[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 112



Vùng Lan Lăng có Kim gia quản lý, tu sĩ nhà hắn đương nhiên sẽ không đến đây săn đêm. Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng hay đi ngang qua, nếu không muốn tiện đường ghé thăm Giang Yếm Ly, thì sẽ không ngừng lại nếu không cần nghỉ ngơi.

Cho nên cũng không đến Kim Lân Đài thường xuyên lắm, số lần đi Liên Hoa Ổ trong một năm cũng chỉ vài lần như vậy, tính ra, số lần đến tiểu sơn thôn sắp xếp cho dòng họ Ôn Tình Ôn Ninh ở còn nhiều hơn một chút.

Dù sao cũng là địa phận của Cô Tô Lam thị, cách không xa, với lại cũng cần thỉnh thoảng kiểm tra lại trận pháp.

Ban đầu là một tiểu sơn thôn bỏ hoang, tận dụng để ở cũng đã 5 năm, trong 5 năm qua những người này đã sinh sống khá tốt, tuy sống khép mình trong sơn thôn, nhưng không thiếu cái ăn cái mặc.

Đương nhiên vẫn sẽ xuống núi, dân sống ở chân núi cũng là bá tánh như nhau, đối với Ôn gia cũng từng có nghe đồn đãi, nhưng không nhận ra, huống chi ngoại trừ Ôn Tình nổi tiếng về y thuật được Ôn Nhược Hàn trọng dụng, còn những tàn quân Ôn gia bình thường khác, cởi bỏ áo khoác thêu hình mặt trời rực cháy thì cũng khó bị nhận ra.

Đến trấn nhỏ không có gì nguy hiểm, các thứ trồng trọt được gần như là tự mình sử dụng hết không có dư để bán, nhưng sẽ mang những thứ thuốc mà Ôn Tình chế tạo được để đổi lấy vật dụng hàng ngày, thuốc là thuốc tốt, nên cũng dễ dàng trao đổi được nhiều thứ tốt.

Rời khỏi thế lực từng là lớn nhất trong tiên môn thế gia, thế nhưng đụng tới cái gì cũng có thể dựa vào sức mình.

Nhưng tính cách của những môn nhân đi theo Ôn Ninh đúng thật là tương đối đôn hậu thành thật, vốn dĩ cũng không được hưởng nhiều ân huệ của gia tộc, không phải việc gì cũng dựa vào gia phó gia nô, cho nên đến phiên mình làm cũng không thấy khó khăn.

Năm thứ ba dọn đến đây ở, là Ôn Tình không còn kêu Nguỵ Vô Tiện mang bất kỳ thứ gì lên đây nữa.

Hiện giờ Nguỵ Vô Tiện thường đi tay không đến đây, thật sự là nếu tình cờ đi ngang qua sẽ lên núi trêu chọc vài câu, để cho Ôn Tình bắt mạch, hai người chơi với A Uyển, hoặc là đem đứa nhỏ này xuống núi để trải nghiệm, có dư thời gian thì ngự kiếm mang nó đi chơi xa một chút.

Sau khi Kim Lăng được sinh ra, có khi Nguỵ Vô Tiện mua hoặc làm đồ chơi gì đều cũng nghĩ đến A Uyển, nhưng hai đứa nhỏ chênh lệch tuổi nhau, hơn kém nhau 4 tuổi, con nít lớn lên qua một ngày là đã thay đổi, đồ cho tiểu Kim Lăng ăn có thể không thích hợp đưa cho A Uyên ăn, Nguỵ Vô Tiện cũng không hiểu rõ đám con nít lắm, Lam Vong Cơ so với hắn càng không biết gì về việc này, nên không đưa ra ý kiến, Kim Lăng thích cái gì còn có thể nghe sư tỉ nói, chứ A Uyển... thôi thì dứt khoát dắt nó xuống núi, coi thích cái gì mua cái nấy.

Trước khi mua còn chọc nó hai lần, Ôn Uyên không có được những thứ đó sẽ không như những đứa trẻ hay khóc lóc nhõng nhẽo, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, Nguỵ Vô Tiện cứ hỏi xong lại ôm nó ra thật xa, nên càng thêm uỷ khuất, nhịn không được sẽ mếu máo, nhưng cuối cùng vẫn là được mua, dần dà... Nguỵ Vô Tiện lại dùng những cách thức khác chọc nó đến mức nó vừa lo lắng vừa nhảy lên.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hắn có dư khả năng để chơi với một đứa trẻ nhỏ.

Lại đến thăm sư tỉ, thăm tiểu Kim Lăng xong, trước khi từ Kim Lân Đài trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, lần trước ghé thăm tiểu sơn thôn đã hơn một tháng, nghĩ cũng tiện đường ghé thăm một chút.

Lúc lên núi, từ xa Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy một đứa nhỏ ngồi bên đường núi, cầm cái xẻng gỗ nhỏ đào đất, nhảy nhanh hai bước vọt tới, thân thiện ngồi xổm bên cạnh, quan tâm hỏi: "A Uyển, đào hố hả?"

Ôn Uyển đang chăm chú, bị hắn doạ nhảy dựng rớt cái xẻng: "Tiện ca ca!"

Ngữ khí không biết là sợ hay là mừng.

Cũng may tính cách không như những đứa trẻ bình thường, chứ không thì chắc chắn sẽ phát ra tiếng thét chói tai của đứa nhỏ, đã gần bảy tuổi, đằng này vừa thấy hắn liền ôm chân.

Nguỵ Vô Tiện nhặt cây xẻng nhỏ lên, phụ nó đào hố, bày ra bộ dạng chăm chỉ đào hố, Ôn Uyển không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng bản năng cảm thấy không ổn: "Trả lại cho ta!"

Nguỵ Vô Tiện giơ tay cao lên, phát hiện thấy hắn ngồi xổm giơ tay, thì A Uyển ở tuổi này đã cao có thể với tới được, nên mới ung dung thong thả đứng dậy: "Không được, ta giúp ngươi mà".

Ôn Uyển nhảy lên nói: "Hố đủ lớn rồi, không cần Tiện ca ca giúp".

"Không đủ, không đủ, A Uyển, ngươi xem mỗi năm ngươi lại lớn hơn một chút, hố này không chôn được ngươi á".

Ôn Uyển chạy đi: "Ta không muốn vào đó".

Nguỵ Vô Tiện duỗi tay ra, giữ vai nó lại không cho chạy đi, mặt đầy vẻ nghiêm túc: "Không được, ta nói người vào là phải vào".

Ôn Uyển giãy giụa: "Ta không cần vào đó!"

Nguỵ Vô Tiện kiên quyết nói: "Ngươi sẽ vào".

Một giọng nữ lạnh lẽo vang lên: "Muốn thử xem hay không, coi chút nữa là nó vào hay ngươi vào".

Nguỵ Vô Tiện buông tay ra, Ôn Uyển trốn sau người mới tới, Nguỵ Vô Tiện ra vẻ sợ hãi kiểu "Ngươi tới khi nào mà ta không phát hiện ra vậy", lẻn đến sau lưng Lam Vong Cơ.

Ôn Uyển vừa mở miệng, Nguỵ Vô Tiện đã hoảng sợ nói: "Lam Trạm! Thật sợ quá! Cứu ta!"

Lời méc của Ôn Uyển vừa ra đến miệng đã quên mất tiêu.

Ôn Tình: "......"

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục làm lố nói: "Trời ơi, sợ quá mức rồi, ánh mắt thật đáng sợ, Ôn Tình, ngươi đừng nhìn ta như vậy, đã trả lại A Uyển cho ngươi rồi, ta thật sự không có làm gì hắn, hôm nay ta không chôn hắn cũng không treo hắn lên cây, ngươi đừng tới đây! Lam Trạm, Hàm Quang Quân, ngươi phải bảo vệ ta, ta....."

Ôn Tình mặt vô biểu tình nói: "Nguỵ Vô Tiện, ngươi ra đây"

Nguỵ Vô Tiện co rúm người lại, núp sau Lam Vong Cơ: "Ta không ra"

Ôn Tình lặp lại: "Ra đây". Dừng một chút nói: "Ta bắt mạch cho ngươi".

Lam Vong Cơ nghe vậy nhúc nhích, nghiêng người: "Đừng đùa nữa".

Nguỵ Vô Tiện vốn đang hăng say khuấy nước cho đục lên, để Ôn Tình không có bất kỳ cơ hội nào mắng chửi hắn, bỗng nhiên nghe giọng điệu nghiêm nghị của Ôn Tình cũng ngẩn người ra, Lam Vong Cơ tránh ra, Ôn Tình nhanh chân đi tới, nắm lấy tay của Nguỵ Vô Tiện.

Một lát, Ôn Tình buông tay lùi lại hai bước, giọng điệu bình thản nói: "Quả nhiên".

Câu nói không đầu không đuôi, Nguỵ Vô Tiện không thấy manh mối gì, hỏi: "Quả nhiên cái gì?"

Ôn Tình nhìn hắn, ánh mắt chuyển sang nhìn đôi mắt đang gợn sóng của Lam Vong Cơ, câu chữ rõ ràng nói: "Còn chưa được một tháng, ước chừng là hơn mười ngày, mạch tượng này chưa rõ ràng nên không phát hiện ra cũng là bình thường. Được rồi, mang hắn vào nhà ngồi, ta xác nhận lại lần nữa xem rốt cuộc là đã bao lâu".

Lúc đã ngồi trong nhà rồi Nguỵ Vô Tiện vẫn còn ngơ ngẩn, chưa kịp nghe rõ ý của Ôn Tình, thì Lam Vong Cơ đã ẵm hắn vào trong nhà, đặt lên ghế, đem hai tay hắn để ngay ngắn trên bàn, kéo tay áo lên.

Một loạt động tác được thực hiện xong, Nguỵ Vô Tiện mới mờ mịt nói: "Lam Trạm, ngươi làm gì vậy?"

Ôn Tình nhìn thấy toàn bộ sự việc, trầm mặc một hồi, xoa xoa thái dương nói: "Hàm Quang Quân, ta thấy hắn khá tốt, không cần ẵm, mang thai thôi mà, tay chân khoẻ mạnh không phải là không thể đi đứng, mới vừa rồi còn đi lại rất hoạt bát..."

"......." Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi nói cái gì?"

Ôn Tình hờ hững nói: "Nói ngươi tay chân khoẻ mạnh không phải là không thể đi đứng, mới vừa rồi còn rất hoạt bát, chờ tí nữa còn tính sổ ngươi nợ A Uyển".

"Câu trước á?"

"Ngươi mang thai"

"Ta __" Nguỵ Vô Tiện đứng phắt dậy, còn chưa kịp nói gì, Lam Vong Cơ đã đưa tay đỡ hắn: "Nguỵ Anh!"

Nguỵ Vô Tiện quay đầu, trở tay nắm chặt Lam Vong Cơ, vội la lên: "Lam Trạm, nàng ta nói gì vậy? Ta...."

Lam Vong Cơ bình tĩnh nói: "Không sao, ta ở đây".

Nhưng bàn tay đang nắm hắn rất là chặt, Nguỵ Vô Tiện cảm giác được một tia xúc động không dễ phát hiện ra ở y.

Không.... Lam Trạm mới vừa rồi không nói hai lời cứ thế ẵm hắn vào nhà, kiểu gì cũng.... không thể gọi là bình tĩnh.

Đứng một hồi, bỗng nhiên hắn nhào tới, Lam Vong Cơ vội vàng đỡ được hắn, động tác lộ ra chút hoảng loạn, sợ rằng hắn cứ như thế lao vào ôm y rồi ngã ra: "Ngươi,"

Nguỵ Vô Tiện ngắt lời, kéo ống tay áo của y nói: "Ta? Ta... cái gì mà.... mang.... thai hả?"

Thoáng sửng sốt, sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ cực nhẹ mà gật đầu, nắm chặt cánh tay hắn, thấp gọng đáp: "Ừm"

Sau khi ôm nhau một lúc lâu, trái tim đập hỗn loạn cuối cùng cũng dần dần bình ổn lại, Nguỵ Vô Tiện buông tay ra, Lam Vong Cơ lại vẫn không buông, hắn cũng không vùng ra, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì quay đầu, phát hiện Ôn Tình quả nhiên đi rồi, không biết là có phải là để cho bọn hắn có chút không gian hay không, nhưng còn sót lại A Uyển đang ngồi xổm bên cạnh ngửa đầu ngơ ngác nhìn bọn họ.

"......."

Ôn Tình vốn là định chờ Nguỵ Vô Tiện vào nhà ngồi xong, sau đó từ từ bắt mạch lại, xác nhận một chút coi rốt cuộc là mang thai đã bao lâu, cùng với tình trạng thế nào.

Nhưng nhìn tình hình, đoán là hai người cần một chút thời gian, nên nàng đẩy cửa ra ngoài, dù sao cũng không vội, lúc nãy thăm mạch rõ ràng thể trạng Nguỵ Vô Tiện rất tốt, tốt đến mức bản thân hắn, thậm chí là Lam Vong Cơ cũng không nhận ra Nguỵ Vô Tiện có thai, để xác nhận tỉ mỉ kỹ càng thêm chút nữa, từ từ cũng không sao.

Thời gian khoảng nửa nén hương thì quay trở lại, nghĩ chắc Nguỵ Vô Tiện đã bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ, nàng cũng có thể đem A Uyển đi trước, mới vừa rồi sơ ý quên mất A Uyển.

Nhưng mà mở cửa, trong nhà không một bóng người.

Ôn Tình: "......."

Chỉ là đi ra ngoài để bình tĩnh một chút, lý do gì lại cần bế con của người ta đi theo cơ chứ?

Đứng một hồi, đoán Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện chắc là đi ra ngoài một vòng rồi sẽ trở về tìm nàng, có tiếng gõ cửa, một phu nhân đứng tuổi bưng trà đi vào: "A Tình, ta pha trà cho các ngươi...." Ánh mắt đảo một vòng rồi nói: "Nguỵ công tử và Hàm Quang Quân... bọn họ đi rồi sao?"

Ôn Tình nói: "Tạm thời đi ra ngoài một chút thôi".

Vị phu nhân "À" một tiếng, vẫn để trà lên bàn, Ôn Tình ngồi xuống, vị phu nhân rót trà cho nàng, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh.

Nhìn tuổi đoán vai vế, chắc là trưởng bối của Ôn Tình, chỉ là tính cách Ôn Tình mạnh mẽ, trước nay đều lãnh đạo bọn họ, vị phu nhân đó và những người nhà họ Ôn khác ở đây đa số đối với nàng có phần kính sợ, cởi bỏ áo khoác thêu mặt trời rực cháy đã lâu như vậy, mà cũng không thay đổi được thái độ.

Cho nên, tuy rằng có chuyện muốn nói, nhưng ngồi trên ghế, mặt tỏ ra rất muốn nói mà lại thôi, trước sau vẫn không chủ động mở miệng.

Vì đằng nào cũng đợi người trở về, nên Ôn Tình hờ hững hỏi: "Sao vậy?"

Vị phu nhân do dự một hồi, hơi rụt rè nói: "A Tình à.... việc của A Uyển, ngươi đã nói với Nguỵ công tử bọn họ chưa?"

"Chưa".

Nghe vậy vị phu nhân có vẻ hơi sốt ruột, nhưng âm lượng vẫn nhỏ như trước: "Đã sắp bảy tuổi rồi, không thể kéo dài, A Tình, ngươi nên hỏi thử xem sao...."

Ôn Tình ngắt lời nói: "Nguỵ Anh đã mang thai"

Vị phu nhân nuốt vội xuống bụng phần còn lại chưa kịp nói, lấy tay áo che miệng: "Cái gì....!"

Ôn Tình giải thích: "Mới vừa rồi xem mạch, đúng là có thai".

Vị phu nhân im lặng một hồi, giây lát nhẹ giọng nói: "Là một việc tốt ha...." Rồi giọng nói chuyển sang có chút buồn rầu, "Vậy... việc của A Uyển là không thể nào rồi".

Ôn Tình thổi trà cho nguội, nhấp một ngụm, không nói gì.

Sau khi đến ở trên núi, phu nhân này coi như là người chiếu cố Ôn Uyển nhiều nhất, dù sao người có huyết thống gần nhất với đứa trẻ, là bà ngoại, tuổi tác đã cao, hành động không tiện, thị lực, thính lực đều không còn tốt, căn bản không thể chăm sóc được.

Còn phu nhân này đã mất con và chồng trong Xạ Nhật Chi Chinh, nên dồn hết tình cảm cho A Uyển, lặng lẽ chăm sóc. Theo thời gian A Uyển lớn lên, một năm trước bắt đầu đề nghị với Ôn Tình, Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ thỉnh thoảng ghé qua nơi này, thấy bộ dáng của hai người, đối với A Uyển rất tốt, rõ ràng cũng rất thích đứa nhỏ này.

Hiểu được tư chất của hai người cực cao, để có con nối dõi sẽ không dễ dàng, hay là... hỏi thử, có thể nhận nuôi Ôn Uyển hay không.

Nếu vẫn cứ ở đây, sẽ không tốt cho một đứa nhỏ như vậy.

Những người khác đều là người lớn, cả đời này cho dù ở đâu thì cũng vậy, có thể an cư ở tiểu sơn thôn này thực sự là rất tốt, mấy năm nay chỉ cần cẩn thận một chút không thường xuyên ra ngoài, thì sẽ không bị những người oán hận Kỳ Sơn Ôn thị bắt lấy, thật sự như vậy là đủ rồi, nhưng Ôn Uyển nếu cứ như vậy đợi tới lúc người bên ngoài dần dần quên đi cừu hận, mặc dù một ngày nào đó cũng có thể ra ngoài, nhưng những năng lực có được cũng sẽ bị mai một.

Có thể hai người họ còn thiếu một đứa trẻ, cho dù không nhận nuôi, chỉ cần được dạy dỗ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng là tốt rồi....

Vị phu nhân đã từng cẩn thận nhắc đến việc này, nhìn Ôn Tình không nói lời nào, nhớ tới A Uyển, vẫn là nhịn không được nói tiếp: "Cứ thử nói xem, không miễn cưỡng, A Tình, việc này đúng là không tiện mở miệng, nhưng mà A Uyển nó... không nên ở cùng chúng ta tại đây nữa".

Ôn Tình vẫn luôn không đồng ý, bởi vì lời nói kiểu này, chỉ cần dám mở miệng thì Nguỵ Vô Tiện bọn họ chắc chắn sẽ không từ chối.

Đã được giúp quá nhiều rồi.

Vị phu nhân sau vài lần nhắc tới cũng hiểu rõ ý của Ôn Tình, khó tránh khỏi thất vọng, cho dù có thể hiểu, nhưng không thể nào không hy vọng.

Hôm nay lại thấy bọn họ tới, đứng xa xa nhìn thái độ của Nguỵ Vô Tiện đối với A Uyển, vị phu nhân có tính toán, vội vàng đi chuẩn bị trà, coi Ôn Uyển như là con mình, chỉ hy vọng sau này đứa nhỏ có thể sống tốt, theo chân bọn họ ở chỗ này có lẽ không gọi là xấu, Ôn Tình cũng vẫn có thể dạy dỗ, nhưng nói chung là kém hơn nhiều.

Không ngờ còn chưa kịp nhân dịp đưa trà tới chủ động mở miệng nói điều này, thì người đã không thấy, Ôn Tình còn nói, Nguỵ Vô Tiện đã có thai.

Hai người này sẽ có con của chính mình, rất khó sẵn lòng nhận nuôi một đứa nữa.

"Hàm Quang Quân và Nguỵ công tử, thiên cư cao như vậy, thế mà trẻ như vậy đã có thể có con ha".

Ôn Tình không mặn không nhạt mà "Ừm" một tiếng.

Vị phu nhân nói: "A Tình, vẫn hỏi một câu xem có được hay không, hoặc là, mang đến Vân Thâm Bất Tri Xứ để dạy dỗ".

"Không cần nhờ bọn họ nhận nuôi đứa nhỏ này, chỉ cần cho ở Vân Thâm Bất Tri Xứ để dạy dỗ chắc không thành vấn đề đâu, Lam tiên sinh, trước đó cũng có thu nhận đệ tử của thế gia khác để dạy học mà".

"A Tình, A Uyển còn nhỏ như vậy, cứ ở mãi đây không tốt cho nó, hay là để A Uyển nói với bọn họ? Ta thấy A Uyển cũng thực sự thích Nguỵ công tử, A Uyển đâu? Để ta đi tìm hắn tới đây".

Ôn Tình nói: "Không cần, chắc là đang cùng Nguỵ Anh bọn họ đi ra ngoài một vòng".

Vị phu nhân vui vẻ nói: "Nguỵ công tử thực sự rất thích A Uyển đó, ta nghĩ việc này có thể thành công".

Ôn Tình ngăn cản bà: "Dì à, việc này thật sự không thể nói tới, lời này nói ra, thì bọn họ cho dù muốn cự tuyệt cũng...."

Chợt có tiếng người truyền đến: "Cự tuyệt cái gì?"

Ngẩng đầu nhìn qua, Ôn Tình liếc mắt một cái thấy Nguỵ Vô Tiện đang giơ tay lên, hiển nhiên là muốn gõ cửa, nhưng cửa gỗ đang khép hờ nên mở ra, hắn không kẹp A Uyển như lúc trước, mà chỉ là dắt tay, còn bị Lam Vong Cơ theo sát bên cạnh.

Cùng nàng bốn mắt giao nhau, thần sắc bình tĩnh.

Lúc mới nghe thấy chính mình có thai, Nguỵ Vô Tiện là thập phần khiếp sợ, không hề chuẩn bị tâm lý.

Sớm muộn gì rồi cũng sẽ có, hắn biết.

Phân hoá hoàn toàn có nghĩa là có cơ hội thụ thai, bình thường gần như là mỗi ngày đều làm chuyện đó, nhưng rốt cuộc là hai người thiên tư đều được đánh giá cao, khẳng định sẽ không có con sớm, hắn mới 25 tuổi, bình dân bá tánh có lẽ nữ tử mười mấy tuổi đã mang thai đẻ con không biết bao nhiêu đứa rồi, nhưng tiên môn thế gia, hai mươi mấy tuổi thành hôn còn gọi là sớm, hai mươi mấy tuổi có con... thật sự không nhiều lắm.

Mỗi người đều suy đoán hắn chắc chắn sẽ mang thai càng trễ hơn nữa, chính mình cũng cho là như thế, Lam Vong Cơ tuy định kỳ kiểm tra cho hắn, nhưng cũng chỉ là vì cẩn thận.

Nhưng Ôn Tình nói, đã có thai khoảng hơn mười ngày.

Không có bất kỳ cảm giác gì, mạch tượng cũng không kiểm tra, hôm qua nên làm thế nào thì vẫn là làm thế nấy.

Bị phóng thích trong cơ thể, cảm thấy căng, ngồi quỳ khẽ vuốt bụng dưới, khắp mặt ửng đỏ mà một hai ngoài miệng vẫn không chịu buông tha tiếp tục đùa giỡn, vừa thở dốc vừa liếc người ta cười nói: "Lam nhị ca ca.... Lần nào ngươi cũng đều như vậy, là muốn ta nhanh chóng mang thai một đứa con cho ngươi có phải không?"

Lời này nói quá nhiều, nên mặt Lam Vong Cơ không nóng, tai cũng không đỏ nữa.

Chỉ ra tay ấn đảo hắn một phen, hai người tiếp tục ở trên giường lăn qua lộn lại, ầm ĩ cả đêm, lúc sau Nguỵ Vô Tiện mới biết mềm giọng xin tha.

Là thật không nghĩ tới, trong bụng đã có......

Hơn mười ngày, trong bụng đã có một hài nhi hơn mười ngày rồi!

Để cho người ta ôm một hồi rốt cuộc nhịn không được tránh ra, ở trong phòng đi một vòng, cảm thấy vòng này không đủ lớn, Lam Vong Cơ dường như muốn đi theo hắn, chỉ sợ Nguỵ Vô Tiện đi vòng vòng như vậy sẽ tự mình vấp té.

Thấy hắn đi hướng ra ngoài cửa tất nhiên đuổi theo.

Đẩy cửa đi ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện còn không quên mang theo tiểu A Uyển mới vừa rồi phát ngốc cùng với hắn, nói với Lam Vong Cơ là muốn ra ngoài đi dạo, nếu đã muốn đi, thì tiện thể mang Ôn Uyển xuống chợ dưới chân núi đi dạo cũng tốt, nói rồi liền triệu Tuỳ Tiện ra, bị Lam Vong Cơ ngăn lại.

"Ở chỗ này đi"

Vì thế hắn đi năm vòng trong tiểu sơn thôn này, bị Lam Vong Cơ dắt tay, lại dắt theo Ôn Uyển với vẻ mặt đầy ngơ ngác.

Lúc đầu Lam Vong Cơ còn đặc biệt khẩn trương coi chừng bước chân của hắn, nhưng rồi tỉnh táo lại nhanh hơn so với hắn, khi vừa biết tin liền ẵm người đi cũng là phản ứng quá mức.

Ba người đi một vòng rồi lại một vòng, nội tâm Nguỵ Vô Tiện đã không còn chấn kinh nữa, chỉ là đi vậy thôi.

Vòng thứ năm, cũng là lần thứ năm Ôn Ninh đang ở ngoài ruộng ngẩng đầu lên, ngốc ngốc nhìn bọn họ mà chào hỏi.

Bỗng nhiên "phụt" một tiếng cười vang, rốt cuộc quyết định về nhà để tìm Ôn Tình.

Nhưng vừa đến gần nhà....

Không cẩn thận nghe được đoạn đối thoại giữa phu nhân kia và Ôn Tình.

Không nghe được bao nhiêu, chỉ vài câu ít ỏi, cũng đúng lúc bọn họ đến trước cửa thì ngừng nói chuyện.

Nhưng vẫn là nghe hiểu.

Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn đứa nhỏ bị chính mình nắm tay, thầm hỏi không biết A Uyển nghe có hiểu không.