[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 103



Bọn họ chậm rãi đi bộ, chưa đến giờ cấm đi lại ban đêm, đêm khuya ở bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ thật sự yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng gặp môn sinh tuần tra, nhìn thấy hai người, đều cung kính thi lễ, Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện liền hơi hơi gật đầu đáp lễ.

Càng đi càng vắng vẻ hơn, dần dần không còn gặp bất kỳ người nào nữa.

Nguỵ Vô Tiện biết Lam Vong Cơ muốn dẫn hắn đi đâu.

Việc thành hôn lớn như vậy, đương nhiên là muốn nói cho mẫu thân, không ở từ đường, mà là một toà tiểu trúc hẻo lánh ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, bên ngoài trồng đầy hoa long đảm màu tím, đoá hoa nhỏ xinh, màu sắc và hình dáng rực rỡ, khiến người ta thích thú. Ban đêm tựa như toả ra ánh sáng huỳnh quang nhàn nhạt, đẹp như trong ảo mộng.

Nơi này là chỗ ở cũ của phu nhân Thanh Hành Quân, Lam phu nhân, cũng chính là mẫu thân của Lam Vong Cơ.

Sau khi vào ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, một ngày nọ, Lam Vong Cơ có dẫn hắn lại đây, sau đó mỗi tháng Nguỵ Vô Tiện đều theo y tới, ngồi dưới mái hiên, làm như chờ đợi bên trong có người mở cửa.

Hắn biết được, người Lam Vong Cơ yên lặng chờ đợi, là mẫu thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ mở cửa cho y lần nữa.

Bởi vì người phụ nữ luôn khiến người ta cảm thấy rất là dịu dàng trong câu chuyện kể này đã qua đời từ lâu, qua đời vào năm Lam Vong Cơ được sáu tuổi.

Biết được nơi này, kín đáo, hẻo lánh, một căn nhà nhỏ nép mình trong góc, không cần phải nghĩ, Nguỵ Vô Tiện cũng đoán được cha mẹ Lam Vong Cơ ở riêng. Chỗ ở của Thanh Hành Quân, cũng chính là gia chủ đương nhiệm của Cô Tô Lam thị, tuyệt đối không phải ở một nơi kiểu thế này, mà chỗ Thanh Hành Quân bế quan cũng thật sự không phải là nơi này.

Lần đầu gặp Thanh Hành Quân, là lúc hắn cuối cùng cũng tỉnh lại sau khi lập khế ước với Lam Vong Cơ, bị đưa tới Nhã Thất kể lại việc lập khế ước cho trưởng bối nghe. Khi đó nhìn thấy, tuy rằng trong lòng cũng có nghĩ tới, người có khả năng đại diện cho Cô Tô Lam thị, đối diện với vợ chồng Vân Mộng Giang thị để làm chủ việc của bọn họ, thì chỉ có thể là trưởng bối có quan hệ rất gần với Lam Vong Cơ.

Nhưng trong suốt quá trình không hề mở miệng, dường như không có chút nào quan tâm.... Nguỵ Vô Tiện lúc đó chỉ mong Lam Vong Cơ không bị phạt, nên không có thời gian để tìm hiểu phân thận của người này, đặc biệt là không cách gì nhận ra được thân phận từ sự lạnh nhạt có thể mơ hồ cảm nhận đó, thế nhưng hắn vẫn suy đoán đó là phụ thân của Lam Vong Cơ.

Nguyên nhân khiến Lam Vong Cơ sẵn lòng dẫn hắn đến căn tiểu trúc có hoa long đảm, là vì y không có ý định giấu diếm bất kỳ điều gì.

Chỉ vài câu ngắn gọn, kể về việc gia chủ Lam thị nhiều năm bế quan, về chỗ ở hẻo lánh của phu nhân gia chủ, về Cô Tô Lam thị giữ im lặng chuyện này.... Từ từ, xâu chuỗi lại với nhau. Có thể giải thích được biểu hiện của Thanh Hành Quân.

Giọng điệu vẫn điềm tĩnh như xưa nay, nhưng lại không thể gọi là bình thản.

Nguỵ Vô Tiện ngồi dưới mái hiên, ở bên cạnh Lam Vong Cơ, nắm tay y, yên tĩnh lắng nghe, không hỏi gì cả.

Nghe xong, nhẹ nhàng ôm ôm Lam Vong Cơ.

Dù sao cũng là phu nhân của gia chủ thế gia, nhưng chưa từng lộ diện, bên ngoài có nhiều lời đồn, như là phu nhân gia chủ Lam thị thân thể yếu ớt, quanh năm bệnh tật, không nên gặp người khác, không có nhiều người biết, nên có nhiều suy đoán không biết phải "bệnh" này không thể lộ diện hay không, chẳng hạn như dung nhan bị huỷ hoại, hoặc thân thể tàn tật.

Tất cả đều không đúng, thân thể phu nhân Thanh Hành Quân đúng là yếu đuối, nhưng không phải vì vậy mà chưa bao giờ ra ngoài gặp người khác, mà là sau nhiều năm bị giam lỏng, dần dần suy nhược, hơn mười năm quanh quẩn ở một nơi nhỏ hẹp, làm sao mà không suy nhược?

Là một Khôn Trạch, khi tách ra khỏi Càn Nguyên tương ứng, dù cho không cực kỳ phụ thuộc như Nguỵ Vô Tiện với Lam Vong Cơ lúc trước, thì hai người ở hai nơi cũng ảnh hưởng to lớn đối với thân thể, có lẽ chỉ khi tới kỳ mưa móc mới có cơ hội gặp mặt, nhờ vậy mà có Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ.

Mà bọn họ vừa sinh ra đã bị ẵm đi ngay, giao cho người khác chăm sóc, đa số do thúc phụ Lam Khải Nhân dạy dỗ.

Thúc phụ thì nghiêm khắc, phụ thân thì bế quan, mẫu thân thì một tháng mới mở cửa một lần, để cho hai đứa con nhỏ tuổi đi vào – thân thế của song bích bị chôn giấu thật kỹ, người ngoài không biết, chỉ biết đây là những đệ tử ưu tú nhất của dòng tộc Cô Tô Lam thị, là hình mẫu trong mắt người khác.

Có thể thấy viên ngọc đẹp hoàn mỹ như một tấm gương, mặc đồ trắng như tuyết, mạt ngạch tung bay, từ nhỏ đã có mỹ danh, nhưng có ai biết bọn họ quanh năm không được gặp mặt người thân yêu nhất?

Cho dù được khen ngợi như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là đứa trẻ.

Khi còn nhỏ, đại khái cũng không hiểu tại sao lại thế, chỉ cố hết sức học cho tốt, như là chuyện phải làm, cũng không để cho bất kỳ sơ sót gì trở thành lý do không được gặp mặt mẫu thân.

Nhưng Lam phu nhân thật ra không hỏi việc học, cũng không oán giận bản thân mình bị giam giữ buồn khổ như thế nào.

Lam Hi Thần tình cờ biết được Lam Vong Cơ đã kể chuyện của cha mẹ cho Nguỵ Vô Tiện, khẽ cười, nói thêm vài chuyện khi Lam Vong Cơ còn nhỏ, nói y từ nhỏ đã là như vậy, mẫu thân thích nhất là chọc ghẹo y, nhưng càng chọc thì Lam Vong Cơ lại càng không chịu nói chuyện, càng có vẻ mặt không vui, nhưng tuy Lam Vong Cơ không nói, Lam Hi Thần vẫn có thấy được, mỗi tháng y đều rất mong chờ được gặp mặt mẫu thân. . Đọc‎ 𝙩hê𝓂‎ các‎ chương‎ 𝓂ới‎ 𝙩ại‎ {‎ 𝙩𝑟u𝓂𝙩𝑟u‎ y𝔢n.Vn‎ }

Nguỵ Vô Tiện có thể tưởng tượng ra Lam Vong Cơ lúc nhỏ được Lam phu nhân ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết phụng phịu ửng hồng, nghe kể cũng muốn cười rồi.

Lại cười, Lam Vong Cơ từ nhỏ đã như thế, cuối cùng cũng đã thay đổi.

Những tháng đầu mới biết nhau, đều là những thiếu niên chưa phân hoá, Nguỵ Vô Tiện luôn vội vàng cố hết sức dùng mọi bản lĩnh có sẵn để làm loạn, đôi lúc Lam Vong Cơ sẽ bị hắn làm cho bực bội, càng có nhiều lúc y dùng cách chịu đựng không nói lời nào, nhưng sẽ dùng thuật cấm ngôn để trị hắn.

Biểu hiện như lời Lam Hi Thần nói, càng bị chọc ghẹo thì càng không chịu nói chuyện.

Nhưng hiện giờ từ lâu đã không còn sợ hắn chọc ghẹo nữa, Nguỵ Vô Tiện dám trêu chọc, thì Lam Vong Cơ dám tiếp nhận, không phải ngồi yên chịu trận, mà là nên trả lời sẽ trả lời, nên hôn sẽ hôn, nên ôm sẽ ôm, nên.... như thế nào thì sẽ như thế ấy.

Đặc biệt điềm tĩnh, nếu như không thể giải quyết ngay, thì khi tới đúng thời điểm, nhất định sẽ giày vò Nguỵ Vô Tiện một trận, nhớ kỹ, một chút cũng không bỏ sót, người này trước đó đã chọc y cái gì, y sẽ đòi lại từng cái một.

Khi còn bé Lam Vong Cơ từng bị mẫu thân ôm vào lòng trêu đùa.

Còn thiếu niên Lam Vong Cơ bỗng nhiên để cho Nguỵ Vô Tiện xông vào thế giới của y mà trêu đùa, liều mạng làm ầm ĩ.

Mà nay, rốt cuộc Nguỵ Vô Tiện cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, từ lâu đã thành thói quen bị Lam Vong Cơ ôm vào trong lòng, sợ rằng hắn mới người bị trêu đùa ấy chứ?

Còn bị trêu đùa rất là vui vẻ nữa.

Lam Vong Cơ thật sự là đã tiến bộ quá nhiều.

Mà khi hắn nghe kể, mọi việc đã trôi qua nhiều năm.

Không ai đi sâu vào chi tiết, một nữ tử dịu dàng, năm đó vì sao lại giết chết ân sư của người mà mình yêu mến, nghĩ rằng chỉ là do ân oán thị phi, nhưng Thanh Hành Quân không có cách nào tha thứ cho hung thủ giết chết ân sư, lại càng không thể nhìn người yêu chết đi, nên mới dùng cách thành thân để bảo vệ, rồi giam lỏng, rồi tự mình bế quan suy nghĩ.

Hơn hai mươi năm, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ lần lượt được sinh ra, Lam phu nhân qua đời, Thanh Hành Quân liên tục bế quan, chỉ khi Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp nạn và trong Xạ Nhật Chi Chinh thì mới xuất quan trấn thủ, khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc lại trở về giam mình trong phòng.

Nguỵ Vô Tiện nhớ rõ ánh mắt lạnh nhạt đó, người đàn ông với thân hình mảnh khảnh, có thể nhìn ra ông đã dùng cả quãng đời còn lại để thương tiếc người vợ đã mất, người vợ mà cho đến lúc chết đi

Không có ai khác ở bên cạnh.

5 năm trước, Lam Vong Cơ quỳ gối ở từ đường nghe trưởng bối chất vấn, rốt cuộc có cưỡng bách Nguỵ Vô Tiện hay không, y không đáp.

Sắp sửa bị phạt, thì gia chủ Lam gia mở miệng, chỉ hỏi một câu: Ngươi chính là... không thể nào đoán được lời nói của Nguỵ công tử, là do kỳ mưa móc hay nói lúc tỉnh táo đúng không?

Lam Vong Cơ lúc ấy không biết, cho đến khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh lại, mới cho y đáp án.

Nhưng suốt cuộc đời của Thanh Hành Quân cuối cùng lại không có được đáp án, vợ của ông, có lẽ cho đến lúc chết đi vẫn không nói rõ cho ông biết, khi cùng ông trở lại Vân Thâm bái thiên địa, rốt cuộc là có yêu giống như ông đã yêu hay không, hay chỉ là vì trả nợ -- những lời nói ra khi quấn quýt trong kỳ mưa móc, có bao giờ xuất phát từ chân tình?

Lam Vong Cơ chỉ nhắc tới phụ thân y một lần như vậy, còn lại khi vào nơi này, đều là ngồi yên lặng.

Nguỵ Vô Tiện đến đây, bắt đầu cùng Lam phu nhân "nói chuyện phiếm", trong ánh mắt dần dần nhu hoà của Lam Vong Cơ, đề tài mỗi tháng không có giới hạn, nghĩ cái gì nói cái đó, nói một chút về Lam Vong Cơ, nói một chút chuyện bên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói một chút chuyện bên ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ, nói một chút... chuyện hắn và Lam Vong Cơ.

Hôm nay hắn cũng ngồi dưới hàng hiên, dựa vào Lam Vong Cơ, tư thế thả lỏng rất là vui thích.

Bóng đêm như nước, trăng sáng như sương, ánh huỳnh quang nhàn nhạt của hoa long đảm tràn ngập trong sân.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Mẫu thân, mười ngày sau, con và Lam Trạm sẽ thành hôn".

Hắn gọi cha mẹ của chính mình là cha mẹ, Lam Vong Cơ gọi là mẫu thân, hắn gọi Lam Hi Thần là huynh trưởng giống như y gọi, nên hắn cũng gọi Lam phu nhân là mẫu thân.

Bàn tay Lam Vong Cơ khẽ vuốt ve lưng bàn tay hắn, bị quay ngược lại, chậm rãi nằm gọn trong lòng bàn tay ấm áp.

Lam Vong Cơ nói: "Mẫu thân, đây là Nguỵ Anh". Y nói như lần đầu tiên dẫn Nguỵ Vô Tiện tới đây, trịnh trọng giới thiệu trước, rồi mới nhẹ giọng nói tiếp: "Mười ngày sau, con và hắn sẽ thành thân".

Nguỵ Vô Tiện chợt thấy đau nhói ở trong lòng.

Ánh mắt có chút xa xăm, nhìn không thực, rõ ràng hắn và Lam Vong Cơ đang ngồi trên hành lang, nhưng dường như đã từng nhìn thấy trong quá khứ.

Lá cây xào xạc, hoa long đảm đung đưa theo gió, muôn vàn dịu dàng lưu luyến, một đứa trẻ nho nhỏ, đeo mạt ngạch, đoan đoan chính chính ngồi trước phòng, trầm mặc chờ ai đó tới mở cửa.

Một cơn gió, nhẹ nhàng thổi qua.

Đám hoa chưa rơi xuống một cánh hoa mềm mại mong manh nào.

Nhưng lại không biết ở đâu ra một bông hoa còn nguyên vẹn, hoa long đảm còn dính sương đêm, nhẹ nhàng rơi xuống đùi Nguỵ Vô Tiện.

Bọn họ vẫn ở dưới mái hiên, ngồi song song nhau, nghiêng người dựa vào nhau.

Hai mắt Nguỵ Vô Tiện chậm rãi nhắm lại, đôi tay vòng ra sau cổ Lam Vong Cơ, đầu ngón tay quấn vào một đoạn đai lưng, Lam Vong Cơ đỡ gáy hắn, ngón tay thon dài trắng như ngọc lùa vào mái tóc, nhẹ nhàng xoa xoa, khắng khít, nụ hôn mềm nhẹ như gió này, rất nhẹ rất nhạt.

"......"

.........

Ngày hôm sau, bị đánh thức dậy, Lam Vong Cơ ở Tĩnh Thất mặc quần áo cho hắn, ánh mắt của Nguỵ Vô Tiện suốt lúc đó cứ nhìn chằm chằm, ngoan ngoãn phối hợp giơ tay, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ trách móc, Lam Vong Cơ giúp hắn mặc xong, ôm hắn một chút, Nguỵ Vô Tiện hai vai rũ xuống, để người ta dẫn ra ngoài, cuối cùng thật sự bị nhét trở về Vân Mộng.

Mười ngày không được gặp mặt Lam Vong Cơ, bởi vì đã phân hoá hoàn toàn nên không có chuyện cách xa quá lâu sẽ suy yếu, phải chấp hành triệt để.

Giang Yếm Ly định kỳ sẽ đến từ đường, khi Nguỵ Vô Tiện đi tìm, nàng đang lau chùi bài vị những tổ tiên đã mất của Vân Mộng Giang thị, còn chưa làm xong, ngẩng đầu thấy hắn tới khẽ mỉm cười. Nguỵ Vô Tiện dứt khoát đến ngồi cạnh nàng, cũng giúp lau mấy cái, đều là những tổ tiên các thế hệ trước, không quen thuộc, cho nên lúc lau chùi phải đứng đắn đàng hoàng không thể cười đùa.

Nhưng thật ra từ đường ở Liên Hoa Ổ không giống từ đường ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cần phải giữ im lặng không nói, lau chùi xong, tỏ vẻ Tiện Tiện ba tuổi khổ sở với Giang Yếm Ly, lăn một vòng trên sàn nhà với vẻ uỷ uỷ khuất khuất.

Giang Yếm Ly dịu dàng sờ sờ đầu hắn.

Giang Trừng vừa lúc tiến vào từ đường, nhìn bộ dạng đó của Nguỵ Vô Tiện, cười lạnh nói: "Uỷ khuất hả? Khó chịu hả? Vậy có muốn ăn ít một chút món ăn của tỉ ta nấu hay không? Khí sắc tốt như vậy, ngươi có dám giả bộ nói là ăn không ngon miệng không hả?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi cút đi"

Giang Yếm Ly cố nén cười, nói: "A Tiện có muốn ăn một chén canh không? Ta đã kêu A Trừng đem canh để ra bên ngoài".

Nguỵ Vô Tiện đi ra ngoài nhìn thấy, quay trở lại nói: "Sư tỉ! Hết xương sườn rồi! Chỉ còn lại ngó sen thôi!"

Giang Yếm Ly nhẹ nhẹ nhàng nhàng mà trách Giang Trừng: "Đã lớn thế rồi, còn ăn hiếp A Tiện à...."

Giang Trừng mới vừa rồi còn mang vẻ mặt đắc ý, không tin được trừng mắt lên:

"Ta mà ăn hiếp hắn á?!"

"Tỷ! Tối hôm qua hắn còn cướp thịt của ta đó!!!"

Giang Yếm Ly đứng lên, nói muốn nấu lại cho Nguỵ Vô Tiện một nồi canh, hứa rằng tất cả xương sườn đều là của hắn.

Nguỵ Vô Tiện thoả thuê đắc ý mà ngoe nguẩy cái đuôi vô hình cùng đi ra ngoài.

Giang Trừng bực bội hừ một tiếng.

Đêm đó trên bàn cơm, Lục sư đệ lần thứ hai khóc lóc kể lể: "Đại sư huynh lại giành thịt của ta...." Tuy rằng Nguỵ Vô Tiện trở về, Giang Yếm Ly thực sự sẽ làm vài món ăn ngon, nhưng có ăn được đâu!

Tam sư đệ an ủi nói: "Mười ngày sẽ nhanh thôi"

Ngày vừa tới, chúng đệ tử Liên Hoa Ổ quả thực gấp không thể chờ nổi, vội vàng đem Đại sư huynh đóng gói tặng cho người ta, phải gả, mau gả, đừng ở lại đây!