Vợ Tôi Là Xã Hội Đen

Chương 1: Bản tính thật



[Buổi sáng]

Lý Hà đang chuẩn bị đồ để đi học thì bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào bên trong, Lý Hà liền đi ra để mở cửa, đạp vào mặt là bốn người đàn ông đẹp trai cao ráo đang đứng trước cửa để đợi cô.

[Bốn người này đầu tiên là Lý Vũ anh trai lớn của Lý Hà nghề nghiệp thì là một giám đốc của hai công ty bất động sản, năm nay đã ba mươi lăm tuổi nhưng vẫn chưa muốn lấy vợ nên cứ độc thân mãi thôi, gái thì cứ gọi là sếp hàng dài để chờ được làm vợ anh đến cả liêm sỉ cũng không cần đến, mà bị anh từ chối thì vẫn cứ đeo bám lấy.]

[Người thứ hai là Lý Thường anh hai của Lý Hà, Lý Thường là một bác sĩ nổi tiếng, với ngoại hình đẹp trai gái theo ề ề nhưng anh cũng là một trap boy chính hiệu, anh chưa bao giờ có dưới năm người bạn gái nhưng chỉ là chơi qua đường đối với anh mà nói chỉ có em gái và gia đình là quan trọng nhất.]

[Người thứ ba là Lý Đạt anh trai thứ ba của Lý Hà, là một giám đốc trong một nhà hàng lớn khác với anh lớn và anh hai của mình cho dù gái có theo anh nhiều đi chăng nữa cũng bị anh phủ một lần một nên vẫn độc thân đến giờ.]

[Người cuối cùng là Lý Mạc là một thầy giáo trong một trường đại học gồm những người nhà giàu vào học, gái và trai ở đó thì ai cũng bu bu theo Lý Mạc nhưng hằng ngày anh chỉ chú tâm vào em gái của mình nên không bao giờ để ý đến người khác.]

Bốn người này tuy tình cách khác nhau nhưng có một điểm chung là cực kì chiều chuộng và nghe lời Lý Hà, nhưng cũng vì đặt điểm hay bám em gái cũng mình Lý Hà cũng gặp khá nhiều rắc rối, tiêu biểu nhất là bị nhầm thành người yêu của bốn người khiến nhiều lần xém bị đánh hội đồng lên bờ xuống ruộng, vì biết trước được tình cảnh như vậy nên Lý Hà cũng đã đi học võ để tự vệ cho bản thân của mình.

[Còn về bản thân của Lý Hà thì khỏi bàn ở nhà là con ngoan em gái dễ thương bao nhiêu thì bên ngoài lại là một ác ma bấy nhiêu, ở nhà thì ra vẻ tiểu thư chân yếu tay mềm để che giấu thân phận thật của mình, còn ở bên ngoài thì là một chị đại nắm cả mấy cái sòng bạc lớn, về chuyện đàn em và máu mặt, và cả chuyện đánh đấm thì khỏi bàn, Lý Hà còn có một vẻ đẹp không phải đến mức đẹp không tì vết nhưng mà cũng là một hoa khôi trong trường trai sếp hàng lớp nhưng Lý Hà cũng không để tâm đến.]

Khi Lý Hà vừa mới mở cửa ra thì anh tư đã lên tiếng hỏi trước:

"Lý Hà em chuẩn xong chưa chúng ta cùng đến trường thôi."

Lý Hà đang định lái xe của mình nhưng khi nghe Lý Mạc nói sẽ chở đi thì Lý Hà xua tay từ chối nhanh vội vàng đáp lại:

"À dạ không cần đâu ạ em đã hẹn đi đến trường cùng Hà Châu rồi, nếu mà giờ em quỵt kèo thì cũng không hay đâu ạ thế nên là hôm nay em không đi cùng mấy anh được đâu vậy ha em đóng cửa lại đây em còn phải chuẩn bị một chút, các anh đi làm vui vẻ, chúc các anh một buổi sáng tốt lành ạ."

Bốn người vẫn chưa nói được câu nào thì Lý Hà đã vội vàng đóng cửa lại thật nhanh, bốn người nhìn nhau bất lực không hiểu chuyện gì nhưng cũng chỉ biết quay người đi xuống nhà trước.

Lý Hà đóng cửa xong rồi thì quay lưng áp vào cánh cửa thở phào một hơi, nói nhỏ trong miệng:

"Hên là từ chối nhanh với lại có hẹn đi cùng Hà Châu nên có cớ để mà từ chối, không thôi là mỗi lần đi chung với các anh ấy thảo nào mình cũng bị mấy người con gái con trai bu xung quanh để mà hỏi rồi nghi ngờ này kia, à mà chuyện quan trọng là không được tự lái xe yêu thích của mình cái đó còn hơn địa ngục trần gian, có anh trai ai nói sướng đâu chứ ngoài cái việc được cưng chiều cho tiền ra thì bị nghi ngờ và đánh hội đồng còn ghê hơn."

Lý Hà thang vãn xong thì ngưng dựa vào cửa, bước đi đến bàn lấy cặp của mình quẩy lên một bên vai rồi chỉnh sửa tóc và đồ lại một chút khi tự tin tỏa sáng đủ xinh đẹp rồi thì mới rời đi, mở cửa phòng bước xuống nhà thì đã thấy các anh đã đi làm hết chỉ còn lại ba đang buồn rầu nhớ nhung ngồi cầm ảnh của mẹ.

Lý Hà thấy vậy thì cũng không được vui nên liền chầm chậm tiến đến chỗ ba rồi nhẹ nhàng hỏi giọng nói còn xen lẫn một chút buồn bã:

"Ba lại nhớ mẹ nữa sao ạ."

Ba nghe con gái của mình hỏi thì cười mỉm lên nhưng ánh mắt lại không ngừng buồn rầu nhìn vào ảnh đang cầm trên tay rồi nói: "Ba chỉ nhớ mẹ con một chút thôi cũng đã gần đến giỗ của mẹ con rồi, ba mỗi khi nhìn vào ảnh của mẹ con thì chỉ thấy tội cho Lý Hà mà thôi, lúc mẹ con rời khỏi ba rời khỏi các anh của con rời khỏi..."

Khi nói đến Lý Hà thì chợt ba của cô lại khựng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Và rời khỏi con nhưng lúc mẹ con rời đi thì các anh của con đã lớn rồi nhưng chỉ có riêng con lúc đó chỉ mới có một hai tuổi không biết gì làm con mỗi lần nhớ bà ấy chỉ có thể nhìn qua ảnh."