Vô Tình Vật

Chương 21



Chuyển ngữ: Tuhu

Biên tập: Trần

Từ thời Tống đến nay, dòng họ nhà Mục Hách vẫn luôn cai quản các thành trì trên sa mạc, chưa từng rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Mà nay sấm chớp giữa trời quang, vương gia thổ ty bỏ mạng ngay trong biệt phủ của mình, chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ lại phơi thây nơi đất khách quê người, hai bên dựng giáo tuốt gươm, quyết chí báo thù. Chẳng bao lâu sau, chiến tranh nổi lên khắp Quan thành, đứng trên bờ vực đại loạn.

Chỉ khi Ngụy Lương Khanh mang kiếm Thượng Phương, dẫn theo đại binh tới sát biên cảnh thì hai bên mới chấm dứt giao tranh, trơ lại xác người ngổn ngang. Dù Mục Hách đã chết, nhưng Mạc Bắc không thể một ngày thiếu chủ, Mục Hách lại không con không cháu, chỉ có ba cô con gái đã gả đi khóc lóc không biết phải làm sao.

Việc liên quan đến vị trí thống trị Mạc Bắc, ba chàng rể quý hóa của thổ ty vương gia đều ra sức tác động Ngụy Lương Khanh, mà người vung tay hào phóng nhất lại là kẻ không rõ lai lịch nhất - Thiện Tiểu Hổ. Ngụy Thái sư này và ông chú của lão đều là hạng thấy tiền sáng mắt, lại được hơn hoạn quan Cửu thiên tuế ở chỗ vẫn còn "nghiệp căn" gieo họa, ngày ngày rong ruổi với Thiện Tiểu Hổ trong Nhất Khuyết Hồng Các, người đẹp vây quanh, trái ôm phải ấp. Trong lúc ngà ngà chếnh choáng đã hứa để cậu ta lên làm thổ ty Mạc Bắc.

Kể từ đó, mưa thuận gió hòa, nội loạn giữa các thành trì chốn đại mạc cũng bình lặng trở lại, chỉ chờ chủ nhân mới.

Lại nói chuyện hôm đó Diệp Thiên Lang dẫn quân tới tàn sát phủ thổ ty rồi chẳng may qua đời. Khi nha dịch Cẩm Y Vệ cùng đồng hành giành lại được thi thể, mới phát hiện ra hắn không chỉ gãy lìa tay, mà khuôn mặt còn bị đao kiếm chém tới mức máu thịt lẫn lộn, thê thảm chẳng nỡ nhìn.

Ngụy Lương Khanh vốn đố kỵ Ngụy Trung Hiền quá coi trọng Diệp Thiên Lang, giờ thấy hắn chết không toàn thây thì cũng thầm mở cờ trong bụng. Đầu tiên là khiển trách Cẩm Y Vệ hành sự liều lĩnh, suýt chút nữa gây ra đại họa, sau lại lệnh cho thuộc hạ lấy một tấm chiếu qua loa bọc xác Diệp Thiên Lang lại, chỉ bảo rằng chờ vận chuyển về kinh để chôn cất.

Đại mạc nắng gắt vỡ đầu, thời tiết nóng nực, xác chết cuốn trong chiếu rơm nhanh chóng thối rữa chẳng ra hình người. Chỉ có hoa văn cá chuồn trên áo bào màu trà đạm là vẫn mặt mày dữ tợn, vảy cá tung bay, loáng thoáng vẻ uy quyền khiếp sợ hôm nào.

Thừa dịp Mạc Bắc đại loạn, Tứ Độc Bát Minh có rất nhiều anh hùng hảo hán đã lẻn vào Quan thành. Sau khi thuận lợi tụ họp cùng Lộc Lâm Xuyên và những người khác, thì cũng hay tin Cao Nghênh Tường chết trong tay Diệp Thiên Lang thế nào, Khấu Biên Thành đã chuẩn bị kỹ càng ra sao để lẻn vào phủ thổ ty, rồi thì làm thế nào để nhân lúc hai bên Diệp Thiên Lang và Mục Hách tổn thất nặng nề thì ra tay đánh chết hắn, đồng thời cứu hai vị công tử nhỏ về. Tất cả những chuyện này đều khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, lòng kính nể và thán phục cũng cứ thế tự nhiên mà nảy sinh.

Nửa tháng trôi qua, Lộc Lâm Xuyên đã không còn vẻ hoảng hốt, mỏi mệt như hồi mới đến nữa. Thoạt trông sắc mặt phơi phới, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vẻ hân hoan, càng khiến cho y sáng sủa hơn hẳn những người khác.

Mặt khác, không biết từ khi nào mà hai bên tóc mai của Khấu Biên Thành đã như phủ sương tuyết, lặng lẽ nhuốm sắc bạc. Gã vốn đã khôi ngô tuấn tú, giờ đây hai bên tóc mai bạc trắng càng tôn lêm gương mặt tựa điêu khắc cùng với đôi mắt man mác buồn, bớt vẻ bỡn cợt đa tình khi xưa, lại thêm vào chút tiều tụy u sầu vượt xa cả văn nhân thi sĩ.

Nghe người khác liên tục ca tụng gã là người anh hùng đích thực, Khấu Biên Thành ho nhẹ, lắc đầu nói: "Mục Hách và Diệp Thiên Lang đã đánh tới độ bên què bên quặt, Khấu mỗ chẳng qua chỉ là ngư ông đắc lợi mà thôi. Đổi lại là người khác thì cũng vậy." Gã quay người, chẳng hay đang mông lung suy tư điều gì, đôi mắt sâu thăm thẳm trông có vẻ lo nhiều hơn mừng, hờ hững nói: "Huống hồ phe địch không hề phòng bị, đây cũng chẳng phải hành động anh hùng gì cho cam."

"Khấu công tử tội gì phải khiêm tốn, anh vừa giết được Diệp Thiên Lang, vừa cứu được hai vị công tử nhỏ về, đủ để thấy bất luận là võ công hay can đảm mưu lược đều thiên hạ vô song. Nếu Tứ Độc Bát Minh có người minh chủ như anh, thì sợ gì không diệt được hoạn quan họ Ngụy, trừ gian thần? Lo gì chẳng tiếng lành đồn xa, rạng danh giang hồ? Khấu công tử..." Người đàn ông kia bỗng nhiên ngừng nói, tự vỗ vào đầu mình, cười lớn, "Tôi đúng là đần độn, sao còn gọi 'công tử' cơ chứ, phải gọi một tiếng 'minh chủ' mới đúng!"

"Gia có gia pháp, minh có minh quy." Lộc Lâm Xuyên cười, nói: "Nếu các vị tiền bối đã thật lòng ủng hộ đại ca tôi lên làm minh chủ thì xin mọi người hãy phát huy sở trường, giúp đại ca tôi xử lý những nhiệm vụ quan trọng, cũng coi như không phụ ủy thác của Cao minh chủ lúc lâm chung."

Để tìm xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương, Ngụy Lương Khanh đã lật tung cả Quan thành lên, đương lúc rơi vào bế tắc thì Ngụy Trung Hiền triệu hồi khẩn cấp người ngựa trở về kinh. Những ngày qua, nhóm người Lộc Lâm Xuyên phải trốn chui trốn lủi, giờ mới được thở phào. Suy tính đến việc tên hoạn quan chó má kia có khi sẽ bất ngờ tấn công trở lại, họ bèn lên kế hoạch đưa hai vị công tử họ Tả vượt khỏi biên cương, sớm ngày tránh xa thị phi.

Sáng mai phải lên đường, sau khi tất cả các hảo hán của Tứ Độc Bát Minh đã rút lui, Khấu Biên Thành nói với Lộc Lâm Xuyên: "Lẽ ra tôi nên đồng hành cùng em, đưa hai vị công tử rời khỏi thành, nhưng mà người bạn kia của tôi..."

Nhắc tới người bạn nọ, phiền muộn trong đôi mắt Khấu Biên Thành càng đượm, ngước trông vầng trăng lạnh lẽo, lẻ loi xa xăm trên bầu trời, tâm tư lại trôi dạt về động nước Yến Uyển, sóng nước ánh đóm lập lòe tựa như trời sao lung linh, mà trà băng ở hồ Lang Giác chi chít sum suê, là dịp hoa nở rực rỡ nhất.

Chỉ là cảnh cũ người xưa nay đã khác, mùi vị trong đó vừa ngọt vừa đắng nghét, đơn côi khôn xiết.

"May nhờ có đại ca tương trợ, em mới không phụ lòng tin của thầy Tả lúc lâm chung, xá lợi mới được bình an gửi về chùa Minh Lai. Lúc này lũ Cẩm Y Vệ và phủ thổ ty cắn xé nhau tơi bời, dẫn đến lực lượng hai bên đều tổn hại nghiêm trọng, đưa hai vị công tử rời biên cương là chuyện dễ dàng, anh cứ việc an lòng." Lộc Lâm Xuyên chỉ loáng thoáng nghe Đào Yêu qua loa đề cập tới một lần. Người bạn này hầu trong phủ thổ ty, may nhờ có người ấy mạo hiểm giúp đỡ, mọi việc mới được suôn sẻ. Tiếc rằng đao kiếm nào có mắt, phủ thổ ty hôm đó chẳng khác gì ngục tù chốn âm ty, máu chảy thành sông, người bạn ấy cũng chẳng may mắn thoát nạn.

Y ngước mắt nhìn hai bên tóc mai trắng xóa của Khấu Biên Thành, lòng không thôi xót xa, nói: "Đại ca, anh vẫn cứ hao tổn chân khí níu kéo mạng sống cho người bạn ấy ư? Ai cũng có sinh mạng của riêng mình, sống chết số trời, giả như thật không cứu được..."

"Không đâu." Khấu Biên Thành quả quyết ngắt lời Lộc Lâm Xuyên, bộ dạng có phần quyết liệt, tuyên bố như đinh đóng cột: "Dẫu trời cao không cứu nổi, ta vẫn sẽ cứu cho bằng được."

Thấy thái độ khác thường của gã, Lộc Lâm Xuyên tự biết không nên can thêm nữa, chỉ khẽ thở dài, nói: "Công tử Vân Thanh đã kể cho bọn em hay. Hôm đó sa mạc bỗng nhiên nổi bão cát, ngài ấy bất cẩn lạc khỏi bọn em. Nhất thời lỡ lầm dẫn theo em trai tới nương nhờ Mục Hách, nói rằng chỉ cần báo được thù giết cha, thì sẽ giao ra xá lợi của Đại Bảo Pháp Vương. Thiết nghĩ, ngài ấy nhỏ tuổi đã chịu cảnh tan cửa nát nhà, lầm đường lạc lối cũng là điều khó tránh." Ngập ngừng một lát, y đột nhiên cười, "Ngài ấy tận mắt nhìn thấy Diệp Thiên Lang bỏ mạng trong phủ thổ ty, nay rạp người quỳ lễ đại ca, mòn mỏi mong được bái anh làm thầy đấy!"

Khấu Biên Thành quay lại nhìn Lộc Lâm Xuyên, thấy nụ cười ngây ngô của y, thực rạng rỡ như hoa đào ban mai. Đầu mày vẫn luôn cau chặt cũng thoáng giãn ra đôi chút, gã cười tủm tỉm, nói: "Lâu rồi mới thấy em cười thoải mái như vậy."

"Đại ca, chẳng giấu gì anh, con người em không có chí hướng tham vọng gì, vốn dĩ chẳng hề muốn bước chân vào giang hồ. May nhờ trời thương, có anh ở bên, em đã không còn sợ những gánh nặng ngàn cân này nữa." Lộc Lâm Xuyên vùi mặt vào lòng Khấu Biên Thành, nói: "Đại ca, sau này khi đã thanh trừ lũ hoạn quan, triều đường trở lại trong sạch, em sẽ cùng đại ca tìm đến một nơi yên tĩnh để ở, sống những ngày tháng tự tại, gảy đàn ủ rượu, cơm rau áo vải."

"Những lời này của em ấu trĩ quá đấy." Khấu Biên Thành bật cười, ôm Lộc Lâm Xuyên chặt hơn, "Hoạn quan quả thực hại nước, đám ngôn quan kia cũng nào chẳng phải hạng mua danh chuộc lợi. Đại Minh đã sớm mục ruỗng từ tận gốc rễ rồi, trừ phi có một vị minh quân mới quyết đoán thẳng tay, có gan sát phạt, có gan vận dụng cường quyền trị tội, thì mới có cơ hội phục hưng."

"Đúng thế, cụ nhà em từng qua lại thân thiết với Tín vương. Xưa nay Tín vương luôn cần kiệm, kỷ luật, nếu ngài ấy kế thừa ngôi báu, ắt hẳn sẽ là phúc cho muôn dân Đại Minh ta." Hơi thở hai người cận kề gang tấc, mặt Lộc Lâm Xuyên thoắt cái đỏ lựng, một tay không nhịn được mò vào vạt áo của Khấu Biên Thành, rồi bỗng đột nhiên thu tay về, vô cùng kinh hãi, nói: "Đại ca, ngực anh... giấu ám khí gì thế?"

Khấu Biên Thành khẽ lắc đầu cười: "Ám khí cùng lắm chỉ tổn thương đến cơ thể và tính mạng, nhưng thứ này lại có thể khiến người ta thương tâm khôn xiết..."

Lời còn chưa dứt, người đẹp trước mặt đã tự dâng đôi môi mềm mại của mình lên, dán chặt lên bờ môi gã không rời, rồi chợt hung hãn cắn mạnh vào đầu lưỡi gã.

Lần hôn này Khấu Biên Thành chẳng quá vồn vã, trái lại là Lộc Lâm Xuyên chủ động thân mật, khác hẳn thường ngày. Đầu lưỡi luồn thẳng vào sâu trong vòm họng Khấu Biên Thành, vụng về đưa đẩy, khiêu khích, dò la. Sau nụ hôn triền miên như thế, mắt y chan chứa tình ý miên man, mặt đong đầy vẻ động tình, hai phiến môi run rẩy tách ra, đến cả giọng cũng khàn đi: "Đại ca, tối nay anh có... ở lại không?"

"Em nghỉ ngơi đi, tôi phải đi rồi." Khấu Biên Thành đẩy nhẹ y ra. Thấy hơi thở của y gấp gáp, ánh mắt rời rạc, khuôn mặt càng thêm đỏ lựng, gã không khỏi lo lắng, hỏi: "Em uống phải cái gì rồi?"

"Đào... Đào Yêu đưa ít trà hoa tửu tới... Em... em có nhấp một chút..."

"Không phải trà hoa tửu mà là Duệ Vân Tiên." Mặt Khấu Biên Thành nghiêm nghị, may mà giờ Đào Yêu không ở trong phòng, bằng không dẫu ả có làm nũng giả ngu chưa chắc đã thoát được tội.

Lộc Lâm Xuyên không biết Duệ Vân Tiên là loại xuân dược mạnh nhất, chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi sục, phía sau vừa tê vừa ngứa, cảm tưởng như có đàn kiến đang bò bên trong, bức thiết cần thứ gì đó cắm vào ma sát. Thoáng chốc, tựa như có bàn tay nóng bỏng từ đâu xuất hiện, đẩy y vào lòng Khấu Biên Thành. Y hết sờ lại nắn người gã, hết cắn lại gặm môi gã...

Từ đầu tới cuối, Khấu Biên Thành chẳng hề nồng nhiệt đáp trả, mặc cho Lộc Lâm Xuyên càn quấy hôn gã. Gã nhấc tay đẩy y ra, ngón tay nhẹ nhàng phong bế vài huyệt đạo không quan trọng của y.

"Nửa canh giờ sau, huyệt đạo của em sẽ tự giải." Không quan trọng nhưng lại chẳng thể nào cử động, sắc mặt Khấu Biên Thành nghiêm nghị. Gã bế cơ thể mềm nhũn của y lên chõng, hệt như anh cả chăm sóc em trai, đắp chiếc chăn gấm lên người y.

Hai mắt ngấn lệ, Lộc Lâm Xuyên không giấu được vẻ thất vọng. "Đại ca... anh... anh không muốn em sao?"

"Vết thương của em mới lành, ngày mai còn phải đưa hai vị công tử qua biên cương. Hành trình xa xôi vất vả, tôi không đành lòng." Khấu Biên Thành dịu dàng nhéo má Lộc Lâm Xuyên, sau đó cúi người hôn nhẹ lên trán y, đợi y đã say giấc, mới chịu đứng dậy rời đi.

Bắt gặp Đào Yêu tới thám thính "tình hình", thấy ả cả kinh nói: "Lão gia, ngài đã đi rồi đấy ư?"

Khấu Biên Thành xoay người lên ngựa, xẵng giọng cảnh cáo: "Đừng tự cho mình thông minh. Lâm Xuyên... khác với mọi người."

"Em, còn chẳng phải vì ngài sao? Nếu ngài đã thích Thám hoa Lâm Xuyên thì hãy quên họ Diệp kia đi! Hắn sắp chết rồi, không đáng phải để ngài hao tổn chân khí đâu, tóc đã bạc đi nhiều đến thế..." Đào Yêu ấm ức kêu lên, nhủ bụng, tưởng em muốn bế người khác lên giường ngài lắm đấy, ngoại trừ A Trì ra, em còn chẳng mong sao mấy kẻ gần gũi với ngài chết hết đi mới hả dạ.

"Những việc khác ta có thể dung túng, chiều theo ý em, duy chỉ có hai người họ... Không được động vào Lâm Xuyên, càng không được động tới A Lang." Đối phương còn chưa nhì nhèo xong, Khấu Biên Thành đã nâng cương, giục ngựa khuất bóng.

Khấu Biên Thành rời đi chưa được bao lâu thì một cái đầu trồi lên khỏi mặt cát - chính là Thiện Tiểu Hổ. Cậu ta như thể trúng tà, một lần nữa lẩn dưới trời sao, chạy tới trộm ngó vị Thám hoa kia.

Người đó vẫn đang ngủ trên chõng, khuôn mặt trắng bóc đỏ ửng, khóe mắt lấp loáng vương lệ, đẹp hơn cả hoa đào đọng sương. Thiện Tiểu Hổ ngồi xuống bên mép chõng, vẩn vơ nghĩ một hồi rồi lại bắt đầu thở ngắn than dài.

Đương trời cao biển rộng, đầu óc trên mây thì người trên giường đột nhiên tỉnh giấc. Tỉnh thì tỉnh rồi, nhưng mà thần trí lại không được minh mẫn. Trong chớp mắt, y ngồi dậy ôm lấy người bên cạnh, nỉ non gọi: "Đại ca..."

Hai cánh tay siết chặt, ngón tay Lộc Lâm Xuyên đột nhiên chậm rãi di chuyển từ hông xuống phía dưới.

"Lộc Lâm Xuyên... Ta không phải..."

Cũng chẳng biết tên nhóc thư sinh nho nhã yếu ớt này lấy đâu ra sức lớn đến vậy, Thiện Tiểu Hổ nhất thời không thoát được. Thiết nghĩ trùm chứa của Nhất Khuyết Hồng Các sao có thể là một tên trai tơ chưa nếm mùi đời, ấy thế mà bị một chàng trai sờ nắn thế này, lại không khỏi đỏ mặt. Đến "bé hổ" trong đũng quần cũng như thể con rắn thức tỉnh sau giấc ngủ đông, ngóc đầu dậy, khè lưỡi bặm trợn.

"Lộc, Lộc Lâm Xuyên... Ngươi đừng có mà cử động nữa, còn cử động là ta, ta...."

Bàn tay của người con trai khí khái thanh tao cuối cùng cũng vượt quá giới hạn, nắm chặt lấy cây gậy cương cứng của cậu ta. Thiện Tiểu Hổ cảm tưởng đầu mình như bị giội nước sôi vậy, kích thích tới mức huyết mạch toàn thân đều giãn nở, muốn nhịn cũng không nhịn nổi. Cậu ta lao lên giường, hệt như hổ đói vồ lấy con cừu.

Màn trướng lay động suốt đêm thâu, từng chân tóc đều đê mê tựa lên tiên. Đường đường là thổ ty đại nhân, ấy thế mà được món hời xong nào dám nán lại lâu, tảng sáng bèn nhặt hết quần áo vương vãi trên mặt đất, rồi chuồn đi như ăn trộm.

Trần có đôi lời lảm nhảm: Xin lũi mọi người rất nhiều, vì dạo trước bận train một đợt người mới vào team nên chương này phải ngâm lâu như vậy! Phần chính truyện thì đã được dịch xong cả rồi, chỉ còn đợi biên tập nốt thôi, chương thì cũng không dài nhưng mỗi lần xong một chương tui đều có cảm tưởng mình hói mất một chỏm tóc rồi ấy QwQ