[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 111



Mười tháng sau, ở Linh Bảo Các, trong toà thành lớn nhất của Lan Lăng.

Rực rỡ muôn màu, lẫn lộn trong gian phòng Đa Bảo Cách, trưng bày rất nhiều linh thạch, binh khí cao cấp, cũng có những phụ kiện có linh lực hoặc khắc chú văn, nhưng một ít loại cấp thấp hơn, vẫn có tác dụng giống như vậy – người tu tiên mang vật phẩm không cần chú trọng thẩm mỹ, có điều kiện thì chắc chắn chỉ muốn thêm công dụng, nhưng điều này không phải ai cũng có đủ khả năng.

Ở Linh Bảo Các, cũng không thường thấy những món đồ thực sự tuyệt phẩm, những thứ đó tất nhiên nằm trong tay các đại thế gia, không có khả năng được bày ra buôn bán.

Có mấy người đang cẩn thận lựa, so giá, cũng có người leo lên tầng lầu hơi cao một chút, nhưng lại ngại ngần tiền không đủ, nên những người đến xem đó, không dám lên trên nữa, dù bên trên vẫn còn vài tầng lầu.

Bởi vậy luôn có người tụ tập ở chỗ này nói chuyện phiếm.

Một tu sĩ nói: "Tiên đốc à? Gần đây có người tung tin này ra, nói hiện giờ chia năm xẻ bảy như rắn mất đầu, muốn bầu ra một vị tiên đốc đứng đầu bách gia, thế nào, có xảy ra hay không?"

"Tiên đốc gì chứ? Nếu không tốt, nhỡ mà như Kỳ Sơn Ôn thị...."

"Đừng nóng nảy! Vị trí này, không có ai muốn ngồi đâu."

"Sao có thể chứ? Không phải là tranh giành đến đánh nhau vỡ đầu sao? Hơn nữa tới lui chỉ có vài vị có thể tranh được chức vụ này, còn tới phiên người khác được sao."

"Không tới phiên người khác đâu! Cho nên mấy nhà không có ý này, có ai dám mở miệng nói muốn điều này đâu? Cũng dám đề cử ai đâu?"

"Trước có vị kia đề nghị, tên là gì ta... hình như là gia chủ Diêu gia, hắn là muốn lấy lòng ai? Kết quả tâng bốc không thành, lại còn ôm đầu máu"

"Ây da, ta thấy hắn rất là nhiều chuyện đó, chuyện gì cũng muốn thò miệng vào giành phần nói, cái gì cũng đều là nghe nói, đoán chừng, không có cái gì biết rõ ràng, rốt cuộc là nói bậy không à".

"Ha ha khi đó ta có mặt, thấy được, hắn bị Xích Phong Tôn mắng cho một trận thẳng mặt, bị doạ muốn đái trong quần, lúc đi là chân mềm nhũn, bộ dáng đó thật là...."

Giọng điệu của những người đó chuyển sang vui sướng khi người khác gặp hoạ, đa số bàn tán vài câu về Diêu tông chủ đó.

Nhưng cũng có người kinh ngạc: "Thế nhưng cũng có thể có việc này... " Địa vị cao như thế, chả nhẽ bốn thế gia kia lại chịu từ bỏ ư.

"Không nói được là bởi vì lão Kim tông chủ đã chết rồi...."

"Không có thì không có, không có là tốt nhất, dù sao cũng là việc của mấy người ở trên kia, không tới phiên phận tép riu chúng ta bận tâm".

Một người khác thay đổi đề tài: "Tháng trước có ai tham dự lễ khánh thành Bất Tịnh Thế không, tại hạ có đi, đã mở rộng và cải tạo mấy lần, thật là nguy nga lộng lẫy nha".

"Lan Lăng Kim thị cũng mở rộng Kim Lân Đài đó, phía bên Cùng Kỳ Đạo nghe nói cuối cùng cũng đã cải tạo xong, dùng để nghênh đón khách bên ngoài, lúc mở tiệc sẽ mở cửa, thật là tuyệt đẹp vô song."

"Lại nói, vị tiểu Kim tông chủ này lúc mới kế vị tình hình không được tốt, nhưng giờ liên tiếp đón tin vui"

"Là ngươi nói Cầm chu lễ hả? Giữa một đống đồ chơi màu sắc rực rỡ mà đứa nhỏ ôm lấy Tuế Hoa kiếm của cha hắn, khiến cha mẹ hắn ngạc nhiên, nói về sau nhất định sẽ là một đại kiếm tiên ghê gớm á!"

Ở tầng dưới có một người, toàn thân bạch y, đi ngang qua gian phòng Đa Bảo Cách hoàn toàn không có ai, tựa như thấy món đồ hứng thú, dừng lại, cầm lấy một hạt ngọc có đính rua xem xét kỹ lưỡng, nghe vậy cười nhẹ.

Một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến: "Tiểu Kim phu nhân thật tốt số, đây là kiếp trước từ bỏ phi thăng nên mới tu luyện được vận số tốt như vậy".

Nữ tử đi theo nói: "Xem ra quả nhiên là ngàn tốt vạn tốt, cũng không bằng đầu thai tốt. Mọi người, rõ ràng đều là như vậy..."

Bạch y nhân khẽ nhíu mày, may mà giọng nói có chút chua chát đó đã bị một giọng nói lớn hơn lấn át: "Lan Lăng Kim thị không hổ là Lan Lăng Kim thị, chỉ một buổi Cầm chu lễ cho đứa bé thôi mà tổ chức phô trương lớn như vậy".

"Ngươi không nhìn xem cha mẹ của đứa bé là ai à? Có thể qua loa được sao? Đừng nói phu quân của tiểu Kim phu nhân không chịu, còn mẹ chồng hết mực cưng chiều nàng ấy nữa, rồi còn Vân Mộng Giang thị sau lưng nàng ấy... Đợi đến hai ngày nữa là lễ đầy tháng, chỉ sợ là còn phô trương hơn á".

"Lại nói, hôn ước ban đầu của hai nhà Kim Giang này đã bị huỷ bỏ một lần, sau nhờ tiểu Kim tông chủ thay đổi thái độ, tiểu Kim phu nhân á... hai đệ đệ của nàng cũng không chịu, còn ngăn cản mấy lần đó".

"Ta nghe nói, đặc biệt là Nguỵ Vô Tiện kia, không phải là ở Lam gia hay sao, thế mà cả ngày cứ chạy đến Liên Hoa Ổ, kéo theo Hàm Quang Quân cũng đến nữa."

"Nghe nói ở đạo lữ đại điển còn có ý định gây náo loạn, bị Hàm Quang Quân dẫn đi".

Bạch y nhân: "...."

"Nhưng cản thế nào được, hôn sự này vẫn thành đó, theo tình hình mà nói, khó trách phía Giang gia không chịu, bây giờ tốt như vậy, phải xoa dịu Kim gia cho tốt đi".

"Không thể nói như vậy được, hai Khôn Trạch của Vân Mộng Giang thị, một người liên hôn với Cô Tô Lam thị, một người kia thì liên hôn với Lan Lăng Kim thị, mối quan hệ tốt như thế, có chỗ nào không tốt đối với Vân Mộng Giang thị đâu? Ta thấy, những lời đồn đại trước đó là thổi phồng thôi, nếu không thì chỉ là gây khó dễ một chút cho người ta, chỉ là dụ người ta thôi, để thu được nhiều ích lợi hơn...."

Bạch y nhân kia nhướng mày, tuy biết rằng sau lưng có không ít những lời nói chua chát, nhưng thực sự có những người thích nói một câu suy diễn một câu, đem những điều mình suy đoán mà nói như đúng rồi.

Đồ vật đã chọn xong, đang định bước đi.

"Nguỵ Anh"

Vừa thấy người mới tới, hắn liền cười: "Lam Trạm!"

Bước nhanh tới trước để đón, không quan tâm phía sau bỗng nhiên thấy có người đang há hốc mồm, Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi lên đây làm gì? Kêu ngươi chờ bên ngoài, ta nhanh thôi".

Lam Vong Cơ không nói gì, cùng hắn đi xuống lầu, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy mình cũng thật sự đi hơi lâu: "Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi nghe người ta nói chuyển, nên nghe thêm vài câu, thế nào, có phải là chờ lâu lắm rồi không?"

Lam Vong Cơ dịu dàng nói: "Không sao".

Bên trong Linh Bảo Các chợt im lặng như tờ, nhìn theo hai người vừa rời đi, mới vừa rồi không biết ở đây từ lúc nào, sợ là những lời bàn tán của bọn họ bị người ta nghe không sót câu nào, không quay đầu lại, cũng không thèm nhìn một cái, nhưng những tu sĩ nói lời chua chát đều cảm thấy lo sợ bất an, sợ rằng mình đã bị nhớ kỹ.

Nhưng ai có thể nhận ra được, người như vậy.... Cho dù là dung mạo hay thân phận đều là khiến cho người ta liếc mắt một cái đã phải chú ý, nhưng đó là do nén hơi thở vô thanh vô tức mới tới gần.

Toát mồ hôi lạnh, cuống quýt rời đi, dường như sợ người ta có thể quay trở lại truy cứu bất kỳ lúc nào.

Chỉ có những người biết giữ mồm giữ miệng một chút là có thể cảm nhận được, biết những người đó có lẽ không hứng thú so đo mấy chuyện này đâu.

Vẫn là giải tán, nhỡ đâu xui xẻo gặp chuyện gì thì sao.

Lam Vong Cơ thanh toán tiền xong, hai người ra khỏi Linh Bảo Các, sóng vai đi trên đường. Nhìn Nguỵ Vô Tiện ngắm nghía hộp gỗ đàn hương tinh xảo trong tay, vẻ mặt hài lòng, lộ ra tâm tình vui vẻ, Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi: "Mua cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện liếc nhìn y một cái, cười nói: "Ta mua cái gì ngươi cũng không coi, cứ thế trả tiền, không quan tâm giá cả, Hàm Quang Quân thật là hào phóng".

"Ngươi muốn".

Nguỵ Vô Tiện đưa cái hộp cho y, Lam Vong Cơ nhận lấy, ngón tay thon dài trắng như ngọc để lên nắp hộp, nhẹ nhàng mở ra, lộ ra một viên ngọc trắng có tua rua bên trong, sắc ngọc trong suốt, ánh sáng nhu hoà lưu chuyển, như là có sinh mệnh.

Lam Vong Cơ nói: "Đẹp".

Lời nói ngắn gọn, nhưng Nguỵ Vô Tiện biết chắc chắn không phải nói cho có lệ.

Lam Vong Cơ định đóng nắp hộp, Nguỵ Vô Tiện ngăn y lại, trực tiếp cầm viên ngọc từ trong hộp trên tay y, ánh mặt trời chiếu vào lấp lánh: "Ta chọn lâu như vậy... được rồi, cũng không lâu, ngươi tại sao không nói tiểu Kim Lăng sẽ thích nó?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn: "Thứ ngươi muốn đưa không phải là cái này".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi biết ta không phải muốn đưa cái này, vậy sao không hỏi ta muốn đưa cái gì?"

Lam Vong Cơ hỏi: "Ngươi muốn đưa cái gì?"

Nguỵ Vô Tiện cười to: "Rõ ràng ngươi đã nhìn thấy rồi còn hỏi!"

Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn lại hắn.

Từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ khác, Nguỵ Vô Tiện mở ra, lấy ra một quả chuông bạc có màu sắc cực kỳ tinh khiết, phía trên chạm rỗng hoa sen chín cánh sinh động như thật, cũng giống như chuông bạc Vân Mộng Giang thị mà hắn đeo từ trước đến nay, nhưng tay nghề tinh xảo hơn, trong đó lại ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ.... khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán.

Cái này hắn làm hơn nửa tháng, nếu không ra ngoài săn đêm, thì hơn phân nửa thời gian là tự nhốt mình trong Tĩnh Thất, hết sức chuyên tâm, dường như mất ăn mất ngủ, Lam Vong Cơ phải giúp đỡ huynh trưởng xử lý một số vấn đề trong tộc, khi ra ngoài trở về vẫn thấy hắn còn lăn lộn, so với lúc trước mày mò những đồ vật hơi kỳ kỳ quái quái còn muốn chú tâm hơn, phải nhìn chằm chằm vào việc ăn cơm và ngủ của hắn.

Mà cuối cùng, linh lực tích hợp bên trong, một nửa là do Lam Vong Cơ tặng cho.

Thực lực hai người mạnh mẽ, quả chuông bạc nhìn tinh xảo đẹp đẽ lung linh như vậy, nhưng yêu ma tà ám cấp cao đụng vào cũng sợ là chịu không nổi, chứ đừng nói loại cấp thấp, còn người thường thì khỏi nghĩ, mà muốn duy trì năng lượng mạnh mẽ như vậy không bị phân tán, luôn luôn vận chuyển bên trong, thì chú văn khắc lên đó phức tạp không tả nổi.

Viên ngọc có tua rua gắn bên dưới chuông bạc, hai thứ khác nhau phối hợp với nhau lại cực kỳ thẩm mỹ, Nguỵ Vô Tiện rất là hài lòng.

"Đồ vật trong Linh Bảo Các, ngoại trừ đẹp đẽ ra thì chẳng có gì dùng được, nhưng đúng là rất phù hợp"

"Ừm"

"Nhưng ta vốn là định lặng lẽ đi vào rồi lặng lẽ đi ra, Lam Trạm ơi là Lam Trạm, ngươi thì hay rồi, kêu ngươi chờ bên ngoài sao lại đi vào? Cũng không chịu thu lại hơi thở, làm ngươi ta sợ".

Lam Vong Cơ nói: "Ta sai".

Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm nói: "Ngươi sai, cho nên hoá đơn ngươi đã thanh toán, giờ dẫn ta đi ăn nữa là được".

Lam Vong Cơ gật đầu, ánh mắt nhu hoà: "Được".

Lam Vong Cơ sai chỗ nào, chẳng qua là Nguỵ Vô Tiện vào hơi lâu, nên đi vào xem thế nào, thấy Nguỵ Vô Tiện cố ý, nên mới buông hơi thở ra, làm cho mấy người rảnh rỗi nhiều chuyện đó một phen kinh hãi.

Chỉ cần bọn họ không muốn bị phát hiện, thì sao mà có thể bị phát hiện được?

Kéo y đi, Nguỵ Vô Tiện hào hứng đi tới phía trước hỏi thăm, tìm ra tiệm rượu cung cấp rượu cho tiệc của Lan Lăng Kim thị.

Mang thai mười tháng, Giang Yếm Ly thuận lợi sinh ra một hài tử, mẹ con đều bình an. Sau này là Càn Nguyên, Trung Dung hay Khôn Trạch thì không biết, nhưng đó là một bé trai có ánh mắt sáng ngời.

Lúc Giang Yếm Ly mang thai Nguỵ Vô Tiện cũng có tới thăm vài lần, lần đầu tiên vẫn là hùng hổ chạy tới, nhưng cũng không biết là có phải là trùng hợp hay không, đúng lúc Kim Tử Hiên – người dường như không muốn rời vợ nửa tấc – phải đi xử lý sự vụ, nên Nguỵ Vô Tiện không gặp được, trước mặt Giang Yếm Ly thì Nguỵ Vô Tiện đương nhiên an phận thủ thường, cùng lắm chỉ là ngoài miệng nói Kim Tử Hiên vài câu.

Giang Yếm Ly khẽ cười, vẫy tay muốn Nguỵ Vô Tiện lại đây, mở miệng kêu hắn sờ bụng xem.

Kỳ thật thai hơn tháng rờ cũng không thấy, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn là cảm thấy bên trong dường như thực sự có thai nghén thứ gì đó, hắn có thể chạm vào nhịp đập sống động đó, sắc mặt khó nén vẻ ngạc nhiên.

Giang Yếm Ly kêu hắn đặt tên tự cho cháu trai tương lai, Nguỵ Vô Tiện không chút khách sáo, nghĩ nghĩ liền nói: "Đời sau của Lan Lăng Kim thị là thế hệ sau theo đúng nghĩa đen. Vậy kêu là Kim Như Lan đi".

Giang Yếm Ly nói: "Được a"

Giang Trừng đến sau chừng nửa canh giờ, lại thăm tỉ ruột, nghe nói tên tự đã đặt xong, vẫn là Nguỵ Vô Tiện đặt, không tới phiên hắn, nên nói: "Không được, nghe giống như là Kim Như Lam, Lam trong Lam gia, con cháu của Vân Mộng Giang thị và Lan Lăng Kim thị tại sao lại kêu Như Lam?"

Nguỵ Vô Tiện liếc hắn một cái, bỗng nhiên khoa trương quá mức mà khen ngợi lên: "Ta cũng chưa nghĩ ra, Giang Trừng, nghe ngươi nói như vậy, thật đúng là sửa thành Lam tốt hơn. Lam gia tốt mà! Ngươi xem, hoa lan là loại hoa quân tử, Cô Tô Lam thị chính là người quân tử, xem Lam Trạm kìa.... Lam là cái tên đẹp!"

Giang Trừng nghe hắn nói không được mấy câu đã nhắc tới Lam Vong Cơ rồi, bèn trừng mắt nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi đủ rồi nha, ngươi dám kêu con của tỉ là Kim Như Lam thử xem!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Thử cái gì mà thử, ta chính là muốn gọi như vậy __ ngươi, không, quản, được! Sư tỉ kêu ta chọn tên tự, không phải kêu ngươi, chọn lựa gì nữa?"

Giang Yếm Ly nhoẻn miệng cười nói: "Được rồi, đừng cãi nhau nữa, lớn thế rồi... A Tiện, ngồi xuống đi, tới đây, ta lấy canh hầm cho các ngươi ăn nha".

Nguỵ Vô Tiện vội vàng ngăn nàng lại: "Không cần! Sư tỉ, sao còn làm phiền tỉ như thế được?"

Giang Trừng bất mãn nói: "Việc này để người khác làm mới đúng, Kim Tử Hiên sao còn để tỉ làm mấy chuyện này! Bọn gia phó hạ nhân đâu hết rồi?"

Giang Yếm Ly có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Các ngươi như thế nào mà cứ một đứa rồi hai đứa đều.... Tử Hiên vẫn luôn kêu ta phải sai biểu người khác làm, nhưng ta mang thai, chứ có phải là đi không nổi đâu..."

Nói tới lui vài câu, Nguỵ Vô Tiện liền quên mất định tới đây thay mặt sư tỉ tính sổ với Kim Tử Hiên, đứa bé trong bụng Giang Yếm Ly còn chưa biết là trai hay gái lại kêu hắn đặt tên tự, bỗng nhiên hắn rất mong chờ thấy đứa cháu này.

Đến Cầm chu lễ đương nhiên lại tới thăm, sau khi sinh nở, sắc mặt của Giang Yếm Ly rất tốt, Kim Tử Hiên đúng thật là chăm sóc nàng rất cẩn thận.

Bé trai mới sinh ra liền có tên, là Kim Lăng.

Thật là cái tên đặc biệt, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy như vậy.

Lễ đầy tháng này, đương nhiên Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể không có thiệp, hắn cùng Lam Vong Cơ mang lễ vật của Cô Tô Lam thị đi tặng, còn bản thân hắn khi quay lại Cô Tô, sau khi nhìn thấy đứa bé lần đầu tiên, đã tận tâm tận lực chế tác một món quà mà hắn cảm thấy thích hợp nhất.

Cực kỳ nâng niu, đưa cho Lam Vong Cơ xem qua, rồi thật cẩn thận cất lại vào trong hộp, mặt trong của hộp có khắc ngày sinh của Kim Lăng, sợ để lung tung bị đè hư, nên luyến tiếc để Lam Vong Cơ cất giùm hắn, nhẹ nhàng cất vào tay áo, thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nghía.

Nhìn Lam Vong Cơ đang nhìn hắn, Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ta cũng làm cho ngươi một cái, khắc hình mây cuốn, ngươi thấy thế nào?"

Lam Vong Cơ đáp: "Tốt"

Sau đó quả thật đã làm cái chuông bạc như thế, cũng tự làm cho mình một cái, vừa vặn thành đôi, cái đưa cho tiểu Kim Lăng không thể lúc nào cũng ngắm được, nhưng cái Lam Vong Cơ đeo bên người, Nguỵ Vô Tiện có thể muốn là lại chạm vào cho kêu mấy cái.

Ngày lễ đầy tháng đó, lúc đi trên xe mà Lan Lăng Kim thị cố ý sắp xếp đến đón bọn họ, sau khi đi vào con đường dốc dài chỉ mở cửa vào những dịp đặc biệt, thì môn sinh đánh xe của Kim gia đi chậm lại, giảng giải về các phù điêu vẽ ở hai bên sườn núi, đều là những sự tích cuộc đời các danh sĩ và gia chủ Kim gia qua nhiều thế hệ.

Bốn bức tranh bắt mắt nhất, tất nhiên thuộc về bổn đại gia chủ Kim Tử Hiên, bức tranh vẽ nam tử cực kỳ tuấn mỹ, thần thái sáng ngời, kiêu căng ngạo mạn, Nguỵ Vô Tiện không phải lần đầu xem, nhưng vẫn dùng âm lượng mà môn sinh không thể nghe để nói nhỏ với Lam Vong Cơ vài câu.

Môn sinh liếc mắt thoáng thấy Nguỵ Vô Tiện ghé vào bên tai Lam Vong Cơ nói nhỏ, Lam Vong Cơ ôm lấy eo hắn, tựa như muốn đề phòng người này bị dằn xóc đột ngột gì đó mà văng ra khỏi chỗ ngồi... Không biết nội dung câu chuyện, chỉ cảm thấy hai người cực kỳ thân mật, tận mắt nhìn thấy, thật giống như trong lời đồn.

Vào đại sảnh đãi tiệc của Kim Lân Đài, lễ đầy tháng, quả thực như lời bên ngoài nói, rất là long trọng.

Vai chính nhỏ xíu trong suốt buổi lễ nhận được không biết bao nhiêu là quà tặng, cha mẹ hắn vẫn là phu thê mới kết hôn chưa được một năm, nên cử chỉ cực kỳ ân ái, Kim Lăng đầy tháng, cũng là Giang Yếm Ly mới vừa ở cữ xong, đi một đoạn đường ngắn, mà Kim Tử Hiên trước sau không hề rời tay.

Lam Vong Cơ tặng quà, là lễ vật của Cô Tô Lam thị.

Còn Nguỵ Vô Tiện tặng món quà mà tự tay hắn chế tác, mở hộp ra, những người có mắt nhìn ở đây đều kinh ngạc cảm thán.

Chiếc chuông bạc nhỏ tinh xảo được đeo vào áo lót của Kim Lăng, không rời khỏi người, khi không có việc gì, thì nhìn lung linh đẹp đẽ, chỉ cần không bị tổn hại sau khi chống đỡ đại nạn, sẽ luôn liên tục phát ra ánh sáng nhàn nhạt tinh khiết, bảo vệ thân thể chủ nhân an toàn.

Sau này, Nguỵ Vô Tiện thỉnh thoảng đến Kim Lân Đài không chỉ thăm sư tỉ, mà còn thăm đứa cháu trai nhỏ này nữa.

Còn có thể gặp nhau ở Liên Hoa Ổ trong vài dịp lễ.

Chớp mắt Kim Lăng đã ba tuổi, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy, đứa nhỏ này cũng là đứa trẻ khá thú vị, dù nhất định không chịu đùa giỡn, tiểu A Uyển thì đã bình tĩnh hơn nhiều, chơi với nó vài lần thì không còn mỗi lần mỗi tức giận mà khóc nữa.

Vì vậy hắn không trồng Kim Lăng được, còn chưa kịp trồng đã khóc rồi, hơn nữa Lam Vong Cơ sẽ không ở Kim Lân Đài canh chừng giùm hắn, cho dù khắp hoa viên Kim Tinh Tuyết Lãng có sẵn cái hố nào hay không, thì hắn cũng không tìm thấy được cái xẻng cái cuốc nào giống ở sơn thôn mà Ôn Tình, Ôn Ninh ở... Dù sao Kim Lăng tới tuổi có thể chôn được cứ nhìn thấy hắn là cảnh giác, vừa nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện tới gần, là kêu cha hắn chạy tới.

Cha hắn rõ ràng là một tông chủ đại thế gia, không biết vì sao bất cứ lúc nào cũng có thể chạy tới, rồi rống lên tức giận: "Nguỵ Vô Tiện! Sao lại là ngươi hả!"

Nguỵ Vô Tiện vô tội nói: "Ngươi đổi câu khác đi, hôm nay ta còn chưa làm bất kỳ điều gì hết.... Không đúng, ta chưa làm gì cả!"

Lông mày Kim Tử Hiên nhướng đến nỗi sắp bay lên, bắt đầu tính sổ từng cái một: "Lần trước ngươi cướp diều của Kim Lăng, lần trước nữa thì làm hư cây cung nhỏ của nó, lần trước trước trước nữa...."

"Ấy! Ngưng lại!" Nguỵ Vô Tiện thản nhiên nói: "Diều ta mượn xem thôi sao lại tính là cướp? Huống hồ đó là Lam Trạm mua nên không phải coi là ta đưa hay sao! Cây cung kia thật sự không trách ta được, ngươi không làm cho hắn cây cung tốt một chút, làm kém quá, kéo một cái đã hỏng rồi!"

Kim Tử Hiên suýt nữa giận quá hoá cười: "Ngươi ba tuổi hay sao hả Nguỵ Vô Tiện?! Đó là cung cho trẻ con chơi, ngươi là người lớn mà thử cái gì! Còn nữa, đừng tưởng ta không biết Lam Vong Cơ mua diều là để bồi thường ngươi làm hư cung!"

Nguỵ Vô Tiện còn muốn giải thích, Lam Vong Cơ mở miệng làm chứng cho hắn: "Hôm nay hắn không làm gì cả".

Kim Tử Hiên cười lạnh một tiếng, mặt đầy vẻ không tin tưởng, chỉ thiếu chút nữa là mở miệng kêu Nguỵ Vô Tiện cút đi.

Giằng co một hồi thì Giang Yếm Ly chạy tới, khom người bế Kim Lăng chạy tới nàng, Kim Tử Hiên sợ nàng bế nặng, muốn đón lấy nhưng bị cự tuyệt, Giang Yếm Ly dịu dàng sờ vào mặt hắn, cười nói: "Được rồi, ăn cơm đi. A Tiện, có đến ăn cùng tới với Lam nhị công tử của ngươi không?"

Nguỵ Vô Tiện vui vẻ nói: "Ăn!" Nắm chặt tay của Lam Vong Cơ đi về phía trước, "Sư tỉ hôm nay làm món gì?"

Giang Yếm Ly ôm tiểu Kim Lăng, nhẹ giọng nói: "A Trừng hôm qua sai người tặng củ sen của Vân Mộng, ta nấu canh sườn hầm củ sen........"

Nghe có món canh sườn hầm củ sen, Kim Tử Hiên càng không thể đuổi được Nguỵ Vô Tiện đi.

Dù sao vốn dĩ cũng đuổi không đi.

Quá ngọ tiểu Kim Lăng lại có quà tặng mới, là đồ chơi, nhưng Nguỵ Vô Tiện luôn sẽ cho nó những món nó chưa thấy qua, nên yêu thích không rời tay, chịu cho Nguỵ Vô Tiện ôm vào lòng vuốt ve mấy cái cũng không phản đối.

Vẫn có chút quyến luyến lúng ta lúng túng khi chia tay, nhưng mà, nhiều nhất cũng chỉ kéo dài đến lần sau khi Nguỵ Vô Tiện lại chọc ghẹo nó.