Vô Tình Yêu Em

Chương 21



28

Ngày hôm sau, tại công ty.

Bước vào thang máy công ty, tôi nhìn phím tầng "16" với cảm xúc phức tạp.

Tôi không biết Cố Dịch Trạch đã đi làm hay chưa.

Tối nay chúng tôi vẫn có thể đi xem phim chứ?

Hay là nhắn tin hỏi thử?

Nếu đối phương đang bận thì sao?

Tôi không biết anh ấy có tức giận không, sớm biết vậy tôi đã không bán chiếc váy đó rồi, chỉ vỏn vẹn 5000 nhân dân tệ.

Bây giờ ruột non gần như xanh rồi.

Hay là mua cái khác giống y như vậy đi, 30.000 tệ thì 30.000 tệ, ai bảo lúc đó não tôi bị kẹt ở cửa chứ.

Thang máy đã đến, tôi bước ra mà lòng nặng trĩu.

Đi bộ đến bàn làm việc.

Đột nhiên, tôi cảm thấy có gì đó là lạ, đây hình như không phải là bàn của tôi.

Nhìn sang bên cạnh, cũng không giống bàn của Tiểu Tuyết cho lắm, chuyện gì đã xảy ra thế?

Tôi nhìn xung quanh, có vẻ như đây không phải là phòng kế hoạch.

Một ý nghĩ tồi tệ lóe lên trong đầu, tôi cẩn thận nhìn về phía nơi tôi vừa bước vào.

Năm chữ lớn mạ vàng rất rõ ràng.

"Văn phòng Tổng giám đốc"

Tôi ngớ người luôn.

Sao bản thân lại ở trong văn phòng Tổng giám đốc vậy?

Chẳng lẽ vừa rồi tôi bấm tầng 16 chứ không phải 12?

Không đời nào.

Ngay khi tôi đang định ôcong đít chạy thoát thân thì một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ vest bảnh bao đi ngang qua tôi, anh ta tò mò nhìn tôi.

"Xin hỏi cô tìm ai vậy?"

Rất tiếc, người đàn ông này chính là trợ lý đặc biệt của chủ tịch, nếu anh ta nhận ra tôi...

Tôi vội lấy tay che trán, lắp ba lắp bắp: "Tôi...tôi không tìm ai cả."

"Vậy cô là..." Đối phương có thể đã nhận thấy rằng tôi đang hành động đáng ngờ, bắt đầu hỏi tôi.

Lần này có thể rắc rối rồi.

Tôi không biết bây giờ nên trả lời thế nào mới tốt nữa.

Lúc này, cửa kính đối diện bị đẩy ra.

Một người đàn ông dáng người cao, khuôn mặt tuấn tú bước ra, trên tay cầm một tập tài liệu.

Tôi càng hoảng sợ hơn, giống như một con chuột nhìn thấy một con mèo và ước nó có thể tìm được một nơi để trốn.

Tuy nhiên, trợ lý đặc biệt của chủ tịch vẫn đuổi theo tôi.

"Cô à, xin hỏi cô có phải là..." Sao đại ca này dai vậy.

Anh không thấy bảng tên công ty trên ngực tôi sao, chẳng lẽ còn có thể là gián điệp do công ty khác gửi tới chắc?

Tôi đành phải nhỏ giọng giải thích với anh ta: "Trợ lý La, tôi là Tống Nhiễm ở phòng kế hoạch, vô ý bấm nhầm thang máy đến đây."

Đối phương khẽ mở miệng, tựa hồ không ngờ tới đáp án như vậy.

Cuối cùng tôi đã giải thích rõ ràng, vì vậy tốt hơn hết là tôi nên chạy đi thật nhanh.

Nhưng mà quá muộn rồi, ánh mắt của Cố Dịch Trạch đã nhìn về phía này.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng yên tại chỗ