Vợ Tôi Là Bác Sĩ

Chương 67: Kỷ Niệm



Niệm Chân và Dương Tử Dương uống say mèm, cả 2 chả biết trời trăng gì, Dương Tử Dương gọi xe đưa 2 người về nhà anh, rồi cả 2 qua đêm ở đấy.

Mấy ngày liền chả ai có thể liên lạc được với Hà Bội Sam, sự biến mất của cô khiến cho nhiều người vô cùng lo lắng, ở nhà cô cha cô và Hà Lộ Khiết đã cố gắn tìm kiếm khắp nơi

“Thật tình không hiểu nổi tại sao chị ấy lại làm vậy nữa, lỡ như....”

Nghe Hà Lộ Khiết nói không may, ông Hà vội nói

“Im ngay, Sam Sam là 1 đứa rất mạnh mẽ, nó không thể nào yếu đuối như vậy được, chắc chắn... chắc chắn là nó đang ở 1 nơi nào đó rất an toàn”

Bà Hà cũng lo lắng cầu nguyện

“Cầu mong cho con bé không gặp những chuyện không hay”

Ở nhà của Lục Tư Phàm, anh và mẹ anh cũng lo lắng chẳng kém cạnh gì, bà Lục không kìm được lòng mà cứ trách móc anh

“Con thấy chưa, tại con đấy, vừa lòng con chưa? Mẹ nói con biết nếu như con bé có mệnh hệ gì mẹ tuyệt đối không tha thứ cho con đâu, trời ơi con tôi, cháu tôi...”

“Mẹ đừng nói nữa con cũng đang rất lo lắng đây này”

............

Hà Bội Sam biến mất không phải là cô muốn tìm đường chết mà chỉ đơn giản là cô muốn cho tâm mình bình tĩnh lại, cô tìm 1 không gian yên tĩnh để suy nghĩ về chuyện sau này

Hiện tại cô đang ở Côn Minh, 1 thành phố có những hàng cây hoa phượng tím bên đường, nhưng giờ hiện thì hoa chưa nở, cô lặng lẽ ngồi bên vệ đường nhìn dòng người đi qua

Ngồi ở đấy cũng khá lâu, lúc chuẩn bị rời khỏi thì cô nhìn thấy 1 cụ già đang đứng bên vệ đường, đôi mắt bà đỏ ửng như sắp khóc, cô quan tâm đi lại hỏi

“Bà ơi bà có cần con giúp gì không ạ?”

Bà cụ gạt đi nước mắt, mỉm cười hiện hậu, bà nói

“Chỉ là bà nhớ 1 số kỷ niệm ở đây thôi, năm tháng dần trôi nhưng nơi này vẫn không thay đổi gì nhiều”

“Bà đã từng đến đây sao?”

“Bà là người đây mà, nhà bà ở gần con hẻm đằng kia kìa”

Hà Bội Sam khó hiểu nhìn bà

“Vậy mà nghe bà nói con tưởng bà từ nơi khác đến đây”

“Hồi còn trẻ bà và ông hay đi qua con đường này, lúc đó còn trẻ nên sức khỏe cũng nhiều lắm, hằng ngày ông với bà đẩy 1 chiếc xe bán kem đi ngang qua đây, ngắm nhìn con đường này đến mức quen mắt”

Hà Bội Sam chăm chú lắng nghe

“Nhớ nhất là lúc đầu tháng 5 khi hoa phượng nở, hoa màu tím tỏa hương rực hết cả dãy đường, nhìn bên đường thấy mấy cặp trai gái hẹn hò mà thích lắm, nhưng mà nhà nghèo làm gì có điều kiện như người ta, mỗi lần thấy bà nhìn chăm chú vào 1 cặp đôi nào đó, ông liền nói là,... Sau này giàu anh nhất định sẽ lo cho em tốt hơn cả họ, hay là... nhìn vậy thôi chứ vài ngày là chia tay liền ấy mà, mỗi lần nghe ông nói thế là bà giận, bà nói... chờ anh đến bao giờ hả? Chi bằng nhân lúc còn tuổi thanh xuân em đi tìm người khác cho rồi”

“Nhưng cuối cùng bà lại không làm vậy đúng không ạ?”

“Um, cứ vậy ngày qua ngày, đi qua hết mùa này đến mùa khác, không biết là qua bao nhiêu mùa hoa nở rồi mùa hoa tàn, rồi dần dần chiếc xe kem được đổi thành xe máy, rồi có thêm tiếng nói cười của trẻ con, rồi cũng đến lúc phải rời đi, con trai lớn của bà lên Bắc Kinh học, gia đình dọn lên đó hết, trước ngày đi ông với bà có đứng ở nơi này, nhìn hoa phượng nở, ông có nói nếu như sau này còn cơ hội nhất định sẽ quay lại đây, cùng bà nhìn ngắm những bông hoa này. Nhưng mà… chưa đợi có cơ hội thì ông ấy đã đi rồi, bà vẫn luôn chờ đợi ông ấy, chờ muốn hết cả cuộc đời này…”

Kể đến đây khuôn mặt bà buồn hẵn, Hà Bội Sam cũng nhìn bà với một vẻ đồng cảm, bà lão ấy lại dịu giọng nói

“Sống chết có số, cuộc đời này vô thường lắm, đừng để mất đi rồi mới hối hận”

Hà Bội Sam nghe bà nói, cô chiêm nghiệm 1 hồi lâu, rõ ràng đoạn tình cảm của cô và Lục Tư Phàm vẫn chưa cắt đứt hẳn, vậy tại sao cô lại cứ chối bỏ nó làm gì?

Nhưng 1 sợi dây bị đứt thì cho dù có cố hàn gắn bằng cách nào thì cũng không thể nào hoàn hảo được.