Vô Tình Vật

Chương 20



Chuyển ngữ: Sói

Biên tập: Trần

Tiết trời hôm nay vô cùng quái gở, biến ảo khôn lường, khi thì sầm sì chực mưa, lúc lại nắng rát đỉnh đầu. Xem chừng là ứng với câu trên hoàng lịch, mọi việc không suôn sẻ, hoặc có họa đổ máu.

Đã là việc quan, ắt phải cho ra dáng quan. Mục Hách bày ra thái độ chào đón rất nhiệt tình, sáng sớm đã sửa soạn áo mũ, đích thân xếp thành hàng dài trước cửa phủ thổ ty nghênh đón.

Nhưng mãi qua chính ngọ mới thấy Diệp Thiên Lang lững thững cưỡi ngựa đến, khoác trên mình áo bào phi ngư màu trà đạm chói lọi, áo choàng lụa đen, đội mũ ô sa, bên hông dắt thanh Tú Xuân đao. Đằng sau biết bao Cẩm Y Vệ, quả nhiên uy phong lẫm liệt, khó lòng bì kịp.

"Chẳng hay Chỉ huy sứ đại nhân đích thân đến Quan thành, thuộc hạ coi quản không nghiêm, đã có chỗ thất lễ, mong đại nhân rộng lòng dung thứ!" Mục Hách hoang mang tiến lên nghênh đón, lỡ trật chân một cái, suýt nữa ngã xuống trước móng ngựa của Tuyết Phách.

Diệp Thiên Lang xoay người xuống ngựa, một tay đỡ lấy Mục Hách, một tay vén áo choàng, nhếch miệng nở nụ cười như có như không: "Bổn tọa và vương gia đều là vì tận trung với hoàng thượng, cống hiến cho Đại Minh. Dẫu thân cận như môi kề răng còn chẳng tránh khỏi va chạm, vương gia thật sự không cần bận lòng."

Mục Hách tự xưng là tín đồ của Phật, phủ thổ ty trông cũng ngập tràn hơi Phật. Giữa khói hương lênh đênh, vóc đỏ lụa vàng thẩn thơ lay động, bình phong bằng đá vân mẫu chép kinh Phật dựng sừng sững khắp bốn vách càng tăng thêm vẻ trang nghiêm.

Để tận nghĩa chủ nhà, vị thổ ty vương gia này tất phải đối đãi ân cần, bày tiệc linh đình, người đẹp rượu ngon đều đủ cả.

Nào ngờ Diệp Chỉ huy sứ hoàn toàn không có tậm trạng ăn uống, giơ tay cản thuộc hạ đang định lấy kim bạc thử độc. Trái lại, khẽ đẩy một chưởng, đưa ly rượu thị nữ vừa rót đầy cho hắn đến trước mặt Mục Hách, nói: "Chén rượu nhạt này, bổn tọa kính vương gia."

Hay cho một đôi mắt phượng đằng đằng sát khí, tựa như mũi kiếm rét lạnh đâm tới, Mục Hách vội vàng cười hùa, nâng chén rượu lên, rung tay, nửa uống cạn, nửa hắt ra ngoài, thầm mừng vì mình không hạ độc trong rượu.

Diệp Chỉ huy sứ không nhấp một giọt rượu, chẳng ăn một hạt kê, uổng công thổ ty vương gia muốn gác kiếm làm hòa, đành phải tìm lấy thú vui khác. Mục Hách phất tay đuổi các vũ công trong sảnh đi, ra lệnh triệu tập ba người đàn ông cao to, chỉ vào một trong số họ rồi nói với Diệp Thiên Lang: "Kẻ tôi tớ này từ lâu đã nghe danh võ công của Chỉ huy sứ đại nhân độc nhất thiên hạ, cố ý tới đây lĩnh giáo. Nếu đại nhân không chê thì chi bằng chỉ điểm cho hắn đôi chút."

Tên "đầy tớ" mà Mục Hách nhắc đến thực chất là mãnh tướng đệ nhất Mạc Bắc, chắp tay nói với Diệp Thiên Lang: "Diện kiến Chỉ huy sứ đại nhân". Hiển nhiên công phu Nội gia không hề tầm thường. Vừa mở miệng đã như sấm sét ngày hạn, chấn động đến độ khiến một đám Cẩm Y Vệ ù tai hoa mắt. Lại thấy gã thân cao chín thước, mặt hồng hào, mày đen rậm, hai tướng sĩ đi sau nhìn cũng không phải hạng tầm thường.

"Ba người cùng nhau hay thay phiên ra trận, tùy các ngươi." Diệp Thiên Lang đứng dậy, giọng nói từ tốn nhưng lại mang ý khinh thường.

Ba người tự nhiên cùng tiến cùng lui, binh khí trong tay càng tôn vẻ uy phong lẫm liệt, nghiễm nhiên cũng là bậc anh hùng hảo hán "lòng thẳng, tóc dựng"*. Nhưng Diệp Chỉ huy sứ ham võ hiếu sát, ấy lại là thiên tính. Tay không đấu với ba người qua mấy chục hiệp, nhác thấy đối phương lộ ra chút sơ hở trong đòn tấn công, bèn tung ra sát chiêu, khiến xương cốt nửa người của một tên trong số đó vỡ vụn.

(*Gốc là "Can đảm động, mao phát tủng". Trích thơ "Lục châu ca đầu" của Hạ Chú thời Tống. Dịch nghĩa tức, đối đãi người khác thẳng thắn chân thành, thấy chuyện bất bình thì giận đến đầu tóc dựng ngược.)

Thầm nghĩ, lúc này giết thêm một tên thì lát nữa đỡ bớt một tên, dứt khoát đã làm thì làm cho trót, đánh hai tên còn lại trọng thương ngã ra đất. Dù chưa chết, nhưng e cũng phải một thời gian không thể động võ với người khác.

Bản lĩnh đã thể hiện xong, Diệp Thiên Lang hất áo choàng, rũ mắt, lau chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón tay cái, uể oải cất lời: "Quyền cước không mắt, đao kiếm vô tình, kính xin vương gia chớ trách cứ bổn tọa nặng tay."

"Luận bàn, luận bàn mà thôi... Là hắn không biết tự lượng sức, không biết tự lượng sức..." Mục Hách gượng cười, trên trán mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, "Đại nhân, cớ sao chẳng thưởng rượu..."

"Không cần." Diệp Thiên Lang phất tay. Cẩm Y Vệ lập tức nhận lệnh đứng dậy, thấy hắn chỉ dợm vài bước rồi dừng lại trước một tấm bình phong vân mẫu, vẻ thờ ơ, nói: "Bổn tọa rời kinh chuyến này, kỳ thực là để truy bắt loạn đảng. Tả Quang Tế làm phản, phạm thượng, chết không hết tội, vậy mà lại để hai đứa con trai của ông ta thoát được. Đứa lớn mười hai mười ba, đứa nhỏ khoảng chừng sáu, bảy tuổi. Ngay ngày ông ta bị hành hình, đôi nghịch tử kia lại bị kẻ khác cướp đi, vương gia có biết hiện giờ bọn chúng ở đâu chăng?"

Thừa dịp Diệp Thiên Lang quay lưng đi, Mục Hách lặng lẽ lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, lắc đầu nói: "Thuộc hạ xưa nay ở xó này, đã lâu không nghe đến chuyện trong kinh, tất nhiên là... không biết..."

"Mấy ngày nay bổn tọa đã gần như lật ba tấc đất Quan thành này lên, vậy mà chung quy vẫn chẳng thể tìm được đôi nghịch tử ấy. Tình cờ, dạo trước chợt nghe có người nói, sở dĩ lên trời xuống đất khó tìm, bởi vì chúng đã sớm ẩn nấp trong phủ vương gia?"

Trái tim như thể lơ lửng treo trên cuống họng, ngoài mặt, Mục Hách vẫn tươi cười, nói: "Chỉ là những lời nói quàng nói xiên của bọn cắc ké chốn đầu đường xó chợ, đại nhân ắt sẽ không tin."

"Bổn tọa tất nhiên không tin. Vương gia chẳng ham thú đoạn tụ, cũng chẳng có tật luyến đồng, giữ cặp nhãi ranh kia làm gì?" Xác nhận sau bình phong không có binh tốt mai phục, Diệp Thiên Lang xoay người nhìn Mục Hách, khóe miệng hơi nhếch lên đầy giễu cợt. "Chứa chấp loạn đảng là tội tru di. Vương gia bụng dạ nhân từ, không so đo với những kẻ tiểu nhân kiếm chuyện bịa đặt kia. Bổn tọa lại không rộng lượng bực ấy, không thể khoanh tay đứng nhìn, mặc cho người khác sỉ nhục thanh danh của vương gia."

Mục Hách ngờ vực nói, "Vậy ý đại nhân là..."

Diệp Thiên Lang không nhìn Mục Hách, mà lại giơ tay, lạnh lùng căn dặn thuộc hạ: "Lục soát tất cả trong ngoài phủ thổ ty này, trả lại trong sạch cho vương gia."

Lời vừa dứt, bốn phía đều kinh hãi, Mục Hách cũng hoảng hốt, phủ thổ ty ai nấy đều trợn mắt, cạn lời. Chẳng qua nể mặt ngài Cửu thiên tuế trong kinh vài phần, vừa rồi mới mềm mỏng giữ lễ, nhún nhường đủ điều, vẻn vẹn mười mấy tên Cẩm Y Vệ này, chẳng lẽ còn thật sự dám động thổ trên đầu Thái Tuế?

Bọn họ nào biết con đường thăng chức của Diệp Chỉ huy sứ này thoạt trông có vẻ thuận lợi, thực chất đã bao hồi giết kẻ mà người khác không dám giết, xông vào nơi người khác không dám xông vào. Một người một đao đã mấy chuyến dạo bước qua Quỷ môn quan, khiến nhân gian thêm bao dã quỷ, địa phủ thêm bao oan hồn.

Cẩm Y Vệ nghe lệnh hành động. Diệp Thiên Lang chắp tay, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Giữa tiếng đao kiếm giao tranh ồn ào, đột nhiên truyền tới tiếng thét phẫn nộ của một đứa trẻ: "Giết Diệp Thiên Lang!"

Hắn đương nhiên nhận ra giọng nói này, chính là con cả Tả Vân Thanh của Tả Quang Tế.

"Xin vương gia giết Diệp Thiên Lang, báo thù cho cha tôi cùng cả nhà họ Tả!" Thiếu niên kia có lẽ đã bị bắt lại, giọng chợt cao vút thảm thiết tột cùng, "Vật vương gia muốn, chỉ cần Diệp Thiên Lang bỏ mạng, Vân Thanh sẽ lập tức dâng lên!"

Thiếu niên bên ngoài hãy còn thét gào chưa ngơi, Diệp Thiên Lang lại chẳng có vẻ gì là giận dữ, cũng chẳng nói một lời, chỉ xoay người nhìn Mục Hách.

Dẫu chỉ đưa mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm như vậy cũng đủ khiến kẻ khác khiếp sợ. Mục Hách thấy ánh trắng trong lòng bàn tay đối phương lập lòe, lòng biết không ổn, vội vàng đưa mắt triệu hồi thị vệ trong phủ.

Người xông tới, mọi sự liền bung bét cả. Ánh mắt Diệp Thiên Lang bỗng đỏ rực, xuất chưởng đánh chết một tên, tiếp đó lẹ làng dứt khoát, mặc sức chém giết. Mũi đao Tú Xuân chỉ hướng đến đâu, nơi đó rặt những bộ thây còn chưa kịp nhắm mắt.

Diệp Chỉ huy sứ chỉ chú tâm giết người tạo nghiệp, không hề phát hiện có một người vẫn luôn ở sau bình phong nín thở, chăm chú nhìn hắn.

Thấy Diệp Thiên Lang đã sắp giết sạch đám thị vệ bao vây tấn công, người nọ lấy một miếng vải đen, che mắt mình lại.

Nghe gã nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc. "

Cùng lúc đó, cửa sảnh đóng sầm lại, tức thời khởi động bộ phận then chốt của bình phong đá vân mẫu, khiến chúng dời ra. Sau bình phong chất đầy tượng Phật dát vàng, tài tình thắp mấy hàng nến, đặt vài tấm gương thủy ngân, thoạt trông như cả vạn ngọn đèn cùng lúc chiếu sáng, chói lòa đến độ khó lòng mở mắt.

Mục Hách đã sớm bị dọa ngã lăn ra đất, thấy bình phong chuyển động, chẳng màng ánh vàng lóa mắt, lập tức lớn tiếng hô to: "Nhất Đao, cứu ta!"

"Vốn là mỹ mạo khiến người quên ăn, tiếc rằng sắc mặt chẳng tốt cho lắm."

Lời vừa dứt thì đao cũng rời vỏ. Tiếng đao leng keng, tiếng gió phần phật.

Diệp Thiên Lang nhất thời bị ánh vàng khắp phòng làm cho hoa mắt, không thấy ánh đao chợt lóe, lại nghe thấy giọng nói trầm lắng hồn hậu kia, gần gũi quen thuộc biết mấy, rành là cố nhân tới.

Một thoáng ngập ngừng, lúc đưa tay lên đỡ thì đã muộn.

Đao Tố Minh tuy chưa được mài, nhưng bởi vì nội lực rót vào trong đao tinh thuần tột bực, dễ dàng đánh bay Tú Xuân đao của Diệp Thiên Lang xuống đất.

Từ lâu có thói quen không nhìn lúc giao chiến với người khác, Nhất Đao Liên Thành thừa cơ xoay đao chém ngược, nương theo ý đao hung mãnh mà thẳng hướng lên...

Một vệt máu văng tung tóe lên tượng vàng Phật Thích Ca, một cánh tay đứt lìa, đầm đìa máu tươi nằm cạnh bệ Phật.

Chỗ cụt tay đau thấu tâm can, máu chảy không ngừng. Diệp Thiên Lang vẫn chẳng chịu khoanh tay chờ chết, thấy thanh trường đao kia vẫn không chút do dự đâm tới ngực, hiển nhiên đã chẳng còn đường lui, hắn liền vươn cánh tay còn lại ra nắm lấy lưỡi đao, chống đỡ tới cùng.

Hai người bọn họ vốn có thể coi như ngang tài ngang sức, nếu thật sự một trận sống còn, ắt ứng với lời quả quyết của Diệp Thiên Lang thuở đầu gặp gỡ: Trong vòng ba trăm chiêu khó phân thắng bại, cho dù mình nhất định phải chết, đối phương cũng tuyệt đối chẳng thể toàn thây trở ra. Nhưng thời khắc này hắn đã đứt một tay, cờ thua một nước, phá vỡ thế cân bằng đôi bên, huống hồ mất máu quá nhiều, chân khí tiêu tán, càng khiến hai người chênh lệch xa vời.

Nhất Đao Liên Thành vội đẩy nội lực trong tay, sử dụng bộ pháp "Trường Phong Vạn Dặm", đạp bước cấp tiến về phía trước.

Kẻ tiến một bước, người lui một bước. Diệp Thiên Lang vẫn ra sức giãy giụa, vậy nhưng lưỡi đao trong tay dần dần trơn trượt khó nắm, da thịt lòng bàn tay đã bị cắt nát, máu tươi ướt đẫm tay áo.

Một người liên tục dồn bước về phía trước, một người không ngừng lùi về phía sau. Một người rắp tâm đẩy đối phương vào chỗ chết, một người lại ra sức tìm cửa sống chốn đường cùng.

Đến tận khi lùi xa mấy trượng, lưng va vào tường, không còn đường lui nữa.

"Dẫu sắc mặt không tốt, ta vẫn... rất thích."

Miệng thì nói thích, bàn tay cầm đao lại đột ngột dồn sức. Nhất thời, ánh máu trên đao Tố Minh lay chuyển, tựa thác nước vạn khe, kinh động hồn phách.

Lưỡi đao hung mãnh dồn dập bức tới, qua huyệt định kinh lòng bàn tay, qua huyệt dương trì cổ tay, qua huyệt thiên tỉnh cùi chỏ. Mỗi một tấc kinh mạch bị đứt đoạn trên cánh tay còn lại này, tương ứng với mũi đao gần lồng ngực thêm một tấc.

Mũi đao chầm chậm găm vào lồng ngực. Như thể cao xanh bỡn cợt, vải đen che mắt bỗng chốc rơi xuống, lộ ra đôi mắt đa tình dịu dàng khôn xiết kia.

Gân cốt của hắn đã đứt đoạn, máu nhuốm trĩu áo, dẫu chỉ còn một hơi thở vẫn liều mình siết chặt lưỡi kiếm không buông. Rồi, khi bốn mắt chạm nhau, còn mặc sức cất tiếng cười to.

Có lẽ bởi cái chết cận kề, trước mắt bỗng hiển hiện cảnh quan diễm lệ: Giữa hơi sương vất vưởng, nước xanh trong vắt, hai ngươi áo trắng ướt đẫm, vùi đầu vào hõm cổ đối phương, kề cận không rời, ôm lấy, hôn lấy, cắn lấy...

Có điều trên ngựa giục vó phi nhanh, dưới trăng liên thủ phá trận, trong nước quấn quýt triền miên, từng khung cảnh rành rành hiện lên trước mắt ấy, chung quy chẳng qua là một trò cười mà thôi.

Mới cười vài tiếng, miệng đã ộc ra một ngụm máu tươi, văng lên đao Tố Minh.

"Thích chính là thích, chỉ riêng chuyện này, ta chưa từng lừa em."

Có thể là một chốc không đành lòng, thân đao găm vào lồng ngực ba tấc, bỗng khựng lại.

"Không cần..." Vừa lên tiếng lại phun ra một búng máu, Diệp Thiên Lang giương mắt nhìn người trước mặt, không có bất cứ vẻ gì là oán hận hay sợ hãi, cũng chẳng có lấy chút cầu xin thương tiếc. Đôi mắt hệt như nước hồ lạnh căm, tĩnh lặng đến rợn người, "Diệp mỗ... chẳng ham tình người..."

"Diệp Thiên Lang..." Khấu Biên Thành khẽ nhíu mày, gọi tên hắn, dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên môi lại cảm thấy chẳng cần thiết, sau cùng chỉ nhẹ buông tiếng thở dài, "Thôi đành."

Một tay giữ chặt bả vai Diệp Thiên Lang, ôm hắn vào lòng, tay còn lại ngưng khí, nhẹ nhàng đẩy về phía sau chuôi đao.

Ngoài cửa, tiếng chém giết vô cùng kịch liệt, hiển nhiên là Cẩm Y Vệ cùng phủ thổ ty còn đang say sưa ác chiến. Trong cửa lại chỉ nghe một tiếng phập, đao Tố Minh cắm xuyên qua ngực, từ sau tim lòi ra một đoạn thân đao đỏ máu.

Khắp người Khấu Biên Thành cũng dính nhớp máu tươi, ôm chặt người trong lòng một chốc, mới rút thân đao ra, đặt Diệp Thiên Lang trên mặt đất.

Quẹt đi vệt máu bên môi hắn, nhân lúc đôi môi mỏng này còn chưa lạnh hẳn, lại cúi người hôn lên.

"Nhất Đao, Diệp Thiên Lang quả nhiên không phải là đối thủ của anh." Mục Hách thấy Diệp Thiên Lang đã vong mạng, mừng rỡ quá đỗi, loạng choạng vội bò từ trên đất dậy.

Nhưng còn chưa kịp tới gần, Khấu Biên Thành đột nhiên ngưng khí vào năm đầu ngón tay, cổ tay xoay chuyển, hắt một luồng hàn khí từ ống tay áo ra.

"Nhất Đao, ngươi... ngươi..."

Chẳng đợi Mục Hách nói ra một câu hoàn chỉnh, gã đã dùng chưởng pháp của Ngũ Uẩn Phần Tâm Quyết, tung ra hai chưởng, đánh chết kẻ kia.

Cùng lúc đó, cửa sảnh lại mở ra, hai đứa trẻ tay nắm chặt tay, ngược sáng đứng ở cửa.

Dưới ánh dương là một người hai thi thể, bụi trần lắng đọng.

Tác giả có lời muốn nói: Độc giả đọc tới đây cứ việc tới đánh tui đi, cơ mà yên tâm, câu chuyện của họ còn chưa kết thúc đâu XDDDD