[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 102



Lại là năm ngày.

Sau khi phân hoá hoàn toàn thì kỳ mưa móc vẫn là kéo dài năm ngày, trong khoảng thời gian này, Nguỵ Vô Tiện chỉ ngưng vài lần để ngủ, mà cũng không ngủ lâu, vừa hơi hồi phục thể lực là tỉnh lại, vừa tỉnh lại là hướng về người ta mà cọ xát lấy lòng, nhưng ý thức vẫn rõ ràng, không giống như trước kia khi bị tình dục khống chế là thần trí không còn tỉnh táo nữa.

Cho nên muốn quản cái miệng của hắn cũng không quản được, buộc Lam Vong Cơ nhiều lần phải dùng hành động thực tế để ngăn những lời nói ngày càng cố ý nói bậy nói bạ của hắn, Nguỵ Vô Tiện chịu đựng không nổi đành phải nhẹ giọng xin tha, quả đắng đã gieo, giờ đến phiên Lam Vong Cơ không chịu buông tha, càng mạnh bạo hơn, hung hăng giày vò phần cơ thể mềm mại khó chịu đựng nhất trong cơ thể, lúc này người đó mới thất thần, hoặc là trong cơn khoái cảm kịch liệt không thốt nên lời.

Trong năm ngày này ngoại trừ khi hôn mê là thân thể được tắm rửa sạch sẽ, còn ngoài ra luôn trong tình trạng hỗn độn, dấu vết của tình dục rải khắp, eo bụng, hạ thể, phần đùi bên trong dính đầy chất lỏng màu trắng đục chảy lan tràn khắp nơi, hậu huyệt cứ liên tục bị đâm vào, sau khi chịu sự thâm nhập, bị nhiễm đầy nước trơn bóng càng hiện ra hình dáng mềm mại, trước khi tiến vào lần thứ hai, thoạt nhìn sợ hãi, hơi co rúm lại, Lam Vong Cơ để dương v*t lên, vẫn có thể ngay lập tức nuốt vào hoàn toàn hơn phân nửa, phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể lâm vào tình nhiệt, mệt quá ngủ thiếp đi nhiều nhất cũng chỉ là hai ba canh giờ.

Không có cách nào để ăn cơm, chỉ có chất lỏng là còn có thể cách quãng uống một ít. Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thì là uống một ít nước canh ấm hầm nhừ, sợ hắn khó nuốt nổi, nên nấu không đắng chút nào. Nguỵ Vô Tiện mềm mại dựa vào lòng ngực Lam Vong Cơ để cho y đút, không rảnh mà quan tâm đến bộ dạng mà chính mình cũng không nhìn nổi, ngay cả huyệt khẩu sưng đỏ vẫn còn dính đầy tinh dịch, cũng cố gắng uống xong, có đôi khi là nước muối pha mật ong.

Các thế gia đều biết làm thế nào để giúp chăm sóc thời kỳ đặc biệt của Khôn Trạch, Nguỵ Vô Tiện bị bắt ở lại phòng dành cho khách tại Bách Phượng Sơn, Thanh Hà Nhiếp Thị đương nhiên bố trí người hầu ở bên ngoài, bất kỳ có yêu cầu dặn dò gì cũng được đáp ứng.

Hai nhà Lam Giang cũng cử người ở lại.

Nguỵ Vô Tiện bất tỉnh là ngày đầu tiên, hắn trải qua cơn tình lũ thứ nhất và ngủ thiếp đi, Lam Vong Cơ liền ăn mặc nghiêm chỉnh ra ngoài thông báo tình hình, biết không có gì trở ngại, cuộc đi săn của các nhà khác vẫn tiến hành không cần phải ngưng lại, tiếp tục diễn ra như kế hoạch cho đến hết ngày thứ ba.

Cuộc đi săn kết thúc, cho dù có quan tâm, ở lại cũng không gặp được người, cho nên nhà nào cần làm gì thì vẫn là quay về nhà nấy, đợi người đó ra ngoài được thì quay lại thăm cũng được.

Thế là tất cả đều rời đi.

Lại kết thúc một hồi nữa, Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng vẫn nếm ra mùi hương vị quen thuộc. Tuy rằng trong lúc này người thực sự tự tay chăm sóc hắn chỉ có thể là Lam Vong Cơ, nhưng trước khi Giang Yếm Ly trở về nhà, đã mượn phòng bếp nấu cho hắn một phần canh.

Là do sư tỉ làm riêng cho hắn, dù không muốn ăn cũng sẵn lòng uống mấy ngụm, huống chi hương vị thanh đạm không khiến hắn buồn nôn, nước canh thì trong veo, nguyên liệu hầm nhừ tan ra hết, nuốt vào không hề khó khăn.

Uống xong, liếm liếm môi, Nguỵ Vô Tiện khẽ kéo tay áo Lam Vong Cơ, ra hiệu cho y cúi đầu xuống, thì thầm thần bí nói nhỏ vào tai, một trận trời đất quay cuồng, đến khi đột nhiên bị ấn đảo ra giường mới nhịn không được cười ra tiếng.

Chỉ là tình lũ lại tới nữa, nhất định cứ phải cắn vào vành tai để nói với giọng thật ướt át mềm mại.

Bị Lam Vong Cơ đè thật chặt, thế như chẻ tre tiến vào bên trong mới biết kêu lên vài tiếng sợ hãi, bất chấp y có hung hãn thế nào, hắn vẫn vội vàng hết sức chăm chú mà hưởng ứng.

Thỉnh thoảng ham muốn tạm ngưng lại, được ôm vào lòng khẽ vuốt ve tấm lưng mướt mồ hôi, đè lên người Lam Vong Cơ, mặt áp vào cổ, trong hơi thở đều là mùi đàn hương ngào ngạt.... Nguỵ Vô Tiện vẫn sẽ không không ngăn được suy nghĩ, không biết việc phân hoá hoàn toàn này sẽ mang đến những thay đổi gì?

Hắn không muốn khi đối mặt Càn Nguyên khác phải sợ hãi theo bản năng, dù có cởi mở thế nào đi chăng nữa thì cũng không ai có thể dễ dàng chấp nhận việc này; còn nghĩ tới, thanh tâm đan không hiệu quả, nhỡ sau này thật sự phải trải qua các kỳ mưa móc vào mỗi tháng, lần nào cũng bị giày vò như thế, lại cần phải có Lam Vong Cơ....

Hắn thật sự, không muốn.

Chỉ là ngay lập tức cũng không có thời gian rảnh, mà hỏi cũng không có câu trả lời, những lúc ổn định ngắn ngủi nói chuyện với Lam Vong Cơ, là chỉ hỏi một chút tình hình ở bên ngoài thôi.

Cho đến lần cuối cùng chịu đựng tình nhiệt.

Ngủ thật sâu, rồi tỉnh dậy, thân thể phải nói là mềm ấm, cũng vẫn là nằm trong lòng ngực người ta mà ngủ một giấc ấm áp, mùi hương rượu ngọt lành đã phai nhạt rất nhiều, quấn quýt cùng mùi đàn hương thanh lãnh, còn có lớp vải lụa mát lạnh.

Bước ra ngoài, gia phó Nhiếp gia chờ ngoài cửa đã mấy ngày, thấy hai người ra tới, khom mình hành lễ, ân cần đi phía trước dẫn đường.

Trong phòng khách đã có mấy người đang chờ, thấy rõ là ai, Nguỵ Vô Tiện lại hơi không đúng lúc mà nghĩ ngợi, không biết đây là lần thứ mấy Giang Phong Miên vì chuyện của hắn mà trong ngày phải bay thẳng tới nhà khác? Ngược lại, chưa từng làm vậy vì Giang Trừng – trong quá khứ Ngu phu nhân đặc biệt chú ý chuyện này, cũng vì Nguỵ Vô Tiện, mà không biết đã cãi nhau với Giang Phong Miên lớn nhỏ bao nhiêu lần.

Chỉ là cuối cùng, hắn phân hoá thành Khôn Trạch, nên người khác đều không thể ác ý phỏng đoán, nói gia chủ Giang gia tương lai có lẽ sẽ bị kế nhiệm bởi món nợ phong lưu năm xưa của Giang Phong Miên, tuy là họ Nguỵ nhưng ai biết trong người có dòng máu Giang gia hay không....

Nhưng mà tới lúc này, với thân phận là một Khôn Trạch, việc kế vị đã không còn gì phải bàn cãi nữa, thái độ của Giang Phong Miên đối với Nguỵ Vô Tiện vẫn như cũ, vẫn là tâm thế chiếu cố con trai của cố nhân, cũng không vì vậy mà đối xử lạnh nhạt, quang minh chính đại, xem như có thể chứng minh đều không phải vì nghĩ là truyền chức vị cho hắn nên mới tốt bụng như thế.

Đối với Giang Trừng nghiêm khắc một chút, nhưng nói đúng ra, từ đầu chí cuối đều là vì con trai ruột sẽ phải kế nhiệm chức gia chủ tương lai.

Nguyên nhân có thể không quá đơn giản như thế, vẫn còn những lời ong tiếng ve, nhưng có lẽ vợ chồng Giang thị rốt cuộc đã có cơ hội nói rõ ra, những hạt cát trong mắt Ngu phu nhân, cái gai trong cuống họng dần dần tiêu mất, mấy ngày nay không khí giữa hai vợ chồng đã dịu đi rất nhiều.

Bà đối xử với Nguỵ Vô Tiện đại khái cũng giống như Giang Phong Miên, không có gì thay đổi, chỉ là Nguỵ Vô Tiện không do bà quản nữa, một năm cũng không gặp nhau được mấy lần, không như lúc xưa chỉ một việc nhỏ là lập tức trách phạt, hở một chút là muốn hắn cút tới quỳ ở từ đường.

Chính là nghĩ lại, trừ lần đó ra, cũng chưa từng làm điều gì thực sự gây hại cho hắn.

Lúc phân hoá ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thật lâu sau Nguỵ Vô Tiện mới biết được Ngu phu nhân thế mà đã ra mặt nói thay cho hắn, rồi lúc Liên Hoa Ổ gặp nguy, Vương Linh Kiều hùng hổ tới đe doạ, Ngu phu nhân cũng không đẩy hắn ra ngoài – hôm nay trải qua việc phân hoá hoàn toàn, Ngu phu nhân có thể mặc kệ, người khác cũng có thể nói hắn không phải thân bằng quyến thuộc gì, nếu không để ý gì đến Nguỵ Vô Tiện, việc phân hoá bình thường này thực sự cũng không phải là chuyện lớn, nhưng bà lại đến đây cùng với Giang Phong Miên.

"......."

Sau đó, Nguỵ Vô Tiện hơi khựng lại ở cửa.

Ở đây chỉ có hai nhà Giang Lam, Giang Phong Miên là Càn Nguyên, Lam Hi Thần và Giang Trừng cũng là Càn Nguyên.

Lam Vong Cơ vẫn luôn nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Nguỵ Anh?"

Nguỵ Vô Tiện lắc đầu, thở ra một hơi, mạnh dạn bước vào – chỉ liếc mắt một cái, rõ ràng phân biệt ra, vẫn chỉ có Lam Vong Cơ mới có thể ảnh hưởng đến hắn, còn những Càn Nguyên khác trong mắt hắn vẫn giống như hắn từng gặp trước đây.

Mấy ngày sau tới thăm Ôn Tình, bắt mạch cẩn thận, biết được kỳ mưa móc đó là kỳ mưa móc cuối cùng.

Mọi thứ triệu chứng đều bình thường, cơ hội thụ thai trong tương lai cũng giống như Khôn Trạch, chỉ có điều thiên tư của hai người đều cao, nên đoán là sẽ không có tiểu công tử quá sớm. kỳ mưa móc kéo dài quá lâu, ngay khi tình lũ lui, Lam Vong Cơ đã cẩn thận bắt mạch cho Nguỵ Vô Tiện, biết hắn cũng may mắn là không mang thai ngay sau khi phân hoá – Nguỵ Vô Tiện dám trong lúc tình sự nói hươu nói vượn, khiêu khích trêu chọc Lam Vong Cơ, dù vậy đúng thật là không tốt khi trẻ tuổi như vậy đã phải làm cha mẹ.

Là tin tốt.

Về phần, phân hoá hoàn toàn xong vẫn không sợ hãi Càn Nguyên, thậm chí lại không phải chịu kỳ mưa móc giày vò, thật không có Khôn Trạch nào được trời ưu ái như hắn.

Lén lút ở một nơi, Nguỵ Vô Tiện ngồi trên đùi Lam Vong Cơ, hôn hôn y, giọng điệu rất là mỹ mãn: "Lúc phân hoá rất là đau, nhưng cũng chỉ một lúc, là hết đau, ngươi cũng không cần phải đau lòng, sau đó tất cả đều là chuyện tốt rồi mà...."

Lam Vong Cơ cầm tay hắn, hôn lại hắn.

Nguỵ Vô Tiện thật là vui vẻ, hôn một cái không đủ, lại hôn thêm một cái, vẫn là không đủ, dứt khoát ôm mặt Lam Vong Cơ, hôn lung tung lên môi của y, lại nghĩ đến một việc còn vui hơn: "Còn bao nhiêu ngày nữa mới tới đạo lữ đại điển của hai chúng ta?"

Lam Vong Cơ đáp chắc nịch: "Hai mươi ngày"

Nguỵ Vô Tiện chớp mắt nói: "Ta còn nghe nói, ngày như hôm nay, trong một trăm năm hiếm lắm mới gặp được một ngày...."

"Ngươi nói xem, tại sao chuyện tốt gì ta cũng được gặp nhỉ?"

Nghe vậy, ánh mắt Lam Vong Cơ chung quy là dịu dàng hẳn đi.

Vốn đang cảm thấy còn lâu quá, Nguỵ Vô Tiện cứ nhắc đi nhắc lại với Lam Vong Cơ: Thế nhưng còn phải đợi những hai mươi ngày! Hai, mươi, ngày!

Đạo lữ đại điển này, thật sự là hơi muộn quá, hai người lập khế ước đã hơn 5 năm, thế nhưng thật là miễn cưỡng phải trì hoãn lâu như vậy.

Để tới được ngày này cũng không dễ.

Nói là đã đợi hơn 5 năm, thật sự thì hai mươi ngày nữa đâu có bao nhiêu, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn cảm thấy, thật sự hận không thể lập tức đến ngay ngày đó.

Nhưng càng nóng ruột, thì càng cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Đạo lữ đại điển của tiên gia không thể so với đính hôn, nếu nói lễ đính hôn của tiên môn thế gia giản dị hơn một chút so với bình dân bá tánh, toàn là trưởng bối ra mặt bàn bạc, lại còn do năm đó Kỳ Sơn Ôn thị gây áp lực, phải kéo dài để không thêm phiền phức....

Sắp sửa thành thôn chính thức, thì Ôn gia đã rơi đài, hoặc nói đúng hơn là Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị hôm nay huy hoàng rực rỡ vô tận, hai nhà liên hôn, chính là việc mừng long trọng đầu tiên sau Xạ Nhật Chi Chinh, đạo lữ đại điển tất nhiên phải hết sức trịnh trọng, thường nghe bình dân bá tánh dùng tam thư lục lễ đi cưới hỏi đàng hoàng để tỏ ý coi trọng hôn nhân – đạo lữ đại điển của bọn họ có thể tóm gọn là còn hơn thế nữa.

Đương nhiên cho dù phức tạp cũng có mức độ, sau khi chọn được ngày, hai nhà chuẩn bị, ý định ban đầu là trước đạo lữ đại điển một tháng, hoặc có thể nói là sau khi cuộc săn bắn ở Bách Phượng Sơn kết thúc, thì đương sự cũng nên bắt đầu chuẩn bị, mới đủ thời gian sắp xếp.

Nhưng việc phân hoá đột ngột của Nguỵ Vô Tiện đã làm xáo trộn, kỳ mưa móc kéo dài năm ngày, thêm vài ngày xác nhận tình trạng thân thể, thế là mất đi mười ngày, mọi việc bị dồn lại một đống, bận đến mức hoa mắt chóng mặt, cả ngày bị nghe giải thích dặn dò, Nguỵ Vô Tiện mém chút nữa không nhớ nổi ngày thành thân hắn phải làm cái gì, bị các trưởng bối phụ trách lễ nghi của Cô Tô Lam thị kèm học những lễ tiết mà hắn chưa từng học trước đây, lại còn phải học tách riêng ra với Lam Vong Cơ – tuy cùng là nam tử, nhưng là Càn Nguyên và Khôn Trạch, nên vẫn có khác nhau.

Ban ngày dường như không gặp mặt nhau, tối đến thì ngủ cùng giường, nhưng bị ra lệnh nghiêm cấm không cho làm bậy làm bạ, sau kỳ mưa móc có thể nói là điên cuồng phiên vân phúc vũ, thế nhưng đột ngột trước khi thành hôn lại không được thân mật, cũng không biết có phải các trưởng bối sợ Nguỵ Vô Tiện ngoài ý muốn mang thai trước lễ đại điển, ôm bụng bầu làm lễ, thì không ra thể thống gì hay không.

Cứ như vậy được mười ngày, Nguỵ Vô Tiện vốn định xúi giục Lam Vong Cơ, lấy lý do là, bọn họ thiên tư cao như vậy, sao có thể lập tức có thai ngay được, lăn lộn suốt năm ngày mà trong bụng cũng không có gì đó hay sao....

Thế là mỗi ngày trước khi đi ngủ đúng lúc chuông giờ hợi vang lên sẽ phải học thuộc quyển sách《Đại hôn lễ tắc》dày như cục gạch, trực tiếp đưa Nguỵ Vô Tiện đi vào giấc mộng, muốn nói mấy câu nịnh nọt cũng không có tác dụng.

Thỉnh thoảng khi ai đó sống không còn gì luyến tiếc đưa sách lên đọc, bỗng nhiên nghiêng người ngã gục ra, thì Lam Vong Cơ còn nhanh tay lẹ mắt chụp lấy quyển sách nặng trịch để tránh rơi trên người hắn: "....."

Đếm ngược mười một ngày, rốt cuộc mới được một ngày nghỉ ngắn ngủi, thì ngày mai chính là bắt đầu phải cách xa nhau mười ngày cho đến khi thành hôn – như bình dân bá tánh thì chỉ tránh gặp nhau trước một ngày, Cô Tô Lam thị nghiêm túc kéo dài đến mười ngày.

Vốn dĩ nếu Nguỵ Vô Tiện phân hoá chưa xong, thì không ai dám để bọn họ làm như thế, bởi vì Nguỵ Vô Tiện cực kỳ phụ thuộc vào Lam Vong Cơ, tách ra sợ rằng sẽ xảy ra chuyện, hiện giờ đã phân hoá xong, triệu chứng đã ổn, trốn tránh không được, chống chế cũng không được.

Cho nên Nguỵ Vô Tiện chỉ muốn dán dính lên người Lam Vong Cơ cả ngày cho đến khi bị bắt buộc phải tách ra, dứt khoát quyết định ở trong Tĩnh Thất không chịu đi ra, nếu có thể bí mật làm điều gì đó thì tốt, nếu ngày mai trưởng bối tới bắt hắn chia cách mười ngày, Lam Vong Cơ có thể kháng mệnh đem hắn giấu ở bên trong là tốt nhất.

__ Đương nhiên, dù quấy rối như thế nào thì Lam Vong Cơ vẫn không lén thân mật với hắn, cũng không định ngày mai sẽ không giao người ra.

Mặc cho Nguỵ Vô Tiện tủi thân nói giọng mềm mại như thế nào: "Lam nhị ca ca... ngươi không thể đối với ta như vậy...."

Loại việc này, nói chung Lam Vong Cơ sẽ không chiều theo hắn mà náo loạn.

Nhưng thực sự cả ngày trốn trong Tĩnh Thất, Nguỵ Vô Tiện tỉnh dậy cũng không chịu xuống giường, Lam Vong Cơ hiếm khi qua giờ mẹo vẫn còn cùng hắn nằm trên giường ôm ấp nhau, cũng coi như là an ủi thêm được một khoảng thời gian.

Sau giờ ngọ thì vì hắn mà đánh đàn, Nguỵ Vô Tiện dựa vào y mà lắng nghe.

Dùng cơm chiều xong, Lam Vong Cơ đẩy cửa dẫn hắn đi ra ngoài.