Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 66: Thất Thần



Hà Bội Sam ở trong khách sạn, cô vẫn ngồi ở 1 góc giường, im lặng, khuôn mặt thất thần, ánh mắt vô hồn, cô nhớ lại những lúc ở bên cạnh Lục Tư Phàm, những lúc đó thật sự rất hạnh phúc, anh đối với cô rất tốt, anh yêu thương cô và cô cũng đã thật sự yêu anh. Nhưng người ta vẫn thường nói, tình cảm càng nhiều thì khi chia xa càng đau khổ, khoảnh khắc cô nhận ra anh đã dối lừa mình khiến cô đau khổ vô cùng.

Bà Lục nhìn cô đau khổ như vậy trong lòng cũng vô cùng xót xa, bà không biết nên khuyên cô như nào, bà nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trong khách sạn đó, Lục Tư Phàm cũng đã đặt 1 phòng, anh chờ mẹ mình qua để nói chuyện

Bà Lục vừa bước vào, Lục Tư Phàm vội chạy đến nắm lấy tay bà, anh lo lắng hỏi

“Cô ấy sao rồi mẹ”

“Con còn giám hỏi, con có biết con bé đã đau khổ như thế nào không?  Sao con lại giám làm ra chuyện như này hả?”

“Con đã nói rồi, con thật sự bị hại, con hoàn toàn không muốn chuyện này xẩy ra”

“Vậy sao con không nói với vợ con ngay từ đầu?”

“Con sợ cô ấy không tha thứ cho con,.... con... con thật sự không muốn mất cô ấy”

“Thì bây giờ con sắp mắt rồi đó, vừa lòng con chưa?”

“Mẹ à... con muốn nói chuyện riêng với cô ấy, con...”

“Bây giờ không được, con bé cần thời gian để tịnh tâm lại, con để nó bình tĩnh lại rồi hãy nói”

“Nhưng mà con....”

“Con đã gây ra chuyện lớn như vậy rồi còn muốn gì nữa hả? Bây giờ phải giải quyết chuyện đứa bé trước đã, mẹ cho con biết con không được bỏ đứa bé kia đâu, còn chuyện của Sam Sam thì để sau đi đã, con bé vẫn chưa chấp nhận được đâu”

Lục Tư Phàm mệt mỏi, nhìn sâu trong ánh mắt anh vẫn có thể cảm nhận được 1 điều gì đó đau khổ, anh tiếc nuối và tự trách bản thân mình rất nhiều, giá như không có chuyện đó xẩy ra thì giờ anh vẫn sẽ hạnh phúc cùng vợ con mình

Mọi chuyện đến quá bất ngờ khiến cho những người trong cuộc không thể trở tay kịp và cũng chẳng thể chấp nhận được.

Niệm Chân buồn bã gọi Dương Tử Dương đến quán rượu uống vài chén

“Thật sự là tình hình đang căng thẳng đến vậy sao?”

“Còn căng hơn những gì tôi kể nữa, kiểu này họ khó có thể quay lại từ đầu rồi”

Dương Tử Dương uống 1 ngụm rượu rồi thở dài

“Thật là… chuyện này tuy không phải lỗi của Tư Phàm nhưng mà… đúng là rất thiệt thòi cho Bác sĩ Hà rồi”

“Cậu chưa nhìn thấy biểu hiện của cô ấy lúc đó đâu, tuy bên ngoài rất mạnh mẽ và dứt khoác nhưng mà có thể thấy được bên trong cô ấy đã đỗ vỡ rất nhiều, nhìn rất đáng thương”

“Nè chuyện này ông không nên cang thiệp vào đâu”

“Sao chứ? Sao lại không? Lỡ như họ thật sự kết thúc thì làm sao?”

“Thì đó cũng không phải chuyện của chúng ta, chúng ta cứ im lặng mà quan sát đi, họ có thể hàng gắn thì tốt không thì thôi”

“Sao ông nói chuyện đơn giản vậy hả?”

“Vậy ông thử đặc mình vào bác sĩ Hà đi, xem coi ông có thể nói mấy câu đó không? Chồng đã ăn vụng bên ngoài thì thôi đi, giờ còn có cả con riêng bên ngoài, bác sĩ Hà đâu phải dạng con gái yếu đuối, cô ấy có thể tự lập có nguồn thu nhập riêng, cô ấy hoàn toàn không cần ăn bám Lục Tư Phàm, cái cô ấy cần là chỗ dựa tinh thần, mà giờ nó sập như vậy rồi cô ấy cần ở lại sao?”

“Nhưng mà….”

Niệm Chân đắng đo suy nghĩ rồi lại uống cạn cả ly rượu

“Thôi nào uống hoài, không tốt cho sức khỏe đâu”

“Rượu tuy không tốt cho sức khỏe nhưng lại rất tốt cho tâm trạng”

“Vậy thì khi hết say thì sẽ làm sao? Nổi buồn cũng ở đó thôi”

“Nhưng mà... thật sự tôi cảm thấy khó chịu lắm, nếu như tôi không quen cô ta... tất cả mọi chuyện là từ tôi mà ra... tại sao tôi lại ngu ngốc như vậy chứ? Tại sao tôi lại có thể hết lòng yêu 1 người như thế? Tôi....”

Niệm Chân càng nói thì giọng càng nghẹn ngào, anh tự trách bản thân mình rất nhiều

“Đủ rồi, ai mà không có sai lầm chứ, Tư Phàm cũng không trách cậu đâu”

“Cậu ấy không trách tôi nhưng mà... tôi lại cảm thấy khó chịu vô cùng, thà là cậu ta cứ đánh tôi, cứ la mắng như ngày thường,.... nhìn cậu ta đau khổ như vậy tôi thật sự không cầm lòng được mà”

Dương Tử Dương ngồi bên cạnh nhìn Niệm Chân, dù có chứng kiến hết mọi chuyện từ đầu đến cuối thì anh cũng chả thể nào hiểu hết được, anh cũng chỉ là 1 người ngoài cuộc, cảm giác của người trong cuộc anh làm sao có thể thấu hiểu hết.