[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-10: Phiên ngoại 7 (a)



> Một chút về Tiện Tiện học cách quan tâm đến những vấn đề vụn vặt của đứa con đầu lòng – Tiểu Lam công tử Lam Hằng – của bọn họ. Một chút về việc chăm sóc Tiện Tiện sau khi sinh. Một chút về Tiện Tiện khi học cách chơi với con.

> Các chi tiết chăm sóc đều được tra trên mạng, nếu không thích có thể bỏ qua, không phù hợp thực tế là chuyện bình thường, hãy coi đó là thế giới quan của giới tiên môn ABO này.

Trẻ sơ sinh không phân biệt được ngày và đêm.

Ngủ rất nhiều, ban đêm hay ban ngày đều có thể ngủ say sưa, trong lúc ngủ mơ có khi cử động. Rồi nhiều nhất là hai canh giờ sẽ tỉnh dậy, khi tỉnh dậy tức là rất đói bụng, khóc đòi bú.

Nguỵ Vô Tiện nửa nằm nửa ngồi trên giường, trung y rộng thùng thình, nhưng vạt áo phía trước đã khép lại, lưng dựa vào chiếc gối mềm, dưới mông cũng kê đệm mềm, chống người dậy không còn thấy khó chịu nữa, chọc chọc vào khuôn mặt nhỏ xíu mềm mại vô cùng mịn màng kia.

Dù sao tỉnh cũng đã tỉnh rồi, vậy thì cũng không sợ bị đánh thức nữa.

Chủ nhân của khuôn mặt nhỏ xíu, được Lam Vong Cơ ôm lại đây, mới vừa rồi khóc to lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người, khiến hai người đều hướng sự chú ý vào thủ phạm.

Vốn để ý một chút là có thể phát hiện ra dấu hiệu tỉnh dậy của trẻ sơ sinh, chỉ cần làm động tác mút chụt chụt, là biết phải chiếu cố rồi.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện đã tỉnh dậy sớm hơn một chút, Lam Vong Cơ bước lại giúp hắn ngồi dậy, thì thầm nói chuyện với hắn. Không phát hiện đứa bé trong nôi đã tỉnh giấc, đa số trẻ sơ sinh không biết nhẫn nại, không được cho ăn sữa ngay, là sẽ khóc.

Nguỵ Vô Tiện nghe tiếng khóc quay đầu lại, nếu không bị nhẹ nhàng đè lại, thì hắn đã tốc chăn nhảy qua, bế đứa bé lên vừa lắc lư vừa trêu chọc.

Lam Vong Cơ nói: "Là đói bụng"

Nguỵ Vô Tiện hăng hái nói: "Vậy ôm lại đây đi". Vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa còn có người thần sắc đang uể oải và lười biếng lại có thể tỉnh táo ngay tức khắc.

Rõ ràng trong hai ngày nay hắn đều chỉ lo nghỉ ngơi dưỡng sức sau khi sinh, để mau chóng phục hồi sức khoẻ và lành vết thương, thế nên ít được ôm đứa bé, vì vậy cảm thấy rất là hứng thú.

Mới sinh có ba ngày, Lam Vong Cơ còn muốn hắn nghỉ ngơi nhiều hơn.

Nằm cũng được, mặc dù nằm lâu không giúp cơ thể hồi phục nhưng cũng không thể đứng dậy quá nhanh, lại là lần đầu tiên nữa.

Trước đây khi tỉnh lại là vẫn còn buồn ngủ, ngồi dậy cũng mềm nhũn như không xương, muốn người ta dỗ dành, vòng tay ấm áp nâng đỡ thân hình mềm mại, Nguỵ Vô Tiện bám vào đó làm như mới có thể ngủ tiếp, Lam Vong Cơ ngàn xoa vạn ôm, mới có thể đánh thức được người đi ngủ sớm hơn quy định của Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Có chuyện gì quan trọng, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên có thể dậy ngay, ở Xạ Nhật Chi Chinh còn chưa bao giờ được thấy cái giường, chỉ cần có động tĩnh, là hai mắt mở to, căn bản không cần Lam Vong Cơ đánh thức, đã có thể tự ngồi dậy nhanh chóng chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng nếu không có chuyện gì quan trọng, những ngày thư thái, mỗi sáng sớm, rốt cuộc là thực sự không dậy nổi, vẫn là sẽ hưởng thụ cho người ta chăm sóc một chút, không biết tại sao.

Nhắm mắt lại, cứ từng chút từng chút hôn nhẹ lên tay y: "Lam Trạm tốt, ca ca tốt.... Van xin ngươi mà, để ta ngủ thêm một chút... chỉ một chút thôi..."

Lòng bàn tay, lưng bàn tay, hai bên má, năm mươi sáu mươi nụ hôn đều là khẩn cầu.

Vẫn bị kéo ra khỏi chăn, ôm trong vòng tay.

Nếu đang khoả thân sẵn, thì cứ vậy được ẵm ngâm mình vào thùng nước ấm; nếu tối hôm qua trước khi đi ngủ miễn cưỡng còn mặc trung y, thì Lam Vong Cơ sẽ ôm và cởi ra cho hắn, rồi Nguỵ Vô Tiện vẫn đang buồn ngủ sẽ được ôm thả vào nước ấm.

Sau khi sinh, so với bình thường càng thêm cẩn thận, ba ngày đầu đặc biệt không được tự mình đứng dậy, khí huyết không đủ, phải bồi dưỡng một thời gian.

Ngay từ đầu vết thương đã được rửa sạch và thoa thuốc, vết thương bên ngoài đã lành lại thật nhanh, nhìn không thấy nữa, nhưng vẫn đúng giờ là nhẹ nhàng mát xa, đẩy nhanh tốc độ hồi phục.

Nguỵ Vô Tiện nhớ tới lần đầu tiên, Lam Vong Cơ trước hết đặt một chiếc gối mềm phía sau hắn, điều chỉnh độ cao cho phù hợp, vô cùng thoải mái, rồi giúp hắn thong thả ngồi dậy, ngồi được một khắc mới cho phép Nguỵ Vô Tiện chân chạm đất.

Trực tiếp để chân trần lên mặt sàn gỗ cũng không được phép, vì sàn gỗ hơi lạnh, có thể làm cho cơ thể sau sinh bị nhiễm phong hàn tà khí.

Nguỵ Vô Tiện không nghĩ bản thân mình lại yếu ớt như thế, người tu tiên mà, sao lại cần rườm rà như người dân bình thường như vậy, huống chi người bình thường sau khi sinh, cũng không thấy bị chăm sóc cẩn thận đến thế.

Nhưng Lam Vong Cơ kiên quyết, nên vẫn phải nghe theo.

Hắn đương nhiên là đau chứ... mệt mỏi, có người chăm sóc, sao lại không hưởng thụ?

Bởi vì nếu làm không đúng mà thật sự có gì đó không ổn, thì sợ là Hàm Quang Quân sẽ phải chịu trách nhiệm.

Cúi đầu cười khẽ, dược hương an thần đốt cả đêm, giúp hắn ngủ một giấc thật ngon, thuốc thoa ở miệng vết thương làm cho hắn sau khi tỉnh dậy không thấy đau mấy nữa, còn có tâm trạng tự cho mình rất "hợp tác", Nguỵ Vô Tiện đặt tay mình vào lòng bàn tay Lam Vong Cơ, để y giúp hắn đi lại trong phòng một chút, bước đầu vững vàng rồi mới bước ra bước tiếp theo, cho thân thể mềm yếu nằm suốt trên giường được vận động.

Đến giờ, thì quay về giường.

Mát xa bụng và huyệt đạo khắp người, lại thoa thuốc, lau người thay quần áo.

Thật trùng hợp vào mùa hè, nhiệt độ nóng nực giữa trưa giúp thải ra lượng nước dư thừa sau khi sinh, Nguỵ Vô Tiện ra không ít mồ hôi, làm phiền Lam Vong Cơ phải cẩn thận lau người cho hắn.

Vân Thâm Bất Tri Xứ ở sâu trên núi, nên quá ngọ trời dần dần bớt nóng.

Sau một hồi hoạt động quả thật có hơi mệt, có dược hương an thần tạm thời thư giãn, vẫn còn đau âm ỉ, ít nhiều kiêng đụng vào vết thương, đi lại cũng phải cẩn thận một chút.

Nằm một hồi lại không yên, nói muốn ngồi dậy, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng hôn hắn, nói: "Nghỉ ngơi nhiều"

Nguỵ Vô Tiện hôn lại y một hồi, trán, tóc mai, chóp mũi... môi răng trỉền miên, cảm thấy hài lòng xong lại nói: "Tối hôm qua cảm thấy ngủ ngon, hiện tại tinh thần ta rất rốt, cũng không cảm thấy đau, Hàm Quang Quân thương xót đi mà, ta gần như có thể quay về Tĩnh Thất được rồi".

Chăm sóc cho hắn, chỉ có Lam Vong Cơ tự mình làm trong Y Thất, người ngoài đa số đến tặng quà này nọ, cách tấm bình phong thăm hỏi, tần suất không cao để tránh quấy rầy Nguỵ Vô Tiện, quấy rầy tiểu Lam công tử, còn thì không được vào bên trong, nhìn thấy "dáng vẻ không phù hợp" của Lam nhị phu nhân.

Vậy thì sớm quay về Tĩnh Thất còn hơn.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, lắc đầu: "Trước mắt ở thêm một ngày để quan sát, nếu tình hình cho phép, ngày mai sẽ mang ngươi trở về".

Nguỵ Vô Tiện biết là sau khi hết thuốc sẽ bị đau, sẽ ỉu xìu bẹp dí, biết rằng muốn trở về Tĩnh Thất chắc chắn sẽ chịu khổ, có vết thương nên ngay cả Lam Vong Cơ ôm hắn đi cũng không ổn. Bé con khóc đòi ăn, cũng không có sức nào kêu Lam Vong Cơ ôm lại cho hắn nhìn một cái.

Ngày thứ hai đỡ đau hơn, hơn nữa ban đêm sợ hắn đau ngủ không ngon, nên lại đốt dược hương an thần, bởi vậy buổi sáng không có cảm giác gì. Chỉ là cơn đau giúp xác nhận được tình trạng hồi phục của cơ thể, tránh dùng thuốc giảm đau khi không cần thiết, ban ngày tỉnh lại, thì không dùng dược hương an thần nữa.

Ăn trên giường, món ăn nhẹ nhàng, lúc không đau thì ăn được, lẩm bẩm nói muốn ăn món có hương vị, Lam Vong Cơ thản nhiên dỗ dành: "Ráng chút".

Sau khi ăn xong được dìu đi một vòng, đến phòng bên cạnh tràn ngập mùi dược hương khác nhẹ nhàng hơn để xem tiểu Lam công tử.

Nguỵ Vô Tiện "Úi" một tiếng, nghĩ muốn sờ, nhưng đứa bé quấn trong tả lót đang ngủ say, không cần Lam Vong Cơ nói, Nguỵ Vô Tiện cũng biết dừng tay lại không lộn xộn, để tránh đánh thức đứa bé này.

Khao khát, ước muốn, nhưng chỉ được cầm lấy bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay mình thật nhẹ nhàng cẩn thận, nắm một hồi, thật sự quá nhỏ, nhưng... thực ấm áp.

Quá ngọ lại ra chút máu, so với ngày trước đã ít hơn, màu sắc cũng nhạt hơn rất nhiều, nhưng vẫn chưa hết hoàn toàn, cung khang vẫn co thắt rất đau và khó chịu, nếu không có thuốc trị thương có hiệu quả rất tốt của Lam gia, làm cho vết thương bên ngoài đã hoàn toàn lành miệng, thì hai cái đau cùng lúc sẽ khó mà chịu nổi.

Nguỵ Vô Tiện để Lam Vong Cơ xử lý một lần nữa, chỉ mặc trung y mát mẻ, không có áo ngoài, không phải đợi Lam Vong Cơ đưa hắn trở về Tĩnh Thất, mà là đợi một chén thuốc đen nhánh bốc hơi nóng hổi.

"......" Nguỵ Vô Tiện ngồi trên giường, nửa người dưới vẫn được phủ một tấm chăn mỏng, rụt người về phía sau.

Lam Vong Cơ thấy thế, nói: "Không đắng"

Giải thích thêm: "Uống vào sẽ hồi phục nhanh hơn", thể chất người tu tiên rất tốt, bất kỳ cái gì cũng hồi phục nhanh hơn so với người bình thường, thế gia cũng có thuốc tốt, kết hợp lại, thì việc phục hồi như cũ chỉ là chuyện vài ngày thôi.

Chỉ là chén thuốc này....

Đen đến mức Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn là cảm thấy cổ họng đắng nghét: "Hàm Quang Quân, ngươi không được gạt ta nha..." Hắn cảm thấy khả năng tự hồi phục của bản thân cũng đã rất tốt rồi.

Lam Vong Cơ nói: "Không gạt ngươi, sẽ không khó uống".

Nguỵ Vô Tiện đưa tay định cầm lấy uống một hơi cho xong, thuốc của Lam gia cho dù không đắng, cũng tuyệt đối không thể gọi là dễ uống.

Nhưng Lam Vong Cơ không cho hắn cầm chén, phất tay áo, đoan đoan chính chính ngồi ở mép giường, múc một muỗng, cẩn thận thổi cho nguội chút, đưa về phía hắn.

Nguỵ Vô Tiện bật cười, nói: "Hàm Quang Quân, đây có phải là... muốn tự mình xem ta có uống hết thuốc không hả? Nguỵ mỗ có tài đức gì mà được Hàm Quang Quân tự tay đút thuốc thế..."

Cố nói chuyện, chưa uống muỗng thuốc kia, bàn tay đang chống trên đùi Lam Vong Cơ để nghiêng người về phía trước, còn không an phận sờ soạng lung tung.

Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, hàng mi mảnh khép hờ, nói: "Uống từ từ, đừng ham nhanh"

Là sợ hắn uống nhanh quá sẽ bị sặc, cái bụng hiện giờ đang đau có thể không chịu đựng được việc gắng sức. Nội tâm Nguỵ Vô Tiện ca thán, sự khó chịu có thể trôi qua nhanh hơn nếu uống đại một hơi, chứ đút từng muỗng thế này, tuy nói là phù hợp, nhưng có lẽ là kéo dài sự khốn khổ khó chịu.

Nguỵ Vô Tiện cuối cùng giãy giụa, kêu lên: "Lam nhị ca ca....."

Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn, đổ muỗng thuốc đã nguội vào chén, múc một muỗng khác thổi đến nhiệt độ vừa phải, không quá nóng, không quá nguội, đưa về phía trước.

Nguỵ Vô Tiện không thể cự tuyệt sự kiên trì như thế, há miệng ra uống, nhăn mặt lại và nuốt thật nhanh.

Một lát sao "Ủa" một tiếng, kiểu như liếm liếm môi để xác nhận, ngạc nhiên tỏ ra thật sự không khó uống lắm, khoé môi Lam Vong Cơ hình như có ý cười, đưa tay khuấy chén thuốc, thổi nguội muỗng tiếp theo, nhẹ nhàng đút cho Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã bằng lòng phối hợp há miệng ra.

Đút hết một chén mất thời gian chưa tới nửa nén hương, vẻ mặt Lam Vong Cơ không hề có chút gì sốt ruột, Nguỵ Vô Tiện vừa uống, vừa nhìn chằm chằm, khoé môi cong lên, lông mày cong lên.

Chén thuốc không còn một giọt, dọn dẹp xong, đến phiên đứa bé tỉnh lại đói bụng, Nguỵ Vô Tiện đi ngủ, thời gian làm việc và nghỉ ngơi chưa điều chỉnh lại hoàn toàn, vẫn cần phải ngủ trưa một chút.

Lam Vong Cơ đắp chăn cho hắn, ôm đứa bé qua phòng bên cạnh.

Ngày thứ ba, xuống giường đi một vòng, kiểm tra dịch thể chảy ra thấy đã ít đi và trong suốt, không lâu sau là hết chảy hoàn toàn.

Dùng cơm xong, gội đầu bằng nước ấm, ngâm mình trong thùng nước ấm hưởng thụ việc Hàm Quang Quân giúp hắn tắm rửa, tắm xong được ôm ra khỏi mặt nước, lau khô người.

Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ đem tới quần áo mặc đi ra ngoài, trong lòng biết là sẽ quay về Tĩnh Thất, từng lớp từng lớp mặc vào, ngồi trên tấm đệm mềm trước cái bàn nhỏ chờ chải tóc.

Trong vài ngày qua, cơ thể đã tự đào thải hết lượng nước dư thừa không cần thiết, thường xuyên ra mồ hôi, tóc dài không xoã ra để nằm cho thoải mái, khi đứng dậy thì đơn giản buộc túm đuôi ngựa cao lên, sau đó sẽ có một miếng vải mềm hơi thấm ướt, để hút hơi ẩm.

Lam Vong Cơ chải mái tóc đen nhánh mềm mại cho suôn mượt, rồi kéo hai bên tóc mai túm lại ở phía sau, buộc dây cột tóc vào.

Lúc lắc cái đầu, sờ vào dây cột tóc, Nguỵ Vô Tiện cười nói một câu: "Lâu rồi không thấy".

Trong thời gian mang thai thường sợ nóng nực, lại còn trùng vào mùa hè, mỗi ngày đều cột tóc đuôi ngựa, lâu rồi không thấy cách cột tóc thay đổi từ sau khi thành hôn.

Mặc xong xuôi, ánh nắng bên ngoài vừa phải, ấm áp mà không quá gắt.

Đêm hôm trước không đốt dược hương, sau khi uống thuốc, đầu hôm vẫn còn hơi hơi đau, nhưng đến trước khi đi ngủ thì không còn thấy nữa.

Không dùng thuốc, buổi trưa tỉnh táo không cảm thấy đau gì mấy.

Cửa phòng Y Thất mở ra, y sư bước vào bắt mạch, đồng ý cho đi bộ quay về Tĩnh Thất.

Bộ dạng xấu hổ nhất của Nguỵ Vô Tiện chỉ có mình Lam Vong Cơ thấy, được chăm sóc cẩn thận và đúng cách, có vài người đến thăm, Lam Hi Thần cười khẽ nói khí sắc rất khá, mà mọi người đến cũng không ở lại lâu, một chút là đi, muốn cho đạo lữ trẻ tuổi vừa mới sinh con, nhân lúc tiểu công tử đã ăn no ngủ say để quay về Tĩnh Thất.

Đến chơi rồi rời đi, mọi người đều nói chuyện rất khẽ, chỉ có tiếng quần áo sột soạt rất nhỏ khi đi lại.

Đẩy cửa đi ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện không cần Lam Vong Cơ dìu: "Khoẻ rồi, khoẻ hoàn toàn! Dù sao cũng có thể tự đi được".

"Lam Trạm à, ngươi ôm hắn đi, rồi cùng nhau trở về, ha?" Ý nói là, để Lam Vong Cơ ôm Lam Hằng, Nguỵ Vô Tiện đi theo bên cạnh, tản bộ quay về Tĩnh Thất.

Một đoạn đường đi rất chậm, so với bình thường lâu hơn một chút.

Quay về Tĩnh Thất, những vật dụng lặt vặt còn để tạm ở Y Thất được môn sinh đưa tới, Nguỵ Vô Tiện lại bị bắt quay về giường nghỉ ngơi, nghiêng người ra ngó xung quanh Tĩnh Thất đã ba bốn ngày không có ai ở, mở miệng đưa ý kiến.

Cho dù rõ ràng là không có dọn dẹp gì mấy, nhưng đồ đạc trong Tĩnh Thất đơn giản, nhiều ngày không có Nguỵ Vô Tiện bày ra thứ nọ thứ kia ở khắp nơi, vẫn luôn tề chỉnh, đều do Lam Vong Cơ dọn dẹp gọn gàng.

Lam Vong Cơ lấy ra lư hương bạch ngọc đã lâu không dùng, lau chùi cẩn thận, để đúng vị trí, cho một ít đàn hương, châm lửa, từ từ cháy lên.

Làn khói lượn lờ, tấm mành được kéo lên, ánh sáng chiếu vào, bóng cây loang lổ.

"......."

........

Tỉnh dậy đã là buổi chiều, Lam Vong Cơ hỏi hắn có muốn ăn gì không, Nguỵ Vô Tiện ba ngày nay không ăn thì là ngủ, ngủ qua bữa ăn cũng không thấy đói, nhai chút mứt hoa quả được đút vào miệng, bâng quơ nói muốn ăn canh, canh sườn hầm củ sen, chợt tiếng khóc vang lên.

Hắn chính là muốn bước qua, Lam Vong Cơ ngăn cản hắn, không cho đứng dậy khi vừa mới tỉnh ngủ.

Cho nên Nguỵ Vô Tiện cũng chỉ có thể chờ Lam Vong Cơ ôm đứa bé đến, mới có thể động tay động chân cho đã thèm.

Đây là lần đầu tiên Nguỵ Vô Tiện xem Lam Hằng ăn sữa.

Một ngày mười hai canh giờ, Lam Hằng mới sinh ra chưa lâu đã ngủ hết mười canh giờ, thậm chí là nhiều hơn một chút, con của nam tử Khôn Trạch sinh ra nhỏ hơn một tháng so với con của nữ tử, luôn luôn ngủ cách quãng, lúc tỉnh giấc thực sự chỉ để uống sữa.

Trẻ sơ sinh ngủ nhiều, trùng hợp vào hai ngày Nguỵ Vô Tiện còn trong tình trạng đang hồi phục, chưa thể thoát khỏi cơn ham ngủ do mang thai chỉ trong một đêm, nên thời gian thức giấc hai cha con không trùng nhau.

Hoặc là khi Nguỵ Vô Tiện tỉnh nhưng còn chưa khoẻ lắm, thì Lam Vong Cơ sẽ không để Lam Hằng quấy rầy Nguỵ Vô Tiện nghỉ ngơi.

Nhưng đến ngày thứ ba, thân thể người này mới giảm bớt sự khó chịu, tinh thần tỉnh táo, muốn xem Lam Vong Cơ làm thế nào đút ăn cho đứa bé này.

Nam tử không thể cho bú, đã sớm tìm một phụ nữ vừa sinh xong có nhiều sữa để làm bà vú, vào ban ngày tiểu Lam Hằng đúng ra sẽ được ôm đến chỗ bà vú, vào buổi chiều tối, Lam Vong Cơ sẽ cẩn thận nhận túi càn khôn do thị nữ mang ra sau khi đi vào trong một hồi, sau khi đêm xuống, trước giờ hợi quy định đi ngủ của Vân Thâm Bất Tri Xứ, tiểu Lam Hằng nhất định sẽ còn đòi ăn đến hai lần.

Nhưng hiện giờ Lam Vong Cơ không muốn để Nguỵ Vô Tiện một mình, mà tiểu Lam Hằng muốn ăn, nên sai môn sinh đưa sữa tới, hôm sau mới ẵm ra ngoài.

Gió thổi qua mành cửa, cơn gió nhẹ xốc toàn bộ các tấm mành lên một đoạn, ánh sáng xuyên qua những tấm mành cao thấp khác nhau chiếu vào bên trong, như thế này bổ sung lượng ánh sáng vừa vặn thích hợp.

Nếu có treo chuông gió, thì đã có một loạt tiếng lanh canh trong trẻo vang lên.

Nguỵ Vô Tiện ghé vào bên cạnh, nhìn Lam Vong Cơ dùng thuật pháp để bảo quản, sữa mẹ được cung cấp bởi một người vợ của huyết mạch Lam gia, một nữ tử Trung Dung mới sinh được mấy tháng, các bình sứ được đậy kín, mở một bình ra, đổ vào cái chén nhỏ.

Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường, đứa bé nằm nghiêng trong vòng tay y, hạ xuống thấp để Nguỵ Vô Tiện có thể nhìn thấy rõ.

Cầm chiếc chén nhỏ chứa chất lỏng màu trắng sữa đưa tới gần Lam Hằng đang được dỗ cho nín khóc, khẽ đưa chén chạm vào môi dưới, từ từ đổ sữa vào.

Tiểu Lam Hằng hé miệng, dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm từng chút sữa đưa vào vào miệng.

Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy có chút ngạc nhiên: "Ăn thiệt nè".

Trẻ sơ sinh nhỏ như vậy, nhưng thật ra có thể ăn, không bao lâu sau, ăn hết một chén nhỏ sữa, đói cực kỳ, mà cũng khôn.

Có một số bé sơ sinh cần phải được dạy ăn sữa mẹ, rất là mất thời gian.

Có vẻ không khó, Nguỵ Vô Tiện hào hứng muốn thử, kêu Lam Trạm Lam Trạm đưa chén cho ta, Lam Vong Cơ liếc hắn một cái, đổ thêm vào khoảng nửa chén sữa nhỏ, nhẹ giọng hướng dẫn.

Bị ngưng lại như vậy, thì đứa bé sơ sinh nào cũng sẽ có chút không vui, khóc lóc lên, cho dù sau này đứa bé có tính cách gì đi nữa.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Được được được, không phải đã đến rồi sao, tiểu tổ tông, ca ca cho ngươi ăn nè". Cầm chén nhỏ đưa qua.

Lam Vong Cơ ngẩng đầu, không sửa lại câu nói sai quá sai của Nguỵ Vô Tiện, tự xưng là ca ca, trong khi rõ ràng đã là cha rồi.

Nhưng, biểu hiện đúng là không giống cha của đứa bé.

Lam Vong Cơ đút cho Lam Hằng rất là trôi chảy, thoạt nhìn là đưa cái chén nhỏ xinh đến miệng của đứa nhỏ, nó chỉ cần há miệng một chút là sữa sẽ chảy vào.

Nguỵ Vô Tiện dỗ dành nói: "Nào, uống đi uống đi, nhanh ăn no, rồi đi ngủ ngoan...."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng chặn tay hắn lại trước khi đưa cái chén đến miệng Lam Hằng, Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao, nhìn Lam Vong Cơ vỗ nhẹ nhẹ mà hai mắt vẫn chưa mở, thậm chí không biết rằng phụ thân ngưng lại là vì muốn thêm một người cha nữa thử cho bú, đụng đụng vào cánh môi đang khép hờ kia.

Lam Vong Cơ nói: "Đừng trực tiếp đổ vào trong miệng". Muốn Lam Hằng tự khống chế được lượng sữa nuốt vào mỗi lần, thì sẽ không bị sặc.

May mà không thất bại.

Ăn một hồi, tiểu Lam Hằng nghỉ ngơi một trận, Lam Vong Cơ kiểm tra trong lượng sữa còn lại trong bình: "Ăn ít rồi"

Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

Lam Vong Cơ đem Lam Hằng đang trong lòng giao vào tay Nguỵ Vô Tiện, điều chỉnh lại tư thế ẵm, không lâu sau, Lam Hằng ngọ nguậy, lại đòi nữa, thì ra là nghỉ ngơi một lúc, rồi muốn ăn tiếp.

Nguỵ Vô Tiện cầm cái chén nhỏ mới hồi nãy tập đút sữa cho đứa nhỏ, lúc đó Lam Vong Cơ đang ẵm, giờ đây hắn đút cho Lam Hằng đang trong vòng tay của hắn.

Cuối cùng cũng ăn no, Lam Hằng không ngủ ngay, mặc dù trẻ sơ sinh chưa thể mở mắt một cách tự nhiên, nhưng nhìn thấy vẫn vặn vẹo một chút, thì biết là chưa có ngủ say.

Nguỵ Vô Tiện học được cách vỗ cho ợ hơi, cẩn thận vỗ nhè nhẹ đứa bé, tiểu Lam Hằng ợ lên một tiếng nho nhỏ.

Nghe là muốn bật cười.

Cái cục nho nhỏ trong lòng ngực này, hiện tại làm gì cũng khiến người ta ngạc nhiên, càng lúc càng chân thật hơn.

Nhưng đứa bé chỉ mới ba ngày tuổi, nhỏ xíu, da còn hơi nhăn nheo, sẽ khó đòi ăn.

Nguỵ Vô Tiện vốn còn hơi mơ hồ.

Tám tháng, một sinh mệnh yếu ớt nhỏ xíu như thế ở trong bụng hắn 8 tháng, hai ba tháng cuối, hơi nặng nề làm cho hắn không thể quên đi sự tồn tại của đứa con này, nhưng tóm lại vẫn không nhìn thấy, chọc chọc vào bụng mình, mấy lần hỏi rằng thật sự có ra ngoài không?

Lam Vong Cơ nghiêm túc trả lời cho dù hắn hỏi bao nhiêu lần đi nữa, nói cho hắn biết còn khoảng bao lâu, rồi để mặc Nguỵ Vô Tiện nắm lấy tay y, để lên bụng vuốt ve.

Rốt cuộc cơn đau không hề báo trước và kịch liệt hơn cả trong tưởng tượng đã tấn công hắn, lúc hắn nằm đó, trong lúc hô hấp rối loạn, chỉ có thể nghẹn ngào gọi tên Lam Vong Cơ một cách đáng thương, không được gồng, nhưng có vỗ về thế nào cũng không thả lỏng được, rất đau.

Trong lúc hôn mê, tiếng khóc của trẻ sơ sinh cuối cùng vang lên, Nguỵ Vô Tiện đau đớn và mệt hỏi, hít thở một loại dược hương khác, giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ an ủi, rồi hắn mê man.

Trong đêm tỉnh lại một lần, nói với nhau vài câu ngắn gọn, nhẹ nhàng hôn lên môi, Lam Vong Cơ theo lời đặt đứa bé đã giày vò hắn một trận vào trong vòng tay hắn, Nguỵ Vô Tiện liền ôm đứa bé rồi được Lam Vong Cơ ôm, vuốt ve mái tóc, yên tâm mà chìm vào giấc mộng.

Khi tỉnh lại, được giúp ngồi dậy, tỉnh táo nhìn đứa bé ngủ say sưa trong nôi, Lam Vong Cơ nghe hắn hỏi, nói cho hắn biết đặt tên gì, không muốn rời khỏi hắn lúc này, nên dùng đầu ngón tay viết lên lòng bàn tay Nguỵ Vô Tiện, từng nét từng nét viết ra chữ "Hằng"

Lam Hằng.

Giống như có thể nhìn thấy trực tiếp nét chữ đoan chính mà mạnh mẽ của Lam Vong Cơ trong lòng bàn tay mình, Nguỵ Vô Tiện cũng nhẹ giọng đọc một lần: "Lam Hằng"

"A Hằng"

Mỉm cười còn trên khoé môi: "Không hổ là Hàm Quang Quân, quả thật là tên rất hay, tiểu Lam công tử của chúng ta tên là Lam Hằng"

Đáy lòng trĩu nặng.

Lúc này mới có cảm nhận thực sự.