Vô Tình Vật

Chương 19



Chuyển ngữ: Lê

Biên tập: Trần

Khi trong buồng chỉ còn ngọn đèn dầu soi bóng hai người, Lộc Lâm Xuyên hãy còn chưa mở miệng, Khấu Biên Thành đã xoay người ngồi xuống, dửng dưng nói: "Em không cần nói nữa, tôi không đồng ý đâu."

"Dù là vì muôn dân thiên hạ, vì giang sơn xã tắc, cũng không đồng ý sao?" Lộc Lâm Xuyên thấy đại ca nhà mình vững như kiềng ba chân, chẳng nghe lời khuyên giải, bèn đổi chiến thuật, cố ý khích bác, "Đáng thương, đáng thương thay! Đến thiêu thân còn có dũng khí lao mình vào lửa, thiết nghĩ Hạ tướng quân cả đời chinh chiến vì nước vì dân, vậy mà con trai duy nhất của ông ta lại là loại tham sống sợ chết, sợ bóng sợ gió!"

Khấu Biên Thành khẽ cười, nói: "Cho dù em khích tôi, tôi cũng sẽ không đổi ý đâu."

Lộc Lâm Xuyên cũng thầm nhủ mình lỗ mãng, đại ca mình nào phải là kẻ miệng còn hôi sữa, làm sao có thể chỉ vì mấy lời nói khích này mà lay chuyển được chứ. Ngẫm nghĩ một lúc, y đi đến trước mặt đối phương, quỳ xuống, nhẹ nhàng tựa mặt lên đầu gối gã, dịu giọng thỏ thẻ: "Đại ca, anh không thể quên được cái chết của bác trai, không muốn nhúng tay vào thị phi chốn quan trường quả cũng có cái lý của anh. Thiết nghĩ, ông cụ nhà em cũng từng làm quan trong triều, thấy người trung lương như bác trai lại phải khom lưng uốn gối trước đám ngôn quan thái giám, không chịu đứng chung với đám ô hợp đó, chỉ đành cáo lui về ở ẩn, trải qua ngày tháng lặng lẽ, xa rời chuyện triều chính... Tâm trạng của ông ấy ngày đó nhất định cũng giống như anh bây giờ..."

"Không, không hề giống." Khấu Biên Thành khẽ thở dài, "Em nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không đổi ý đâu."

Biết rằng nói nữa cũng vô ích, Lộc Lâm Xuyên liền cởi cả áo trong áo ngoài, để lộ ra cơ thể niên thiếu trắng như men sứ, sau đó lấy từ trong tay áo ra một con dao găm, từ tốn rút khỏi vỏ.

Khấu Biên Thành cho rằng đối phương định lấy cái chết để bức ép mình, lại chẳng mảy may có ý định ngăn cản, chỉ khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn y.

"Đại ca, Lâm Xuyên đã từng thề độc trước phần mộ của thầy Tả, tuyệt đối không tiết lộ chuyện này cho người thứ ba. Đáng tiếc, chặng đường này tiến thoái lưỡng nan, sống không được mà chết cũng chẳng xong. Rốt cuộc em mới hiểu rằng, chỉ có một lòng phúc ấm muôn dân, chung quy khó làm nên chuyện..." Y đã đến bước đường cùng, buộc phải tìm đến cái chết trên đỉnh Tiên Lộ, sau lại tìm được đường sống trong cõi chết, chợt nghĩ thông suốt đi nhiều.

Cổ tay thoắt cái nhấc lên rồi hạ xuống, lưỡi dao cứ vậy đâm thẳng vào bụng, cắm sâu vào da thịt.

"Lâm Xuyên!" Mặt Khấu Biên Thành chợt biến sắc, có vươn tay cản cũng không kịp nữa rồi.

Lộc Lâm Xuyên ném dao găm đi, đưa một tay vào vết thương trên bụng, mò mẫm một hồi, móc từ trong bụng ra một viên đá lớn hơn quả trứng gà một chút. Vừa mở lòng bàn tay, viên đá kia liền chiếu ra hàng vạn luồng ánh vàng. Mà vết thương lớn trên bụng Lộc Lâm Xuyên khi được ánh vàng chiếu tới cũng chậm rãi lành lại, cuối cùng chỉ còn là một vết thương nông.

"Kính xin đại ca thay Lâm Xuyên tiếp quản vị trí minh chủ, đồng thời tạm giao xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương cho chùa Minh Lai, đợi ngày sau vật về với chủ. Giả như có thể liên hợp các võ tăng cửa Phật để chống lại quân Kim là tốt nhất. Giả như không thể, cũng tuyệt đối đừng để nó rơi vào tay đám gian thần như Ngụy Trung Hiền, Mục Hách..." Mặc dù miệng vết thương đã khép lại, nhưng dẫu sao cũng là bị thương nặng. Lộc Lâm Xuyên đột ngột nắm lấy tay Khấu Biên Thành, nhét viên xá lợi nhoe nhoét máu vào lòng bàn tay gã, sau đó cuộn năm ngón tay lại thật chặt, "Đại ca, Lâm Xuyên... Lâm Xuyên đã giao xã tắc Đại Minh lẫn tính mạng cả nhà mình, cho anh hết rồi..."

"Đừng nói nữa, tôi đồng ý với em là được chứ gì." Khấu Biên Thành ôm Lộc Lâm Xuyên giữa cánh tay mình, đẩy nhẹ hai chưởng, một chưởng trùm lên huyệt tâm du chỗ cột sống, một chưởng đặt lên đan điền dưới bụng, vận chân khí giúp y bảo toàn tính mạng.

Lộc Lâm Xuyên mất rất nhiều máu, đầu óc mơ màng, duy chỉ cảm nhận được rõ ràng một luồng nước nóng rẫy tràn vào trong cơ thể. Đau đớn dữ dội qua đi lại thấy vô cùng ấm áp thoải mái, cả người như phiêu du cõi mộng say, cơ thể lẫn thần trí đều nhẹ lâng lâng, miệng nói một tràng toàn lời huyên thiên: "Đại ca, sáu năm xa cách này cứ chỉ như một cái chớp mắt, mãi nhớ hồi ấy em còn thơ dại, dính lấy anh bất kể ngày đêm. Mỗi lúc khêu đèn đọc sách, thấy mắt em díp lại, anh sẽ bế em về giường... Đại ca, anh biết không, thực ra khi đó em vẫn chưa ngủ hẳn, em chỉ muốn được anh bế mà thôi..."

"Tôi biết." Khấu Biên Thành gật đầu, khẽ khàng thu lại nội lực, đỡ lấy vai Lộc Lâm Xuyên, dịu dàng ôm y vào lòng.

"Đại ca, anh không cho em nói, em vẫn cứ nói, anh biết chăng năm đó em sớm đã... sớm đã... ưm..."

Khấu Biên Thành thấy tên nhóc này bị thương nặng như vậy vẫn còn nhiều lời, bèn cúi người xuống, hôn lên môi y.

Đầu lưỡi gã như ngụm rượu nồng, lại tựa miếng kẹo mềm, trượt trên môi rồi tan trong vòm họng. Vừa đắng vừa cay, vừa ngọt vừa say, như thể chứa đựng muôn vị trần gian ở trong ấy. Lộc Lâm Xuyên bừng tỉnh, biết rằng nụ hôn này hại người biết bao, ấy vậy mà bản thân lại cam tâm tình nguyện sa chân chìm đắm, thật chẳng ra gì.

Môi lưỡi ngừng triền miên, toàn bộ xương cốt tứ chi đến từng đầu ngón tay ngón chân Lộc Lâm Xuyên đều cảm thấy thỏa mãn. Nhất thời vết thương không còn đau, đầu cũng hết nóng, chỉ yếu ớt choàng tay lên cổ Khấu Biên Thành, mặc cho gã nhẹ nhàng bế mình lên giường.

Khấu Biên Thành lần lượt hôn phớt lên mí mắt, chóp mũi Lộc Lâm Xuyên, ánh mắt dịu dàng khôn xiết, từng lời thấm đượm tình nồng: "Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, không được phép quậy nữa."

Những cảm xúc mông lung bất định thuở đó canh cánh trong lòng đến tận hôm nay, đã sớm khuếch tán loang rộng, chẳng còn dư lại bất cứ khoảng trống nào cho mình hay cho kẻ khác. Lộc Lâm Xuyên ngoan ngoãn "ừ" một tiếng đáp lại, rồi mệt mỏi nhắm mắt thiếp đi.

Khấu Biên Thành rời khỏi buồng liền gặp Đào Yêu uyển chuyển bước đến. Nụ cười duyên dáng yêu kiều khôn tả, cũng chẳng kém phần lanh lợi xảo trá, nào còn vẻ hoa lê đọng mưa, đáng thương tội nghiệp hồi nãy nữa: "Chúc mừng lão gia, không đánh mà thắng, thu được Tứ Độc Bát Minh vào tay. Từ rày anh hùng khắp thiên hạ đều nằm trong tầm ngắm của ngài!"

Khấu Biên Thành lại hết sức hờ hững, rửa sạch vết máu dính trên tay, thay áo bào trắng sạch sẽ. Ngước mắt lên, thấy Thiện Tiểu Hổ đang từ trong cát chui ra, bèn khẽ cau mày.

Từ nhỏ Thiện Tiểu Hổ đã học được tuyệt kỹ "độn thổ", hơn nữa đầu óc lại thông minh, còn cải biến công pháp quy tức mà Khấu Biên Thành truyền lại cho. Thành ra trốn vào trong cát cũng như lặn xuống dưới nước, đi lại nhởn nhơ như một con cá sống. Thấy sư phụ không vui, cậu vội khoát tay nói: "Mê hồn hương của em Đào xài tốt lắm, lũ đần kia đều đã ngủ say như lợn chết rồi, sao nhìn thấy con được?"

Khấu Biên Thành vẫn cau mày, hỏi: "Con đến đây làm gì?"

Thiện Tiểu Hổ dĩ nhiên nào dám nói, từ hôm độn thổ vào cát, cứu được vị Thám hoa xinh đẹp kia, hồn mộng đã thêm bao điều vương vấn. Cậu ngập ngừng hồi lâu, mãi mới bạo dạn nói: "Sư phụ, trò cảm thấy, người quả thực có phần đáng sợ."

Khấu Biên Thành chẳng nói chẳng rằng, nhìn Thiện Tiểu Hổ, rồi đột nhiên bật cười. Mà ánh mắt lạnh thấu xương kia lại chẳng hề có ý cười, vẻ mặt này quả thật hơi đáng sợ.

Thiện Tiểu Hổ thấy quan tài còn chưa đổ lệ, lấy đà theo lao, bất bình thay người kia: "Rõ ràng mình thèm muốn bỏ xừ ra, lại còn ra vẻ thoái thác, từ chối đây đẩy, ép đến mức người ta phải dọa chết van xin người. Người nói xem, còn không phải 'đáng sợ' thì là gì?"

Đào Yêu bên cạnh đã trưng vẻ mặt xem thường từ lâu, nguýt mắt mỉa mai: "Cậu thì hiểu cái gì? Vương Mãng soán vị, Hán Ngụy nhường ngôi, xưa nay triều đại thay cũ đổi mới, có bậc kiêu hùng nào trước khi lên ngôi mà không thoái thác, khước từ hết lần này đến lần khác?"

Khấu Biên Thành ho nhẹ che giấu ý cười, cũng mặc cho hai người họ đấu võ mồm với nhau, chỉ nói: "Ta ra ngoài tản bộ chút."

"Ấy, lão gia vừa lấy được vật báu trong bụng bé cưng ấm áp này, giờ đã vội đi lấy đầu của người đẹp băng giá kia đấy sao?"

Đào Yêu chỉ thuận miệng đùa một câu, ngờ đâu Khấu Biên Thành lại nghiêm nghị, lắc đầu đáp: "Không phải."

Lại nói, gà gáy canh năm, thắp đèn canh ba, bên kia Diệp Thiên Lang hãy còn chưa ngủ. La Vọng đứng cầm đèn, còn hắn lại ngồi trơ ra dưới ánh đèn ảm đạm, nhìn về phía bức thư mà Ngụy Thái sư chính tay viết đặt trên bàn.

Nửa đêm oi bức ngột ngạt, người dính nhớp không thoải mái, lòng cũng vô cớ phiền muộn.

Nghĩ đến bao lần đao kề bên cổ, may mắn thoát chết, ắt hẳn là nhờ vong linh của chị mình dưới âm ty phù hộ, hắn bèn quen tay sờ lên khuyên tai, chợt phát hiện bên tai trống không.

Ngẫm lại, hẳn là bị gã kia trộm đi mất rồi.

Nghe La Vọng bên cạnh khuyên nhủ: "Đại nhân, ngày mai người còn phải tới dự yến tiệc ở phủ thổ ty, chi bằng sớm nghỉ ngơi đi thôi."

Diệp Thiên Lang gật đầu: "Đao kiếm lẩn khuất tiệc Hồng Môn*, đúng là nên đi nghỉ sớm."

(*Gốc là Ngô câu toái đấu Hồng Môn yến. Ngô câu là tên một loại vũ khí. Tiệc Hồng Môn là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn, là bữa tiệc nhằm ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng đã bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ.)

Người trước mặt vẫn bất động, nhưng lời này thốt ra lại khiến La Vọng không khỏi rùng mình, vội hỏi: "Tại sao đại nhân lại cho rằng thứ lão chó già ngang ngược ấy bày ra là tiệc Hồng Môn? Đã biết là tiệc Hồng Môn, sao đại nhân vẫn nhất quyết đi?"

"Lộc Lâm Xuyên rút đao tự sát nói rằng y không giữ vật đó, lời này xem ra không giả. Nếu đã không nằm trong tay y, vậy ắt phải nằm trong phủ thổ ty. Mục Hách lăm le vật đó đã lâu, sao có thể để người ngoài dòm ngó tới." Diệp Chỉ huy sứ nào biết rằng xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương quả thực không nằm trong "tay" Lộc Lâm Xuyên, khi đó đối phương quả thực không hề nói dối.

"Nhưng... trước giờ đại nhân vẫn luôn cẩn trọng, sao lần này lại liều lĩnh mạo hiểm..."

"Ngươi còn chưa hiểu sao?" Nhịp đập lồng ngực thêm dồn dập, Diệp Thiên Lang khép mắt lại, ngắt lời La Vọng: "Mạng hoàng đế như chỉ mành treo chuông, mà bổn tọa thì mãi chưa làm nên chuyện. Lần này Ngụy Lương Khanh mang theo kiếm Thượng Phương đến, kẻ đầu tiên lấy mạng chính là bổn tọa."

Điều khiến Diệp Thiên Lang trăn trở khôn nguôi lại chẳng phải là Ngụy Lương Khanh hay kiếm Thượng Phương, mà bởi hễ nhắm mắt, sẽ thấy sương giăng khói tỏa, sóng xô bờ đá nơi động nước Yến Uyển kia, xua chẳng hết, đuổi chẳng đi.

Yến Uyển ý chỉ người đẹp, nhưng đẹp ấy chẳng phải đẹp ở tay tựa búp non, nụ cười duyên dáng, mà là để người ta vương vấn không quên, muốn quên chẳng đặng.

Hắn không chắc có một thoáng nào mình động lòng với kẻ đó hay không, nhưng hắn biết chút tâm tư ấy cũng đủ trở thành kịch độc trí mạng, dồn người ta vào chỗ chết.

Ái hận dây dưa, cầu mà chẳng toại. Trên thế gian này đâu thiếu gái trai si oán khổ đau vì tình, chết vì tình, nhưng chỉ riêng mình Diệp Thiên Lang hắn là không thể, không nên.

"Chỉ sợ gươm đến biết canh, tên ngầm khó tránh. Thuộc hạ đồng hành cùng đại nhân, dẫu có phải lên núi đao, xuống biển lửa, cũng nhất định sẽ bảo vệ đại nhân chu toàn..."

"Mục Hách đã mượn danh nghĩa diệt cướp đường để bố trí bao vây kín mít ngoài Quan thành. Ngươi mau dẫn người đi dàn xếp, đảm bảo một khi lấy được xá lợi, bổn tọa có thể lập tức hồi kinh." Thấy La Vọng vẫn còn lần khà lần khần, Diệp Thiên Lang lại càng sốt ruột, gằn từng chữ: "Gươm đao bóng tiễn có gì phải sợ? Núi đao biển lửa thì đã làm sao? Khắp thiên hạ này có ai hại được Diệp Thiên Lang ta?"

Tuy rằng trước nay Diệp Chỉ huy sứ kiêu căng tự phụ, nhưng lời hắn nói đều là sự thật. Đao kiếm quyền cước đã luyện đến đỉnh cao, nội ngoại công cũng đều đạt tới cảnh giới siêu phàm. Huống hồ, hàn độc của Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết đã được giải quá nửa, phần còn lại có thể tự áp chế, quả thực chẳng cần để bất kì ai vào mắt.

Bỗng, có một tiếng động cực khẽ lọt vào từ ngoài cửa sổ, vốn tai người thường không thể nghe thấy, nhưng trái tim Diệp Thiên Lang lại vô cớ rung lên, nghe rõ mồn một.

"Có người ở bên ngoài nghe lén!" La Vọng thấy mặt Diệp Thiên Lang thoáng biến sắc, cũng lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng thò người ra xem xét.

Đám Cẩm Y Vệ vọt ra, chẳng biết là ai tinh mắt, giành hô lên trước: "Nhất Đao Liên Thành!"

Diệp Thiên Lang cũng theo tiếng bước ra, ngẩng đầu trông thấy một bóng người áo trắng trên gác mái hùng vĩ, một tay chống trường đao, nửa quỳ trên mặt đất.

Ánh trăng chẳng đủ soi tỏ, loáng thoáng thấy đối phương ngậm một vật trong miệng, sáng ngần như tuyết, như đao.

"Thật to gan, đêm hôm dám xông vào quân doanh của Cẩm Y Vệ." La Vọng giơ tay ra lệnh, "Dẫu Nhất Đao Liên Thành có bản lĩnh vô song, cũng chưa chắc đã có thể lấy một địch trăm. Người đâu, xông lên bắt lấy hắn!"

Thấy một đám cao thủ Cẩm Y Vệ tuốt đao khỏi vỏ, đạp gió xông lên, Nhất Đao Liên Thành dường như lại chẳng có hứng đánh nhau, chỉ vung đao quét nhẹ, đao khí đánh bay ba bốn người, lại nhảy lên không trung, mượn thế hất đầu. Vật trong miệng bắn ra nhanh như một mũi tên, xé gió bay thẳng đến trước mặt Diệp Thiên Lang.

"Đại nhân, cẩn thận ám khí!" La Vọng kinh hãi hô lớn, quay đầu lại nhìn tên áo trắng kia, nhưng nào còn thấy bóng dáng gã dưới trời quang trăng sáng nữa?

Thân hình Diệp Thiên Lang bất động, chỉ có cổ tay khẽ xoay chuyển, đánh tan lực bay của ám khí, nắm chắc nó trong tay.

Không phải phi đao hay phi tiêu, cũng chẳng phải kiếm, mà lại là một đóa hoa trà hệt như được chạm khắc từ băng đá. Lá hoa dày thưa có trật tự, cánh xếp yêu kiều, sáng trong không tì vết.

Mọi người tấm tắc khen lạ, đều nói chưa từng thấy đóa hoa trà nào đẹp đẽ tuyệt trần nhường ấy. Chỉ riêng La Vọng nhíu mày, sắc mặt không vui, nói với Diệp Thiên Lang: "Đại nhân cẩn thận, hoa này biết đâu có điềm giả trá."

Diệp Thiên Lang mất hứng, cầm đóa trà băng kia đặt nơi chóp mũi đầu môi, sau khi ngửi kỹ hương hoa, chợt khẽ mỉm cười.