[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 113-9: Phiên ngoại 6 (b)



> Sinh con

Lần đầu tiên cảm giác được cử động của thai nhi, là buổi tối trở về sau lần đầu tiên dẫn tiểu bối đi săn đêm, tắm rửa xong, Nguỵ Vô Tiện nằm nghiêng trên giường đợi Lam Vong Cơ, vừa mới trải qua một trận thân mật, được tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ, người đã hơi mơ màng, chỉ cần Lam Vong Cơ lên giường ôm lấy là ngủ ngay.

Nhưng Lam Vong Cơ đang mặc trung y, bỗng nhiên Nguỵ Vô Tiện trợn tròn mắt, cả người tỉnh táo hẳn ngồi bật dậy.

Lam Vong Cơ thấp giọng hỏi: "Nguỵ Anh?"

Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện không thể tin nổi mà nhìn vào bụng mình, rồi ngẩng đầu nhìn y: "Hắn cử động rồi!"

Lam Vong Cơ ngồi xuống, đỡ lấy Nguỵ Vô Tiện, lại nghe hắn nói: "Lại nhúc nhích! Lam Vong Cơ, ngươi sờ xem nè, ngươi sờ bụng ta, ngươi sờ hắn...."

Đôi mắt nhạt màu hơi mở to, Nguỵ Vô Tiện làm như hơi bình tĩnh lại sau cơn kinh ngạc vui mừng, nói nhỏ: "Con trai của ngươi? Con gái của ngươi? Vừa rồi hắn thực sự đã cử động á".

Chủ động cầm tay Lam Vong Cơ để lên, Nguỵ Vô Tiện nhướng mày nói: "Ủa? Hình như lại nằm yên, mà thôi, cho dù có cử động chắc ngươi cũng không cảm thấy được, ta cũng sẽ không cảm thấy...."

Lam Vong Cơ để cho hắn cầm tay từ từ di chuyển, mò mẫm như là tìm kiếm một thứ gì đó. Trong Tĩnh Thất, hai người dựa vào nhau thật gần, hoặc nói đúng hơn là Lam Vong Cơ ôm lấy Nguỵ Vô Tiện, chỉ để yên cho hắn chỉ dẫn rờ tới rờ lui cái bụng, nhẹ giọng hỏi: "Là cảm giác thế nào?"

"Cảm giác thế nào ư..." Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như phải nói, thì là cảm giác giống như có một con cá nhỏ đang bơi lội bên trong, con cá này rất nhỏ, còn phun bọt khí nữa" tự nói xong rồi bật cười.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, lẳng lặng nghe hắn nói, ánh mắt nhu hoà, sau đó "Ừm" một tiếng.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi『Ừm』là có ý gì? Ngươi cũng cảm thấy được hả?"

Lam Vong Cơ lắc đầu: "Cũng không"

Nguỵ Vô Tiện lúc này mới cười mỉm mỉm nói: "Lần tới chắc chắn ngươi có thể cảm nhận được, lấy tay sờ không thấy, thì có thể nghiêng đầu dựa vào đây, Lam Trạm, Lam nhị ca ca... ngươi có thể trực tiếp nghe bằng tai á".

Về sau, tần suất cử động của thai nhi tăng lên, cảm nhận cũng rõ ràng hơn rất nhiều, Nguỵ Vô Tiện khăng khăng bắt Lam Vong Cơ cúi người xuống nghe, ngồi quỳ trước án thư, để cho Lam Vong Cơ nhẹ nhàng dán tai lên bụng hắn.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Chỗ này", kêu Lam Vong Cơ áp tai lên chỗ hắn có cảm giác rõ ràng nhất, "Có nghe được không?"

Im lặng một hồi, Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Một"

Nguỵ Vô Tiện đồng thời cảm giác được thai nhi trong bụng chuyển động.

Một lát, Lam Vong Cơ lại nói: "Hai"

Số "Ba" cách số "Hai" ngắn hơn một chút.

Khoé môi Nguỵ Vô Tiện cong lên, không cười ra tiếng, để tránh quấy nhiễu.

Nhưng vẫn là không nhịn được phải nói: "Hình như là mới vừa ăn no, đặc biệt có tinh thần"

(Đọc đoạn này nhớ hồi có bầu quá, hehe....)

***

Khi bắt đầu vào mùa hè, không hề rời khỏi Vân Thâm.

Bắt đầu chờ sinh.

Thân hình nam tử Khôn Trạch quá mức chật hẹp, thai bảy tám tháng thoạt nhìn hơi gầy hơn so với thân hình nữ nhân có thai bảy tám tháng, có thể lâm bồn bất kỳ lúc nào.

Thật là một thai kỳ ước chừng là không có ai trôi chảy suôn sẻ hơn Nguỵ Vô Tiện, trừ việc ham ngủ ra, thì không hề thấy không khoẻ chỗ nào.

Thân hình sau đó tuy rằng khá bất tiện, nhưng được Lam Vong Cơ chăm sóc cẩn thận, nên thực sự cũng không cảm thấy khó chịu gì.

Nhiệt độ cơ thể tăng một chút, ngoại trừ mùa xuân có đôi lúc mơ mơ màng màng nói nhỏ là túi nước giữ ấm nóng quá, để Lam Vong Cơ ôm là được rồi, không thấy lạnh, cả người còn nóng bừng bừng lên. Cuối mùa xuân gần mùa hè, vì Vân Thâm Bất Tri Xứ ở trên núi, nên so với chân núi vẫn mát mẻ hơn, Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Cũng may là ở đây, bây giờ mà ở Vân Mộng, chắc ta nóng đến chết rồi."

Nhưng đến tháng tư, trong Tĩnh Thất sẽ không có ai khác, ban ngày nếu không ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện chỉ mặc bộ trung y mỏng manh, chất vải áo mùa hè đã mỏng và thông thoáng hơn, cái bụng đã lộ ra thấy rõ hơn nhiều, nói là nóng, nhưng vẫn bám dính lấy Lam Vong Cơ.

Nghe Hàm Quang Quân đánh đàn, còn nói: "Lúc ngươi đánh đàn, hắn cử động nhiều hơn một chút"

Khi ra ngoài đi dạo thích ngồi ở chỗ có gió.

Lam Hi Thần đến gần, xa xa thấy Nguỵ Vô Tiện ngồi dựa vào Lam Vong Cơ trên hành lang gấp khúc ở gian nhà hoa long đảm, một tay để trên bụng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, sợi tóc bay bay, đang nghe Lam Vong Cơ nói xong điều gì đó.

Đã cuối tháng năm, được theo dõi sát sao, người khác cũng quan tâm nhiều hơn.

Vẫn không có dấu hiệu, thai trong bụng cử động ngày càng nhiều hơn, nhưng ngoài ra không có cảm giác gì khác.

Sáng sớm nay Nguỵ Vô Tiện còn hỏi: "Có phải thực sự hắn sắp ra hay không?" ngón tay chỉ chỉ vào cái bụng dưới lớp quần áo.

Lam Vong Cơ lẳng lặng nói: "Y sư nói sắp rồi".

Mỗi ngày bắt mạch, vẫn cực kỳ ổn định.

Lúc này quá giờ trưa, hắn vừa ngủ trưa dậy, tản bộ đến ngồi ở gian nhà hoa long đảm, thấy Lam Hi Thần đi lại, cùng Lam Vong Cơ đứng dậy nói: "Huynh trưởng"

Lam Hi Thần quan tâm hỏi: "A Tiện hôm nay thấy thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Rất tốt" biết Lam Hi Thần cũng đã nghe nói sẽ sinh trong mấy ngày này, vốn đang định nói với Lam Vong Cơ là thật kỳ lạ sao chưa thấy cảm giác gì, còn định nói giỡn là đứa bé này chắc không muốn chui ra....

Hắn bỗng nhiên biến sắc, Lam Vong Cơ đã vững vàng đỡ được hắn: "Nguỵ Anh!"

Khi Nguỵ Vô Tiện mở miệng lại được đã phải thở hổn hển run rẩy, chỉ nói được một chữ: "Đau"

Chưa từng trải qua cơn đau nào như vậy, lúc đầu không theo quy luật nào, cảm nhận sâu sắc cơn đau từ bụng lan đến sau lưng, đặc biệt là ở xương cùng, cơn đau không ngừng, còn không kịp cảm nhận kỹ hơn, Lam Vong Cơ đã ẵm ngang hắn lên.

"Huynh trưởng ___"

Lam Hi Thần đáp: "Ngươi mang A Tiện đi đi, ta sẽ đi thông báo"

Dĩ nhiên là không kịp quay trở lại Tĩnh Thất thì đã vỡ ối.

Cuộn mình trong lòng ngực Lam Vong Cơ, đau đến mức không nói nên lời, vừa nhúc nhích, Nguỵ Vô Tiện đã cảm giác được dòng thuỷ dịch ấm áp không thể ngăn được cứ chảy ra từ trong cơ thể hắn, thấm đẫm lớp quần áo trong cùng, dần dần lan ra ngoài, bối rối túm lấy Lam Vong Cơ, nghĩ muốn nói cho y biết, nhưng vẫn chỉ run rẩy nói ra được chữ khi nãy: "Đau..."

Đau đến mức hắn vùi mặt vào trong lòng Lam Vong Cơ, không ngừng cố gắng thở dốc, ngửi thấy mùi đàn hương thanh lãnh kia dường như đỡ đau một chút.

Không nhận ra được đưa tới chỗ nào, hoảng hốt nghe thấy một loạt các âm thanh ồn ào vang lên trong không gian ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, vào bên trong nhà, bên tai có tiếng người, mới đầu đại khái vì đột ngột nên có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó nhẹ giọng lại, sắp xếp có trật tự.

Hắn được nằm lên một chỗ nào đó, Lam Vong Cơ vừa buông ra, Nguỵ Vô Tiện lập tức chụp lấy: "...... Lam Trạm....... Lam Trạm....."

"Nguỵ Anh, ta ở đây"

Không biết có phải là do khoảng cách giữa các cơn đau bụng sinh hay không, mà hắn cảm thấy nghe được tiếng nói rõ ràng, nhưng cơn đau lại tấn công, khiến giọng nói của người khác lại xa dần.

Thân thể đang cuộn tròn được duỗi thẳng ra, Lam Vong Cơ vẫn tiếp tục giữ hắn, Nguỵ Vô Tiện nắm thật chặt, bỗng nhiên ngửi được một trận dược hương, ý thức đang thanh tỉnh trở nên mơ hồ nhưng vẫn không buông ra.

Đau, đau đến nỗi hít thở phải run rẩy, chỉ là tuyệt đối sẽ không hôn mê, mơ hồ cảm giác có người ở bên ngoài, loáng thoáng nói chuyện, lúc sau kéo bình phong ngăn lại, dường như chỗ này chỉ còn lại một mình Lam Vong Cơ ở cùng hắn.

Nghe nói mặc dù vỡ ối cũng không nhất định sẽ sinh ngay.

Nhưng lớp vải mềm bên dưới đã dính máu, hạ y được cởi ra, Lam Vong Cơ kiểm tra vài lần, nhẽ nhàng gọi tên hắn, cố gắng thở đều, nói cho hắn biết, còn chưa tới lúc, trước hết hãy thả lỏng.

Cơn đau đến dồn dập nhưng vẫn còn đợi khoảng một nén nhang mới thực sự tiến vào quá trình vượt cạn, Nguỵ Vô Tiện đã mất đi khái niệm thời gian, vô cùng gian nan.

Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi, toàn người không được gồng lên, gồng sẽ gây ra co rút, Lam Vong Cơ không ngừng trấn an hắn, tất nhiên hỏi các chỉ dẫn nên làm gì vào lúc này, bên ngoài tấm bình phong cũng có y sư lên tiếng chỉ dẫn tuỳ theo tình huống.

Những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán, mái tóc xoã ra ở sau lưng, vì giãy giụa mà rối tung, hai má đỏ hồng, đôi môi tái nhợt, một tay vẫn còn nắm chặt, Nguỵ Vô Tiện chỉ biết kêu đau, sau đó kêu tên Lam Trạm.

Lam Vong Cơ luôn đáp lại mỗi tiếng kêu to của hắn.

Khi thực sự gần như bước vào hôn mê, một tràng tiếng khóc sơ sinh vang lên, Nguỵ Vô Tiện tưởng là đã xong, nhưng vẫn chưa kết thúc, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ấm vào bụng hắn, để nhau thai còn sót lại ra ngoài hết, cung khang co rút lại, Nguỵ Vô Tiện đau đến chịu không nổi mà run rẩy, cảm thấy cơn đau này còn hơn cả lúc sinh đứa nhỏ ra, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào kêu Lam nhị ca ca rất là đáng thương.

Không thể trụ nổi đến lúc Lam Vong Cơ xử lý vết thương cho hắn, cũng không kịp hỏi rốt cuộc là tiểu Lam công tử hay là tiểu Lam cô nương, mùi dược hương trong không khí được thay bằng mùi khác, cả người đã hoàn toàn bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, y mơ hồ nhận ra đây là Y thất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, có vẻ việc hắn sinh không hề báo trước, quá mức đột ngột, nên bị ôm đến nơi này, là chỗ gần gian nhà hoa long đảm nhất, chứ không phải là Tĩnh Thất.

Vẫn có thể nghe được mùi dược hương, có lẽ vì vậy, mà hắn cảm thấy không đau lắm, quần áo dính máu, ướt đẫm mồ hôi lẫn nước ối vỡ ra thành một mớ hỗn độn đã được thay thế, dù sao tạm thời không thể tắm rửa, nhưng thân thể đã được lau sạch hết mức có thể.

Hắn tỉnh lại, ngoài cửa sổ tối đen, là đêm khuya, Lam Vong Cơ hiển nhiên vẫn chưa ngủ, ngồi ngay bên cạnh với hắn.

Nguỵ Vô Tiện quay đầu, Lam Vong Cơ đã nhẹ giọng mở miệng: "Đừng nhúc nhích". Biết Nguỵ Vô Tiện tất nhiên muốn dựa vào gần hơn, nhưng sợ hắn động đến vết thương, nên ngăn cản.

Thế nhưng không cần Nguỵ Vô Tiện yêu cầu, đã cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm hắn một cái, tinh tế hôn lên: "Vất vả rồi".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy thì lại hôn ta nhiều một chút, sau đó cho ta xem đi".

Lam Vong Cơ theo lời lại chạm nhẹ môi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hắn, mang một thứ cuộn tròn nhỏ xíu, được quấn chặt trong lớp tả lót để vào trong lòng hắn. Nguỵ Vô Tiện nhất thời không biết phải ôm như thế nào, rất yếu ớt, nhỏ hơn nhiều so với khi hắn nhìn thấy tiểu A Uyển lúc một hai tuổi, cũng nhỏ hơn so với lần đầu tiên thấy sư tỉ ôm tiểu Kim Lăng đưa được một tháng trong lòng, nên có chút luống cuống.

Lam Vong Cơ điều chỉnh cánh tay hắn, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say hướng về phía hắn. Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc nhìn thấy, đứa bé mới sinh hồng hào, mềm mại, có hơi nhăn một chút, dù sao trẻ sơ sinh của nam tử Khôn Trạch ít tháng hơn, nên nhẹ hơn.

Nhưng sẽ nhanh chóng lớn lên, thịt thà đầy đặn mềm mại: "Là tiểu Lam công tử ư?"

Lam Vong Cơ nói: "Phải"

Nguỵ Vô Tiện lấy đầu ngón tay chạm thật nhẹ vào khuôn mặt non mịn kia, nói: "Ta nghe nói, Cô Tô Lam thị đều sinh con trai, quả thực không sai". Chỉ có Lam Cánh, gia chủ đời thứ ba, là nữ nhi hiếm thấy.

Hắn chỉ tỉnh được một lát, dù sao cũng chỉ mới ngủ được có hai ba canh giờ, lời nói nhỏ dần, nhỏ giọng nói: "Lam nhị ca ca, người nằm đi".

Lam Vong Cơ cởi áo khoác, tắt nến, trong bóng tối, nằm xuống cạnh hắn, mềm nhẹ ôm lấy Nguỵ Vô Tiện cùng cục tả lót nho nhỏ kia vào lòng thật lâu.

Khẽ vuốt những sợi tóc rơi ra: "Ngủ đi"

Chính là dồn chút sức lực để cố gắng tỉnh lại một chút, muốn xem tiểu Lam công tử, còn muốn người bảo vệ hắn cũng đi ngủ.

Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, liền cùng đứa nhỏ trong lòng chìm vào giấc ngủ.

Tiếp theo tỉnh lại, phải nhớ hỏi một câu, biết là tiểu Lam công tử, thì Lam Trạm đặt tên là gì?

........................................

Lời tác giả:

Hừm, sinh lý học của Khôn Trạch không giống chúng ta, xin đừng bắt lỗi phần sinh sản.

Ta còn chưa nghĩ ra tên cho tiểu Lam công tử

Từ từ nghĩ.

---

Nói toàn bộ quá trình Tiện Tiện khi sinh tiểu Lam công tử chỉ có Lam Vong Cơ ở đó, những người khác chỉ lo phần dược hương (có chút cùng loại với thuốc giảm đau, cũng để giữ cho Tiện Tiện không hôn mê trong quá trình sinh nở) cùng tất cả những dụng cụ cần thiết rồi sau đó di chuyển ra phía sau tấm bình phong, bởi vì tính chiếm hữu của Càn Nguyên rất mạnh, cho nên sau khi biết Tiện Tiện có thai, cần hỗ trợ như thế nào Lam Vong Cơ đều phải học qua. Y sư ở bên ngoài tấm bình phong, lỡ như Tiện Tiện gặp tình huống gì thì có thể lập tức giải đáp, những gì Lam Vong Cơ có thể xử lý thì sẽ xử lý, đương nhiên gặp tình huống khẩn cấp thì sẽ không bất chấp tất cả chỉ vì tính chiếm hữu.

Vì thế ngoại trừ Kỷ sẽ không ai nhìn thấy bộ dạng khi sinh của Tiện Tiện, nhưng nghe được tiếng kêu đau, còn có không ngừng kêu tên Lam Vong Cơ, giọng nói đau đớn rất đáng thương.

Nhưng cả quá trình sinh nở của Tiện Tiện trừ việc đột ngột ra thì không có vấn đề gì, cho nên tất cả đều do một mình Kỷ xử lý tốt.

Lam nhị ca ca có phải là quá lợi hại không!

Hơn nữa bởi vì từ lúc sắp sinh đến lúc sinh ra dường như không có khoảng dừng, nên Tiện Tiện không đau đớn lâu, tức là ít bị giày vò nhất rồi (nhưng vẫn là có đau), có người từ lúc bắt đầu đau bụng sinh đến lúc sinh được nghe nói là rất lâu, thực sự rất vất vả.

Sẵn nhắc đến, từ lúc Tiện Tiện bị vỡ ối đã được Lam Vong Cơ ẵm, không có ai nhìn thấy.