[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-1: (A)



Ôn Uyển tuy phát hiện không khí có chút quái dị, nhưng không rõ lắm, có chút ngây thơ mà nhìn bọn họ.

Trầm mặc một hồi, Ôn Tình buông chung trà, bình tĩnh hỏi: "Đi dạo đủ chưa?"

"Đủ rồi" Nguỵ Vô Tiện bình thản ung dung nắm tay A Uyển đi vào.

Bị dắt đến bên cạnh bàn, A Uyển ngoan ngoãn tự bò lên ghế ngồi ngay ngắn, Nguỵ Vô Tiện đang định kéo ghế, thì Lam Vong Cơ đã thay hắn kéo ghế ra, duỗi tay muốn đỡ hắn ngồi xuống.

Nguỵ Vô Tiện mỉm mỉm cười nhìn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ chỉ khựng lại một chút, đón nhận ánh mắt, tiếp tục động tác theo bản năng hồi nãy, thật sự đỡ Nguỵ Vô Tiện ngồi yên vị trên ghế. Kỳ thật không cần được chăm sóc cẩn thận như vậy, Lam Vong Cơ lúc ban đầu nghe tin cũng phản ứng, nhưng trước đó cũng đã thế rồi, Nguỵ Vô Tiện vì vậy rất là hưởng thụ, hơn nữa còn phối hợp để cho y chăm sóc.

Không cần làm ra vẻ.

Không cần nói hàng ngày y cũng đã rất cẩn thận, huống chi chỉ là kéo cái ghế cho hắn ngồi thôi, Lam Vong Cơ còn thường xuyên hết lòng đối xử rất tốt với hắn trong nhiều chuyện khác nữa mà.

Không nói nhiều lời, chỉ nhớ rõ nói câu: "Lam Trạm, ngươi cũng ngồi đi, đứng làm gì?"

Nghe lời hắn, Lam Vong Cơ liền ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ôn Tình một lần nữa tự rót trà cho mình, tiếng nước trà rót vào ly không lớn, nhưng vị phu nhân lại bị tiếng động làm cho giật mình tỉnh lại, nhận ra chính mình không nghe lời Ôn Tình ngăn cản mà vẫn nói ra, đều đã bị nghe thấy, bỗng nhiên hoảng loạn đứng dậy cáo từ, lui ra ngoài.

"......."

"......."

Chờ một hồi, Nguỵ Vô Tiện chủ động duỗi tay, Ôn Tình cầm cổ tay, kiểm tra cẩn thận.

Sau một lúc lâu, cho con số chính xác: "Mười sáu ngày"

Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một chút, không hiểu được là nhớ tới cái gì, liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, trong mắt đầy ý cười. Hắn thu hồi tay, Lam Vong Cơ tự nhiên chỉnh sửa lại tay áo cho hắn, dưới bàn, nắm chặt tay hắn trong lòng bàn tay ấm áp.

Trầm giọng hỏi: "Hắn như thế nào"

Ôn Tình nói: "Tốt đến mức không thể tốt hơn, nếu hắn có chỗ nào không tốt, thì cũng không phải đến lúc này mới bị ta phát hiện".

Nguỵ Vô Tiện thực sự không quan tâm cẩn thận đến bản thân, không có người nhắc nhở, nếu cơ thể không có gì bất thường quá mức, thì hai ba tháng trôi qua mới phát hiện ra chắc cũng có thể, không chừng còn giấu những dấu hiệu đó trong lòng. Nhưng bên cạnh hắn có Lam Vong Cơ, hắn có bất kỳ chỗ nào không khoẻ, thậm chí chỉ là bất thường rất nhỏ, đương nhiên lập tức sẽ bị phát hiện.

Lam Vong Cơ không phát hiện ra, chỉ có thể là vì Nguỵ Vô Tiện thực sự rất khoẻ.

Đối với câu nói này của Ôn Tình, Lam Vong Cơ không nói gì, Nguỵ Vô Tiện hết sức đồng ý, đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay của y.

Khiếp sợ, bất ngờ, không thể tưởng tượng đã qua đi, giờ tiếp theo chính là vui mừng.

Hắn thật sự vui mừng.

Lam Trạm chắc chắn cũng thật sự vui mừng.

Nguỵ Vô Tiện nghĩ, kỳ thật hắn không hề cố ý mong chờ có đứa bé này, vẫn luôn cảm thấy sẽ không có quá sớm, không cần sốt ruột, mà bọn họ đều không sốt ruột, cũng không có ai sốt ruột thay cho bọn họ.

Lúc đầu nghĩ sẽ rất lâu sau mới dùng tới cái từ này vào một ngày nào đó, có lúc cũng thật sự bắt đầu suy nghĩ về việc này, nhịn không được mà nghi ngờ có lẽ việc phân hoá bất thường này, ngay cả phân hoá hoàn toàn rồi cũng chỉ sợ không thể nào thụ thai, mặc dù vẫn nghĩ đây là duyên phận chưa tới, nhưng thỉnh thoảng cũng cảm thấy "còn thiếu một đứa trẻ".

Không ngờ "một ngày nào đó" đã đến, "đứa nhỏ" này cũng đã lặng lẽ đến rồi.

Kinh ngạc, phản ứng tức thì, ý nghĩ đầu tiên đó là, đứa con của hắn và Lam Vong Cơ, ngay lúc này đang ở trong bụng hắn.

Cảm thấy chính mình có rất nhiều lời muốn nói với Lam Vong Cơ, sờ sờ vào bụng dưới của mình, Nguỵ Vô Tiện còn muốn kéo Lam Vong Cơ cùng sờ, nhưng, hiện tại thật sự không thể nào thích hợp.

Ôn Tình và tiểu A Uyển còn ở đây mà.

Còn muốn thảo luận về một đề tài nghiêm túc, nhưng biểu tình thật sự là không có cách nào giữ được vẻ nghiêm nghị.

Những lúc như thế này cũng chỉ có Lam Vong Cơ còn có thể có bộ dáng bình thường, không, nhìn xem tin tức này đã khiến Lam Vong Cơ khẩn trương thành bộ dáng như thế nào kìa.... Đáng tiếc là chỉ kéo dài một chút thôi, hiện giờ thấy rất bình tĩnh.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta vừa rồi nghe thấy, việc của A Uyển, Ôn Tình ngươi nghĩ như thế nào? A Uyển thì sao? Còn bà ngoại nó nữa? Đã hỏi ý chưa?"

Ôn Tình liếc hắn một cái thật sâu: "Ngươi không hỏi gì nhiều về việc của ngươi à?"

Nguỵ Vô Tiện hỏi ngược lại: "Không phải ngươi nói là ta rất khoẻ đó sao?"

"......." Rũ mi mắt xuống, Ôn Tình nói: "Chưa hỏi qua ý của A Uyển, cũng chưa hỏi ý của bà bà".

"Việc này, ta vốn dĩ không định nhắc tới".

Sắc trời còn sáng bọn họ liền xuống núi, thế nhưng khi đi ra khỏi trận pháp nhất thời không thể có tiếng nói chung, bất kể nói gì cũng đều bị Lam Vong Cơ gạt đi, Nguỵ Vô Tiện sửng sốt một chút, trêu chọc nói: "Lam Trạm, ngươi tỉnh táo một chút đi, ta là mang thai, không phải ngay lập tức là không thể đi đường....". Trong nháy mắt cảm thấy những lời này rất quen thuộc, dường như đã từng nghe qua ở đâu đó.

"Ngươi đừng đi," Lam Vong Cơ lại nói "cũng không cần ngự kiếm".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Này không được, kia cũng không được, ngươi cõng ta à?"

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, đưa tay về phía hắn, Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười, vội vàng ngăn cản: "Ngươi mới vừa rồi không phải mới...."

"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ ngắt lời hắn, nghiêm túc nói: "Đây là đoạn đường núi"

Nguỵ Vô Tiện ngây người, đã bị nhẹ nhàng bế lên, không phải cõng, mà là thật cẩn thận ôm ấp vào lòng.

Tự nhiên thả lỏng lại, dựa đầu vào vai người ta, ôm lấy cổ Lam Vong Cơ: "Được rồi, cho ngươi ôm, dù sao cũng không có ai... À, ta biết là có người thì ngươi cũng không gọi là....."

Lam Vong Cơ bế hắn, bước đi cực ổn, hai bàn tay nâng hắn càng ổn hơn.

Mặt Nguỵ Vô Tiện hướng về tai Lam Vong Cơ, cười rất rất nhẹ, trong hơi thở, ngửi được mùi đàn hương mát lạnh.

Hắn chậm rãi nói: "Ta vốn dĩ... cảm thấy ngươi, thật không hổ là Hàm Quang Quân, nghe tin tức này mà vẫn tứ bình bát ổn như vậy, gió thổi tám hướng vẫn bất động".

"Nhưng ngươi vừa nghe thấy liền ẵm ta vào nhà, không cho ta đi đường, ngươi vừa nghe Ôn Tình nói rồi đó, ta tay chân khoẻ mạnh không cần ngươi ẵm. Còn nữa, chỉ vài bước chân thôi, cứ nhìn chăm chú dưới chân ta làm gì, người nhìn tới nỗi thiếu chút nữa là nở hoa luôn ha?"

Hắn nói, Lam Vong Cơ lắng nghe, không có phản đối.

Nguỵ Vô Tiện tiếp tục nói: "Khi trở về cho Ôn Tình bắt mạch, ta nghĩ rằng ngươi đã bình tĩnh lại, tiếp thu rất nhanh, nghe ta hỏi chuyện A Uyển, thực sự điềm tĩnh".

Dán môi lên tai như là muốn hôn, thở hơi ra, nhẹ giọng nói: "Lam Trạm, ngươi... hiện giờ có còn khẩn trương không?"

"Ngươi hẳn là muốn, ra vẻ làm cha rồi".

Lam Vong Cơ rốt cuộc mở miệng, nói rõ ràng từng chữ: "Không"

"Không khẩn trương hả?" Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Vậy thì... Hàm Quang Quân, ngươi có vui mừng không?"

Lam Vong Cơ dừng bước chân lại, nhìn thẳng vào hắn, rất chậm, thật chậm mà nhấn mạnh từng chữ: "Nguỵ Anh"

"Ta rất vui mừng"

Mới vừa rồi nới lỏng tay ra khiến cho bốn mắt có thể nhìn nhau, Nguỵ Vô Tiện nghe vậy lại dùng sức ôm choàng lấy, hôn Lam Vong Cơ, môi răng triền miên.

Sau một lúc lâu tách ra, giọng nói Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hỏi: "Còn ngươi?"

Nguỵ Vô Tiện nói càng nhẹ nhàng hơn: "Ta cũng vậy".

Thật sự còn không nghĩ tới chuyện này, đến thật bất ngờ, nhưng mà.... rất vui mừng á.

Xuống tới thị trấn dưới núi, Lam Vong Cơ vững vàng đặt Nguỵ Vô Tiện xuống, nhưng không buông tay hắn ra, vẫn nắm như vậy.

Không phải không cho hắn đi, không cho hắn ngự kiếm, đương nhiên càng muốn coi chừng cẩn thận, nhưng không phải nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện khoẻ mạnh mà vừa nghe mang thai là thật sự không cho làm cái này, không cho làm cái kia – chỉ là muốn ôm hắn một lúc thôi.

Đi ngang qua thị trấn nhỏ, là nơi thường hay dẫn A Uyển xuống núi đi dạo nhất, nếu như không cố tình đi nơi khác xa hơn.

Tiếng người ồn ào, những tiểu đồng đùa giỡn chạy loạn trên đường, Nguỵ Vô Tiện bị Lam Vong Cơ bảo vệ chặt chẽ bên cạnh, nói: "Việc của A Uyển...."

Lam Vong Cơ điềm tĩnh nói: "Trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta sẽ nói chuyện với thúc phụ và huynh trưởng".

"Sẽ đồng ý không?"

"Sẽ"

Qua mấy tháng nữa, Ôn Uyển sẽ tròn bảy tuổi, đệ tử Cô Tô Lam thị đúng là từ lúc nhỏ hơn đã bắt đầu tập đàn luyện kiếm, trước khi đi học thì học lễ nghi.

Nói về chuyện này, khi nó được 8 tuổi, thì được bọn họ mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy như vậy cũng không muộn, có nhóm người Ôn Tình ở đó, Ôn Uyển là huyết mạch của Ôn gia, càng nên học những thứ của Ôn gia. Dẫn nó đi dạo chợ, A Uyển đều đã có thể dễ dàng phân biệt được những thảo dược thường gặp, phu nhân đó vì quan tâm quá nên rối lên, nhưng còn có trưởng bối khác ở đó, cho dù là sinh hoạt ở tiểu sơn thôn, cũng đâu thể nào không có người dạy dỗ?

Tất nhiên phu nhân đó lo lắng cũng không phải là không có lý, suốt đời chỉ tiếp xúc cùng với nhiêu đó người, ở cùng một nơi, thậm chí cảm nhận được thái độ sống khép kín của người thân nó, ngoài việc nuôi dưỡng thì không muốn rời khỏi núi, đối với một đứa trẻ mà nói, đúng là không tốt.

Nhưng cho dù vì những điều đó, nếu theo bọn họ xuống núi, nghĩa là Ôn Uyển sẽ phải chia lìa với người thân yêu nhất.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy sẽ không hiểu được kỳ vọng của phu nhân kia, để cho nó đi với người khác chỉ vì tương lai "tốt đẹp". Nếu nhỏ tuổi mà đã hiểu được, thì lại là quá mức thực tế.

Bà ngoại của A Uyển không muốn xuống núi, nhưng sẵn lòng cho A Uyển xuống núi.

Muốn làm sao để thuyết phục A Uyển đi với bọn họ, cần thiết sẽ kêu Ôn Tình ra mặt, còn khoảng thời gian hơn một năm nữa.

Tất nhiên sẽ trở về, nhưng không thể mỗi ngày đều gặp mặt.

Vài lần nhìn Ôn Uyển, một đứa nhỏ ngồi xổm một mình chơi đùa trên mặt đất, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên bận tâm, nghĩ rằng có chút không tốt, đứa nhỏ chắc là muốn có nhiều bạn cùng lứa chơi chung.

Nhưng bọn họ chủ động đưa ra chuyện này cũng không phù hợp, mà nếu đã mở miệng, thì không có lý do gì phản đối. Cũng hiểu vì sao Ôn Tình không nói, cho đến khi "bất ngờ" nghe được hoặc do phu nhân kia cố tình nói ra để bị nghe được, biết dù sao cũng là một phần tâm ý, nên Ôn Tình không định trách tội.

Lời nói đầu tiên, hắn đã thẳng thắn thông báo không có ý định "nhận nuôi" Ôn Uyển, Ôn Uyển có cha có mẹ, có tên có họ, tuy song thân đã mất trong chiến tranh, nhưng vẫn còn người thân khác, cho nên sẽ không nhận nuôi.

Nhưng sẽ cho nó gia nhập Cô Tô Lam thị, giữ bên cạnh để dạy dỗ, có được hai cái tên, đều là A Uyển, Ôn Uyển – Lam Nguyện. Đến mười hai tuổi sẽ xác định tên tự.

Dù sao cũng phải nhớ kỹ mình là người nào.

Mấy năm sau, một thiếu niên nhỏ tuổi mặc bạch y quỳ trong từ đường, mang mạt ngạch hoa văn mây cuốn, chỉ mười mấy tuổi, dáng vẻ đoan chính, xinh đẹp nho nhã, nhìn không ra sai sót, được tặng tên tự, từng nét bút viết trên giấy: "Tư Truy"

Đó là chuyện của mấy năm sau.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Chuyện của tiểu A Uyển, ngươi muốn đích thân đi hỏi thúc phụ huynh trưởng, còn chuyện cái bụng của ta thì sao?"

Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Ta với ngươi cùng thông báo, rồi Cô Tô Lam thị sẽ thông cáo đến tiên môn bách gia".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Được"

Chợt thấy tiếng nói này của mình là chân truyền từ Lam Vong Cơ, nên bật cười.

Nếu sau khi thông báo là sẽ công khai, thì Nguỵ Vô Tiện khăng khăng muốn vòng một chuyến qua Vân Mộng trước rồi mới trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Nói là phải khiến cho người ta "kinh hỉ"

Lam Vong Cơ bị hắn lằng nhằng một phen, rồi mới chiều theo hắn.

Nguỵ Vô Tiện âm thầm thở phào một hơi, cũng may Lam Vong Cơ không vì hắn đã mang thai, mà những thứ như nào ôm, nào đỡ cần cẩn thận từng ly từng tí thì sẽ cẩn thận từng ly từng tí, không có bắt hắn ở trong phòng, bắt hắn phải trở về nhà trước rồi đóng cửa kiểm tra mười ngày nửa tháng.

Đã muốn cho người ta kinh hỉ, thì đương nhiên sẽ không báo trước để tiếp đón, nhưng không báo trước cũng không sao, Liên Hoa Ổ cũng sẽ không có ai cản hắn đi vào.

Trước tiên gặp mấy tên sư đệ, đã lần lượt làm lễ cập quan nhưng vẫn có phong thái như khỉ, vẫn đùa giỡn như thiếu niên.

Âm thanh la hét ầm ĩ truyền tới Giang Trừng, khiến Giang tông chủ tương lai phải tới đây, đi qua rất nhiều người mới thấy rõ là ai gây ra xôn xao như vậy.

Ngược lại trên đường không khó đi, thấy là hắn, có người hành lễ, có người nhường đường.

Người ở Liên Hoa Ổ càng ngày càng nhiều, đa số là những gương mặt mới mà lần trước Nguỵ Vô Tiện tới còn chưa gặp, dù sao cũng là một trong tứ đại gia dẫn đầu sau Xạ Nhật Chi Chinh, cho nên ngày càng có nhiều người đến nhờ cậy Vân Mộng Giang thị hơn.

Nhưng cái tinh thần náo nhiệt đó, chỉ có náo nhiệt hơn, bầu không khí chưa từng thay đổi.

Liên Hoa Ổ đã xây dựng thêm nhiều, nhưng phần lớn phòng ốc cũ bằng gỗ vẫn giữ lại, nhìn rất có hương vị, căn phòng ngủ nhỏ của hắn tuy không còn ở nữa, nhưng vẫn định kỳ quét dọn, nét vẽ nguệch ngoạc vẫn không chùi đi.

Mấy người đứng nói chuyện, Giang Trừng càng muốn có khí thế của tông chủ kế nhiệm, nhưng bị hắn chọc vài câu, lại nhịn không được mà cãi nhau um lên.

Nguỵ Vô Tiện vốn định tiếp tục, nhưng nhớ ra mình tới đây vì chuyện gì, vẻ mặt thay đổi, vô cùng đắc ý.

Giang Trừng thấy dáng vẻ này của hắn liền lập tức nâng cao tinh thần cảnh giác, cho rằng Nguỵ Vô Tiện muốn làm gì đó, nhưng hai bên còn chưa mở miệng, thì một loạt tiếng chó sủa truyền đến.

Sắc mặt Giang Trừng biến đổi, người này tới quá đột ngột, hắn không còn lo trái nghĩ phải chuyện lần trước, rốt cuộc nghĩ ra phương án tốt nhất, tự thuyết phục mình đem giấu kỹ mấy con chó đang lén nuôi, không, căn bản là không nhốt kỹ... Không đúng, hơn mười ngày trước biết Nguỵ Vô Tiện sắp tới, mặc dù lúc đó mới vừa nhận được chó, chó con mới cai sữa không lâu, hắn cũng đã đưa đi gửi ở chỗ khác từ trước, đợi Nguỵ Vô Tiện đi rồi mới ôm về -- nhưng người này làm thế nào mà chưa được bao lâu lại tới nữa, còn không báo trước để tiếp đón!

Căn bản là khi xuất hiện một con chó con, người bình thường hẳn là sẽ cảm thấy đáng yêu đến mức trái tim tan chảy ra khi con chó ở trước mặt mọi người.

Cao còn chưa tới nửa thân người, đôi mắt đen nhánh như hai viên bi mở to, tiếng sủa non nớt: "Gâu!"

Thì Nguỵ Vô Tiện bên này đã hồn phi phách tán, thần trí không rõ: "A a a a a Lam Trạm, Lam Trạm, Lam Trạm..... Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm _____ Lam Trạm, cứu ta!!!"

Lúc hắn kêu gào thảm thiết nhào lên người đạo lữ ôm chặt lấy thì Giang Trừng thấy đau mắt trước tiên, rồi mọi con mắt đổ dồn về, thành hôn đã mấy năm rồi mà vẫn sợ chó như vậy, sợ đến nỗi trước mặt mọi người nhào lên người đạo lữ mà leo như leo cây hay sao?!

Lại thấy Lam Vong Cơ luôn luôn điềm đạm, bộ dáng bình tĩnh thường ngày bị ôm chặt cũng không hề gợn sóng, nay bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt khẩn trương không chỉ hắn mà cả người ngoài đều có thể nhìn thấy.

Lam Vong Cơ ôm lấy hắn: "Nguỵ Anh!"

"......" Giang Trừng đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Biết được Nguỵ Vô Tiện đặc biệt tới đây để cho mọi người ở Liên Hoa Ổ kinh hỉ, báo rằng hắn có thai, không ai ở đây mà không ngạc nhiên, trùng hợp hôm nay là hôm đi hóng gió, nên con chó yêu quý mới hưng phấn đi tìm chủ nhân, rồi ngơ ngác bị lôi đi thật nhanh, gia phó phụ trách trông coi con chó này chỉ thiếu đường rơi hai hàng nước mắt quỳ xuống ôm con chó đi mà nói: Tiên sư mày, mày có biết đã doạ tới người nào rồi không?

Binh hoang mã loạn, Lam Vong Cơ lạnh lùng ẵm người đi vào phòng trong, kiểm tra cho người khó khăn lắm mới chịu buông tay ngồi vào ghế, y sư Liên Hoa Ổ nghe tin tức cũng chạy tới xem xét, Nguỵ Vô Tiện không việc gì, khoẻ đến mức không thể khoẻ hơn, một người có thai mà vừa kêu vừa la mà trốn trên người của đạo lữ, thì không có việc gì cả.

Giang Trừng lại cảm thấy chính hắn mới là có việc, chó của hắn, thế là lại bị tiễn đi một lần nữa.

Lần này ngay cả Ngu phu nhân cũng không đứng về phía hắn.

Phản ứng hồi lâu, từ tin tức này bình tĩnh lại, đau khổ phẫn nộ ngửa mặt lên trời thét lớn: "Nguỵ Vô Tiện __ ngươi trả Mạt Lị (Hoa nhài), Phi Phi, Tiểu Ái, Tiểu Tuyết Nhân lại cho ta ___!!!"

Con chó đã đi mất, mọi thứ lại yên tĩnh, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy cũng có lỗi, nhưng nghe vậy không khỏi phun trà: "Con chó của ngươi đen thui mà kêu Tiểu Tuyết Nhân gì chứ!"

Còn có mấy cái tên gì đó giống như tên của danh tướng, mấy năm không nuôi chó, phẩm vị có vẻ đã cao cấp hơn rồi!

Xác nhận thân thể thật sự không việc gì liền bắt đầu bị Giang Trừng đuổi đi mau, kêu hắn nhanh cút về Vân Thâm Bất Tri Xứ, không cần hắn trong bụng mang thai đi khắp nơi gieo hoạ, tai hoạ này đã lấy đi con chó cưng thứ tư của hắn.

Kêu Lam Vong Cơ mau chóng mang Nguỵ Vô Tiện cút đi, gương mặt Giang Trừng đen lại không thèm nói chuyện với Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện đành mặc kệ hắn, biết chó đã được nhốt kỹ, da mặt dày ở lại ăn một bữa cơm, thông báo cho Giang Phong Miên và Ngu phu nhân, rồi trò chuyện vui vẻ với những người quen biết, nói xong hết một lượt mới cáo từ.

Nhưng khi bước ra khỏi cửa lớn của Liên Hoa Ổ, Giang Trừng mới miễn cưỡng hỏi một câu: "Thật không bị doạ xảy ra chuyện gì chứ?"

Nguỵ Vô Tiện cười khẽ: "Không, khoẻ mà, đi đây!"

Nhìn Lam Vong Cơ ôm lấy eo Nguỵ Vô Tiện leo lên Tị Trần, ngự kiếm bay lên, Giang Trừng "hừ" một tiếng, cùng các sư đệ không biết là tới tiễn đưa hay tới săm soi "đại sư huynh mang thai" và vợ chồng Giang thị quay trở về.

Giang Yếm Ly có tin vui, cũng là Kim gia nghiêm túc phát thiệp thông báo, hắn chạy tới xem, còn Nguỵ Vô Tiện này vì sao không làm như vậy, không chịu báo trước, tự mình tới đây, làm hắn mất đi con chó, Lam Vong Cơ cũng không thèm quan tâm.