tiếng "đại nhân", tôi một tiếng "tiểu đệ", khách khí như thể giữa ban ngày ban mặt chào hỏi nhau trên phố.

Khấu Biên Thành chẳng nề hà việc mình có thể sắp bị siết đến tắt thở, trái lại vươn người sáp mặt tới, gần như ngậm lấy đôi môi mỏng tựa lưỡi đao kia, giọng khàn khàn nói: "Hàn độc trong người đại nhân mới chỉ tạm lui, không thể giải trừ hết. Nếu không muốn để nó lại tái phát, cần phải tìm cách khác."

Năm ngón tay thoáng buông lỏng, Diệp Thiên Lang nhíu mày, nói: "Anh muốn song tu với ta?"

Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết là thứ người trong giang hồ đều cố kỵ. Thực chất là bởi người tu luyện rất dễ nhập ma, khát máu, thèm giết chóc, nhưng cũng không có loại hợp tu tà môn như lô đỉnh. Chỉ có điều hạ bộ của đối phương sưng trướng lên nom rất dữ tợn, cấp bách chỉ chực phá cửa xông vào, chân khí đối phương lại triền miên dây dưa như vậy, quả thực lòng đã tỏ chẳng cần nói ra.

Phần kế tiếp miêu tả cảnh quan hệ thể xác nam x nam, không hoan nghênh độc giả dưới 18 tuổi.

Vui lòng tự cân nhắc đến yếu tố người lớn trước khi đọc.