Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 166: Sao thế, giữ mình vì Kỳ Ngạn Lễ sao?



Làn da mềm mại nhay cảm của Mộ Vi Lan, sau khi bị một cốc nước nóng đổ vào, mu bàn tay lập tức đỏ ứng lên, nhìn có vẻ rất đau.

Con mắt của Phó Hàn Tranh tối sầm lại.

Nhưng sau đó, lại cầm lấy tay của Hạ Tuyết Tinh, quan tâm hỏi: “Không bị bỏng chứ?” Hạ Tuyết Tinh ẩm ức nũng nịu nói: "Tay của người ta vừa mới bị bỏng đau quả, có phải cô ta cố tình làm bỏng baby của chúng ta không?"

Sự đau đớn trên mu bàn tay của Mộ Vi Lan, đã bị sự đau đớn trong lòng làm cho tê liệt.

Phó Hàn Tranh quay sang lườm cô, sau đó ôm Hạ Tuyết Tinh đi ra khỏi văn phòng, thấy Mộ Vi Lan đơ ra đó, liền lạnh lùng nói với Mộ Vi Lan: "Còn không đi theo à, đợi tôi đến ôm cô sao?"

Lời nói này, rõ ràng là chế giễu cô không có cái tư cách đó.

Mộ Vi Lan cần răng đi theo, có ở trong lòng an ủi bản thân, chỉ cần lấy được con chip, thì cô sẽ có thể rời xa Phó Hàn Tranh, vì để báo thù cho bố, cô chịu chút ấm ức, cũng chẳng có gì đáng kể.

Phó hàn Tranh cả một quãng đường ôm lấy Hạ Tuyết Tinh, đến cả vào trong thang máy, vẫn không bỏ cô ta xuống, vô cùng "yêu chiều" cô ta.

Hạ Tuyết Tinh càng thêm đắc ý, cả một quãng đường đều ra oai với Mộ Vi Lan.

Đến bãi gửi xe, Phó Hàn Tranh lạnh lùng ra lệnh cho Mộ Vi Lan: “Cô đi lái xe."

Mộ Vi Lan rõ ràng bị anh coi là tài xế riêng.

Cả một quãng đường, Phó Hàn Tranh ngôi ở phía sau với Hạ Tuyết Tinh, quan quýt thân mật, Mộ Vi Lan vốn dĩ không có dũng khí để nhìn cảnh bọn họ thân mật từ trong gương chiếu hâu

Nhưng chỉ cần cô ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương chiếu hậu, thì sẽ phát hiện, ánh mất của Phó Hàn Tranh, vẫn luôn đặt lên trên người cô....

Đến biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh, Phó Hàn Tranh ôm Hạ Tuyết Tinh bước xuống xe.

Mộ Vi Lan không chịu được nói: “Tiểu Đường Đậu vẫn đang ở trường mẫu giáo, tôi đi đón con bé." "Không cần đâu, tôi đã bảo ông cụ đi đón tiểu Đường Đậu về nhà rồi, thời gian này, tiểu Đường Đậu không đen đây ở nữa."

Ôi trời, vì để dưỡng thai cho Hạ Tuyết Tinh, đến cả tiểu Đường Đậu cũng phái rời đi sao? Cô nuốt nước miếng, nói: "Tôi ở đây sợ là sẽ quấy rầy hai người, tôi vẫn nên quay về biệt thự nhà họ Mô thì hơn." "Đợi một chút, cô đi rồi, thì ai chăm dóc Hạ Tuyết Tinh?" Trên vết thương của Mộ Vi Lan, giống như bị rắc thêm muối vào, đau đến nỗi sắp bị nghẹt thở rồi.

Đợi đến lúc vào trong biệt thự, Phó Hàn Tranh đi lên phòng sách ở trên tầng xử lý công việc, Hạ Tuyết Tinh ngồi trên sofa của phòng khách ở dưới nhà, cần hạt dưa, rồi nhổ vỏ hạt dưa xuống sàn nhà.

Mộ Vi Lan không quan tâm, muốn quay về phòng nghỉ ngơ, nhưng lại bị Hạ Tuyết Tinh gọi lại. "Quét sạch vỏ hạt dưa ở dưới đất đi, Hàn Tranh có bệnh sạch sẽ, không thích sàn nhà bẩn như vậy đầu"

Mộ Vi Lan cười khinh một tiếng, "Nếu cô đã biết Phó Hàn Tranh có bệnh sạch sẽ, thì tại sao còn nhổ vỏ hạt dưa xuống đất chứ?”

Hạ Tuyết Tinh đứng dậy, trực tiếp cầm túi hạt dưa vẫn chưa ăn xong ném thẳng xuống đất, "Tôi chính là muốn cô hầu hạ tôi đẩy, sao nào? Cô không nghe thấy sao? Hàn Tranh bảo cô chăm sóc tôi, tôi bây gi... là người đang mang thai đấy!"

Hạ Tuyết Tinh dieu vo duơng oai chia tay xoa bụng, "Nếu như cô khiến tôi tức giận, làm ảnh hưởng đến thai nhi, thì cô nghĩ Hàn Tranh sẽ bỏ qua cho cô sao?" Mộ Vi Lan cầm cây chổi lên, bước tới đó, nhin xuống cổ chân của Hạ Tuyết Tinh, "Cô Hạ, cô không tránh ra, thì tôi quét kiểu gì?"

Hạ Tuyết Tinh đang muốn nổi giận, nhưng đột nhiên nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang từ trong phòng sách bước ra, liên cố tình ngã xuống đất, "A!"

Mộ Vi Lan ánh mắt run rẩy, ngay lập tức phản ứng lại, người phụ nữ này e là muốn dụ cáo hãm hại cô!

Hạ Tuyết Tinh ngã xuống dưới đất, đau đớn kêu gọi: "Hàn

Tranh! Người phụ nữ này cổ tình làm cho em ngã! Cô ta là muốn hại chết đứa con trong bụng em! Cô ta chính là đố kỵ với em!" Phó Hàn Tranh "gấp gáp" chạy xuống tầng, rồi đẩy Mộ Vi Lan sang một bên,

Mộ Vi Lan bị đẩy ra như vậy, bỗng sững sờ rà vài giây. Cô thậm chí có chút không tin, Phó Hàn Tranh sẽ vì Hạ Tuyết Tinh mà đấy cô ra!

Phó Hàn Tranh ôm người phụ nữ dưới đất lên, đặt xuống sofa, con mắt đen lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào cô, “Mộ Vi Lan! Có phải cô đồ kỵ với Hạ Tuyết Tinh có em bé không!"

Mộ Vi Lan chỉ cảm thấy nực cười, cô có tiểu Đường Đậu của cô, cô đổ ky với Hạ Tuyết Tinh làm cái gì chứ! “Phó Hàn Tranh, nếu anh nghĩ rằng tôi muốn hại cô ta sảy thai, vậy thì hãy để tôi cút khỏi đây đi, vì chỉ cần tôi ở trong căn biệt thự này, một khi có cơ hội, tôi có thể sẽ hại chết đứa bé ở trong bụng cô ta đấy!"

Cách nói khích, cô nghĩ rang anh sẽ để cô đi dễ dàng như vậy sao? "Hàn Tranh! Anh nghe thấy chưa! Người phụ nữ độc ác này là muốn hãm hại baby của chúng ta đay! Anh mau đuoi cô ta đi di!"

Phó Hàn Tranh lại không quan tâm, con mắt đen nhìn lên khuôn mặt quật cường của Mộ Vi Lan, "Cô vừa hại Tuyết Tinh suýt chút nữa thì sảy thai, cô tưởng rằng tôi sẽ tha cho cô dễ dàng như vậy sao? Từ bây giờ trở đi, chỉ cần Tuyết Tinh và đứa bé trong bụng của cô ấy có một chút tổn hại nào, tôi sẽ đổ hết lên đầu của cô! Nếu như Tuyết Tinh sảy thai, cô sẽ mãi mãi phải ở trong căn biệt thự này hầu hạ cả đời!”

Hạ Tuyết Tinh hai mắt trợn to lên.

Cái gì? Lời nói này nghe cứ kì lạ làm sao? Muốn cho Mộ Vi Lan ở trong căn biệt thự này cả đời sao?

Cô ta vẫn còn mong đợi kết hôn với Phó Hàn Tranh mà, cho người phụ nữ này ở lại đây, lẽ nào không chướng mắt sao! Hạ Tuyết Tinh kéo vào tay áo của Phó Hàn Tranh, tỏ vẻ đáng thương nói: "Hàn Tranh.. em sợ lắm, cô ta ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ hại em mất đi đứa bé!"

Ánh mắt của Phó Hàn Tranh loé lên vẻ tăm tối, "Em yên tâm, có anh ở đây, em tuyệt đối sẽ không để cô ta làm hại đến em và con đâu."

Hạ Tuyết Tinh: ".."

Đến buổi tối, Mộ Vi Lan nấu xong cơm nước, nhưng lại không ăn, đi lên tầng từ sớm.

Trên bàn ăn, chi có Phó Hàn Tranh và Hạ Tuyết Tinh.

Hạ Tuyết Tinh thấy Mộ Vi Lan không ở bên cạnh, khó khăn lắm mới có thể giới của hai người, liền lập tức gắp đồ ăn cho Phó Hàn Tranh. "Hàn Tranh, anh ăn nhiều một chút."

Phó Hàn Tranh nhìn vào đồ ăn trong bát, ánh mắt lạnh lẽo, đặt đũa xuống, lạnh lùng nói: "Cô tự ăn đi."

Đứng dậy, rồi rời khỏi bàn ăn,

Hạ Tuyết Tinh chau mày, “Nhưng anh vẫn chưa ăn miếng nào mà!" "Nếu như cô muon ở đây lâu dài, thì đừng có ồn ào như thế!"

Phó Hàn Tranh quay lưng lại với cô ta, sau khi vứt xuống một câu nói không rõ ràng như kia, liền giơ chân bước lên tầng. Hạ Tuyết Tinh tức giận ném đôi đua đi.

Sau khi Phó Hàn Tranh đi lên tầng, phát hiện Mộ Vi Lan rất tự giác, không cần anh phải nói, cô đã tự giác chuyển đến ở phòng khách!

Hừ, bình thường chẳng thấy ngoan ngoan như vậy, mà lúc này, lại cực kì ngoan ngoãn!

Mộ Vi Lan đang sững sờ nằm trên giường, thì cửa, đột nhiên có người đấy ra.

Cô quay người lại nhìn, thì nhìn thấy Phó Hàn Tranh toàn thân nghiêm nghị lạnh lùng xông vào. “Anh, anh vào đây làm gì!"

Anh không cùng Hạ Tuyết Tinh ăn cơm tối, mà vào phòng của cô làm gì?

Phó Hàn Tranh thắng thân đóng cửa lại, ngón tay thon dài nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, cười khinh nói: "Ở đây là biệt thự của tôi, tôi vào phòng nào, còn cần phải báo cáo với cô sao?"

Mộ Vi Lan phòng bị ngôi dậy, "Tôi không có ý đó, chỉ là nghĩ anh nên cùng Hạ Tuyết Tinh.."

Vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh liền kéo cô từ phía bên kia giường sang đến bên này!

Cả người cô ngã vào trong lòng anh.

Khi chiếc mũi ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ trên người anh, cảm giác bất mãn liền tràn lan khắp người. "Anh bỏ tôi ra! Hạ Tuyết Tinh đang ở dưới nhà đấy, anh không sợ cô ta nhìn thấy sao?"

Nhưng Phó Hàn Tranh vốn di không hề quan tâm cô, lập tức đè cô xuống giường, cúi đầu hôn cô!

Mộ Vi Lan né tránh, Phó Hàn Tranh mất kiên nhẫn, ngón tay thon dài nắm chặt lấy cảm của cô, cố định lấy cô, tức giận vươn lên trên mặt cô, "Sao thế, chạm cũng không cho chạm nữa rồi! Muốn giữ mình vì Kỳ Ngan Lễ sao?"