Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 167: Xé tan cô ra



"Phó Hàn Tranh! Anh bỏ tôi ra! Anh không sợ Hạ Tuyết Tinh lên sẽ nhìn thấy chúng ta.." Lời nói của cô bị người đàn ông chặn lại trong miệng, môi của người đàn ông giống như lửa, lại giống như tàn sát trên đôi môi mềm mại của cô!

Mộ Vi Lan thấy đau, nhưng lại có một cảm giác vô cùng kì lạ giống như có một dòng điện kì diệu và tuyệt vời lướt qua trái tim của cô.

Cô muốn kháng cự, nhưng người đàn ông đè lên người cô bất động như núi, cô không thể ra được.

Cho đến khi người đàn ông rách đôi môi của cô, trong khoang miệng nồng lên một mùi tanh, cô siết chặt đấm dùng lực đập lên vai anh, bỏ tôi ra... Phó Hàn

Người đàn ông lập tức xé quần áo của cô ra, vốn đĩ không hề có ý định tha cho cô. “Hạ Tuyết Tinh đang mang thai không thể phục vụ, cô đến di!"

Lời nói cố tình nhục của Phó Hàn Tranh, khiến cho Mộ Vi Lan toàn thân lạnh buốt, cô sắc mặt trắng bệch nhìn chằm vào cô, "Phó Hàn Tranh! Anh đừng chạm vào

Người đàn ông cưỡng ép cô lúc này, khuôn mặt u ám đến đáng sợ, giống như Tu La dưới địa ngục, Mộ Vi Lan vừa sợ hãi vừa căm hận, há miệng dùng lực cắn vào cổ của anh!

Phó Hàn Tranh không quan tâm, dạng hai chân của cô ra mạnh mẽ đâm vào!

Mộ Vi Lan đau đớn đến nỗi mặt mũi co rúm lại, nhưng đau ở trên cơ thể, lại không bao giờ sánh được với nỗi đau trong tim, lòng tự tôn của cô giống như bị anh xuống đất nghiền vụn thành bùn đất, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông áp sát vào vành tai của cô, giọng nói lại lạnh lùng đến cực điểm, "Kỳ Ngan Lê có biết, cô đã làm với tôi bao nhiêu lần rồi không!"

Người đàn ông dùng lực đâm vào mười mấy nhát, lòng chiếm dụng thô bạo này, dường như đã xé tan cô ra...

Mười ngón tay của cô nắm chặt vào ga giường, đầu ngón tay trắng bệch không nhìn thấy màu máu.

Mộ Vi Lan không biết đã âm thầm chịu đựng bao lâu, ngoài cửa bỗng truyền đến giọng nói chói tai của Hạ Tuyết Tinh, "A. hai, hai người!"

Hạ Tuyết Tinh xông vào, đứng ở cửa, không ngờ rằng sẽ nhìn thấy một cảnh tượng bóng bẩy như này, nhất thời đơ người ra.

Phó Hàn Tranh tối sầm mặt lại, trong con mắt đen nháy loẻ lên vẻ lạnh lùng kinh người, đôi môi mỏng chỉ quát mắng một chữ, "Cút!"

Hạ Tuyết Tinh bị doạ cho hết hồn, lập tức lui đi.

Phó Hàn Tranh lúc này mới tha cho Mộ Vi Lan, nhưng Mộ Vi Lan nằm trên giường, đã giống như một con búp bê gỗ tàn ta, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, khuôn mặt trắng bệch thất thần, duy nhất có nước mắt đang trượt xuống từ khoé mắt, làm lộ ra tâm sự.

Phó Hàn Tranh đứng cạnh giường, rất nhanh liền chỉnh đốn lại quần áo lộn xộn của mình, lúc nhìn về phía Mộ Vi Lan, ánh mắt lạnh lùng mà phức tạp.

Vào lúc người đàn ông quay người đi khỏi phòng khách, Mộ Vi Lan giọng khàn chậm rãi lên tiếng: “Phó Hàn Tranh, nếu Hạ Tuyết Tinh đã mang thai đứa con của anh, thì chúng ta chia tay đi."

Bóng lưng ngay thăng quay lưng lại với cô của Phó Hàn Tranh, hơi hơi cứng đơ. Kể cả chỉ là vì lấy trộm con chip, thì ở lại bên cạnh anh, cũng không chịu rồi sao? “Mộ Vi Lan, cô là người va cham tôi trước, bây giờ giữa chừng nói dừng là dừng, không có quy tắc như vậy đâu." Sau khi Phó Hàn Tranh lạnh lùng vứt xuống câu nói đó, liền sải chân bước ra khỏi phòng khách.

Mộ Vi Lan từ từ nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra.

Cô thực sự sắp không kiên trì được nữa rồi.

Sau khi Phó Hàn Tranh từ phòng khách đi ra, Hạ Tuyết Tinh liên quấn quýt đến. "Hàn TranH! Vừa nãy sao anh lại thân mật với Mộ Vi Lan như thế chứ! Nếu như anh muốn, thì em có thể giúp anh mà!”

Phó Hàn Tranh rú mắt xuống, nghiêm nghị nhìn vào Hạ

Tuyết Tinh đang cầm vào cánh tay của anh, "Bỏ ra." “Em không, Mộ Vi Lan đỏ rốt cuộc có gì tốt chứ, trên giường giống như cá chết vậy!” "Tôi bảo có bỏ ra!"

Phó Hàn Trang bỗng nhiên nâng cao giọng, doạ cho Hạ Tuyết Tinh ngay lập tức bỏ tay ra, lùi về phía sau, sợ hãi nhìn vào người đàn ông, ấp úng nói: “Anh, anh làm gì mà phải gắt gỏng như vậy.."

Phó Hàn Tranh cười khính một tiếng, mia mai nhìn vào bụng của cô ta, "Không phải cô đang mang thai sao? Không sợ làm tình sẽ ảnh hưởng đến đứa bé à?"

Khoé miệng của Hạ Tuyết Tinh co lại, người đàn ông này, rốt cuộc là có ý gi!

Lúc thi dịu dàng với cô, lúc thì lại vô tình như này, quả thực là khó hiểu!

Có điều, bây giờ cô ta đã ở đây rồi, sau này sẽ có cơ hội quyến rũ anh!

Trong phòng tắm, Phó Hàn Tranh đang tảm rửa, Hạ Tuyết Tinh nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, liền đẩy cửa muốn vào, nhưng lại phát hiện cửa phòng tám đã bị người đàn ông khoá ngược lại.

Phó Hàn Tranh này, không lẽ đang đề phòng cô ta đấy chứ? Đợi người đàn ông từ phòng tắm bước ra, vừa nhìn thấy Hạ Tuyết Tinh, ánh mắt đầy vẻ chán ghét và khinh thường. "Ra ngoài."

Hạ Tuyết Tinh làm gì chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, “Hàn Tranh, tôi nay em muốn ngủ ở trong phòng anh, anh sẽ không từ chối em chứ?"

Người đàn ông kể cả có vô tình như thế nào, cũng sẽ không từ chối một người đẹp như cô đâu nhí?

Đôi tay đang cầm khăn lau đầu của Phó Hàn Tranh, hơi hơi đơ ra, ảnh mắt có ngầm ý liếc nhìn cô một cái, trong con mắt đen nhảy loẻ lên vẻ u ám.

Nửa phút sau, Phó Hàn Tranh ngồi trước máy tính để giải quyết công việc, Hạ Tuyết Tinh ngối trên giường, bị ép kêu lên tiếng rên.

Người đàn ông có phải là có vấn đề không, mà lại bắt cô ta rên khô khan như thế!

Anh cứ thắng thắn làm với cô ta, thì không được sao? Lẽ nào là do anh không được?

Trong đầu Hạ Tuyết Tinh nảy lên một ý nghĩ kì lạ, Phó Hàn Tranh chắc sẽ không miệng hùm gan sữa đấy chứ..

Cô ta từng tiếp xúc với không ít người có tiền, vốn đĩ không cứng được, nhưng lại bảo cô ta lột sạch quần áo ngồi trên giường tự kêu rên.

Không ngờ râng, Phó Hàn Tranh lại cũng là một trong số đó! Không, không đúng, vừa nãy Phó Hàn Tranh thân mật với Mộ Vi Lan, đó chính là đạn thật đây..

Nghĩ đến đây, cô ta từ trên giường chạy đen bên cạnh Phó Hàn Tranh, sà vào trong lòng Phó Hàn Tranh, vừa định ngồi vào lòng của Phó Hàn Tranh, thì bị người đàn ông thẳng thắn đẩy xuống đất.

Phó Hàn Tranh giọng điệu lạnh lùng, "Nếu như cô không an phận, thì cút ra ngoài

Hạ Tuyết Tinh ngã xuống dưới đất, không quên diễn kịch, ôm lấy bụng, quở trách nói: "Hàn Tranh, anh không sợ sẽ làm tổn thương đến con của chúng ta sao?" "Con?" Đôi mắt đen hẹp dài nguy hiểm của người đàn ông nheo lại, "Có con hay không, chang phải có là người rõ nhất sao?"

Hạ Tuyết Tinh bỗng thấy lạnh gáy, lông tơ khắp người dựng đứng lên.

Cô ta đành phải ngoan ngoãn bò dậy, ngồi sang một bên, tiếp tục giả vờ kêu rên. Phó Hàn Tranh ở một bên, an nhàn dặn dò: “Kêu to một chuts."

Hạ Tuyết Tinh liếc trộm Phó Hàn Tranh, nhưng lại cũng đành phải nghe lời kêu to hơn.

Mộ Vi Lan ở trong phòng khách bên cạnh, nghe thấy rõ ràng tiếng rên của người phụ nữ đó.

Mỗi một tiếng kêu, đều giống như một con dao sắc bén, mạnh mẽ đâm vào tim cô.

Phó Hàn Tranh vừa làm với cô, lúc này lại ở phòng bên cạnh, lên đỉnh với người phụ nữ khác...

Mộ Vi Lan bỗng cảm thấy buồn nôn trong cổ họng, liền xông vào trong phòng tắm, ngồi xổm bên cạnh bồn cầu, liên tục nôn oẹ.

Nhưng cô không nôn ra được cái gì, cả ngày nay cô cũng chưa cho gì vào bụng, toàn thân lúc này đều đang quằn quại.

Tiếng kêu rên của Hạ Tuyết Tinh, không biết đã duy trì bao lâu, hai tay cô bịt vào tai, ngồi trốn trong góc của phòng tắm, âm thanh đó mới nhỏ đi được phần nào, nhưng trong đầu cô lại âmi hồn loạn.

Đêm khuya lạnh giá, cô ngồi dưới sàn nhà của phòng tắm lạnh lẽo, không biết từ lúc nào, ý thức bắt đầu mơ hồ, trước mắt cũng là một màn đen tối, toàn thân vừa lạnh vừa nóng..